Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Một tiếng sau, Bạch Khải Gia gọi Lục Thiên lên một chuyến, Lục Thiên vừa vào cửa đã nói: “Vừa gặp trưởng khoa Vu, bà ấy nhờ anh chuyển lời giúp, bà ấy vẫn cho rằng cách chữa trị của mình không sai.”
Bạch Khải Gia nhìn Tần Ca.
Tần Ca nói: “Vâng, không sao.”
Dẫu nhận được một lời xin lỗi thì mọi chuyện cũng không thể trở lại như cũ, bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô nhìn Bạch Khải Gia, nói: “Mong rằng sau này mọi chuyện của anh em sẽ là người đầu tiên được biết, mong rằng giữa chúng ta sẽ không có bí mật, mong rằng anh có thể để em biết rõ bệnh tình của anh.”
Đây là trách mình gạt cô ấy đây. Bạch Khải Gia nhoẻn cười: “Bây giờ có phải em thấy anh rất ngốc không?”
Tần Ca gật đầu, bình thường thì quấn quít lấy cô, bị bệnh lại trốn tránh, quá ngốc.
Bạch Khải Gia nói: “Đây cũng là suy nghĩ của anh về em, bây giờ em đã hiểu chưa?”
Tần Ca ngạc nhiên hai giây, nở nụ cười.
À, thì ra là thế, em hiểu rồi.
Trong phòng rất yên ả nhưng chỉ chốc lát sau toàn bộ các y tá đều nghe thấy Lục Thiên hét lên: “Xuất viện? Tiểu Bạch cậu điên rồi hả?
Lục Thiên nhìn Tần Ca: “Em đồng ý à?”
Tần Ca nhìn Bạch Khải Gia, trước đó người này cũng không nói một tiếng với cô. Bạch Khải Gia cầm tay cô giải thích: “Cho anh chút thời gian, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Lục Thiên hết hồn, họ là bác sĩ, có cái gì mà không chuẩn bị tốt được? Chẳng lẽ cậu không biết việc này phải làm càng nhanh càng dễ chữa trị à? Đang chạy đua với thần chết mà còn muốn đi chơi ư?
Tần Ca nhớ lại bản thân hồi đó bị tai nạn rồi có chẩn đoán chính xác, thật ra cô cũng muốn có nhiều thời gian hơn, muốn đi nhưng nơi cần đi thì chưa đi được, muốn hẹn hò với anh vài ngày, đi làm những việc chưa thể làm, đi hưởng thụ những thứ trước kia còn khỏe mạnh không quý trọng.
Bệnh tật là một cơn sóng thần, trong nháy mắt đã nhấn chìm cô xuống biển sâu, không thể trở mình.
“Em đi cùng anh.” Tần Ca nắm tay anh.
Lục Thiên không thể tin được: “Tiểu Ca, em đừng có điên cùng cậu ấy.”
Nhưng hai người cùng nhìn anh, không nói gì, chỉ nhìn thôi. Lục Thiên đành phải thỏa hiệp, đi làm thủ tục xuất viện cho Bạch Khải Gia.
Tần Ca bắt đầu thương lượng chuyện sau này với Bạch Khải Gia, anh nói: “Trong thời gian này, anh tính sẽ ra ngoài sống.”
“Sợ bà biết à? Vậy nói với bà thế nào đây?”
“Tìm nhà trọ là được! Anh vừa lên mạng tìm rồi, anh sẽ về nhà một chuyến, nói với bà là đi nông thôn trợ giúp việc chữa bệnh.”
“Hàng ngày em sẽ đến thăm anh.” Tần Ca nói.
Bạch Khải Gia hôn lên má cô: “Cuối cùng em cũng không nhìn thấy anh là tránh né nữa, thật là tốt.”
Tần Ca giống như đứa bé làm sai: “Em xin lỗi.”
Bạch Khải Gia thở dài, xoa xoa tóc cô.
Lục Thiên làm xong thủ tục đi lên đưa họ xuống dưới, dặn dò đủ thứ như bà già. Toàn bộ hành trình bị hai người nào đó ân ái đến mù mắt, Tần Ca thì hơi ngại ngùng nhưng Bạch Khải Gia quang minh lỗi lạc cả đường nắm tay bạn gái, tinh thần rất tốt, không giống bị bệnh.
Lục Thiên bất lực phất tay: “Đi chơi đi, đi chơi đi, cũng đừng có đắc ý quá, tớ cũng sẽ có bạn gái thôi.”
***
Bạch Khải Gia đưa Tần Ca đến nhà bà, đến nơi còn hỏi cô: “Cùng nhau đi vào à?”
Tần Ca bỗng nhiên nghĩ ra một việc, nói: “Em còn chưa nói với bà về bệnh của em, như vậy thật không tốt.”
Bạch Khải Gia dừng xe lại, hỏi cô: “Em muốn đưa Vật nhỏ đi không?”
Tần Ca nói: “Vậy sẽ không có ai ở cùng bà.”
Anh gật đầu: “Vậy thì để nó lại.”
Tần Ca vẫn cảm thấy có lỗi với bà, hỏi Bạch Khải Gia: “Nếu không thì bây giờ em đi vào nói? Nhưng em cảm thấy sẽ khiến bà đau lòng.”
“Anh đã nói rồi.” Bạch Khải Gia cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Tần Ca: “Bà đã đồng ý.”
Tần Ca không tin vào điều mình nghe được, nhưng cô cũng biết Bạch Khải Gia sẽ không gạt mình.
“Thật đấy.” Bạch Khải Gia đi qua, lấy chiếc ô trong tay cô.
Anh để cô ngồi trên xe, Tần Ca vẫn bình tĩnh cho đến khi anh xách túi hành lý ra, cô nói: “Vì sao bà lại đồng ý?”
Bạch Khải Gia nói: “Bởi vì đó là em.”
Tần Ca không nói gì mà ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Bạch Khải Gia đưa cô đến nhà trọ, trước khi vào cửa cô mới nói: “Em nhất định sẽ đối xử tốt với anh.”
Anh cười đến không thốt nên lời chỉ biết liên tục gật đầu, mở cửa ra. Thật ra cũng không có hàm ý gì nhưng không hiểu sao mặt Tần Ca lại đỏ lên, đứng ở cửa ngượng ngùng. Bạch Khải Gia ôm nhẹ bả vai cô rồi đưa cô vào nhà.
Hôm sau, sáng sớm Tần Ca đã ra ngoài, bị mẹ Tần truy hỏi nhiều lần, cô không muốn nói dối nên nói: “Bạn con bị ốm nên con đi chăm sóc.”
Bố Tần thấy con gái ra ngoài mới kéo mẹ Tần lại và nói: “Hình như tôi nghe thấy câu này ở đâu rồi…”
Sáng sớm Bạch Khải Gia đã nghe tiếng chuông cửa, anh ngại phiền nên không cho Lục Thiên biết địa chỉ, cho nên chắc chắn là Tần Ca đến. Mũi Tần Ca đỏ bừng vì lạnh, đóng cửa và quay người đã bị Bạch Khải Gia ôm vào lòng. Anh thử nhiệt độ trên người cô, tuy cô mặc nhiều đồ nhưng tay vẫn rất lạnh, anh chau mày: “Trời mưa em đừng đến đây.”
Tần Ca lắc đầu, không nói lời nào.
Do đó Bạch Khải Gia nghĩ từ bao giờ mà cô gái này lại dính anh như vậy? Không biết luôn…
Tần Ca nói: “Em đến tìm anh đi siêu thị, bây giờ anh không thể tùy tiện ăn bên ngoài, chúng ta nấu cơm ở nhà thôi.”
Bạch Khải Gia hỏi: “Em biết không?”
Tần Ca im lặng một lát, cuối cùng nói: “Học là được mà.”
Anh bật cười: “Không sao, anh biết là được.”
***
Hai người đến trung tâm thương mại lần trước từng mua áo cho bà nội Bạch, ở đó có một siêu thị rất lớn. Khi mua hàng, Bạch Khải Gia còn lấy thêm một bộ đồ dùng rửa mặt màu hồng và một đôi dép lê cũng màu hồng nốt. Tần Ca giả vờ không nhìn thấy chiếc bàn chải đánh răng màu hồng kia, trả dép lê lại, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em đem đôi dép anh tặng em đến là được.”
Khi thanh toán, Bạch Khải Gia nhìn chằm chằm vào giá hàng bên cạnh quầy thu ngân, tim Tần Ca đập loạn, cuối cùng nhìn thấy anh cầm một phong kẹo cao su lên. Bạch Khải Gia trêu cô: “Lo lắng cái gì?”
Tần Ca lắc đầu, hai tai đỏ lên.
Sau khi ra ngoài, Bạch Khải Gia nói: “Đi đánh chìa khóa đã.”
Tần Ca hỏi vẻ khó hiểu: “Để làm gì?”
Anh nói: “Để em cầm.”
Hai tay anh đều xách đồ, Tần Ca cúi đầu ngẫm nghĩ nắm lấy cổ tay anh. Bạch Khải Gia liền mỉm cười, anh cảm thấy hành động của cô gái này có rất nhiều ý nghĩa, ví dụ như, cô đang nói: Được; ví dụ như, cô vừa làm nũng một chút. Hay cô đang xấu hổ.
Hôm sau, sáng sớm Tần Ca lại đến, cũng không có cách nào khác, cô ở nhà cũng không ngủ được. Sau khi dùng chìa khóa mà Bạch Khải Gia đưa để mở cửa, cô phát hiện anh vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đứng bên giường nhìn anh ngủ nhưng người trên giường cũng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn cô với vẻ mặt ngái ngủ. Cô hỏi: “Em làm anh thức giấc à?”
Để thay cho câu trả lời, Bạch Khải Gia bỗng nhiên kéo cô nằm xuống giường, nhanh chóng trùm chăn lên.
“……”
Tần Ca nháy mắt mấy cái.
Anh thì thầm bên tai cô: “Hôm qua anh ngủ không ngon.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em không ở đây. Anh muốn ôm em ngủ như vậy.”
Lòng Tần Ca mềm nhũn, hình như sau khi bị bệnh anh càng thích làm nũng hơn, là do bất an chăng?
Cô rúc vào trong ngực anh, cô vốn đã mặc đồ tròn vo, ôm vào giống như một chiếc gối bông lớn còn thơm thơm ấm ấm. Bạch Khải Gia cũng yên tâm.
Tần Ca nói: “Em ở nhà cũng ngủ không ngon.”
“Lo lắng cho anh à?”
Tần Ca gật đầu, vòng tay ôm anh.
Hai người cùng nhau ngủ trong tiếng mưa xuân, đến khi tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tần Ca mặc nhiều đồ nên bị nóng đỏ cả mặt, Bạch Khải Gia đùa nghịch mái tóc cô, chậm rãi cúi đầu hôn cô. Hôn khóe môi cô như có như không, hôn xong còn không chịu rời đi, chuyển sang hôn mặt, nhẹ nhàng tinh tế như có con kiến đang bò. Tần Ca sợ buồn nên trốn anh song lại bị anh xoay người chặn lại.
Bạch Khải Gia thì thầm: “Thật ra đây cũng là nguyên nhân không ngủ ngon.”
Nói xong, anh hôn lên môi Tần Ca, cắn chiếc lưỡi tác quái cả đêm trong đầu anh, nhẹ nhàng mút lấy. Hô hấp của anh nặng dần, ngón tay thon dài cởi áo Tần Ca ra. Mùa đông Tần Ca thường mặc nhiều đồ nên lúc này thành ra có chút phức tạp. Tay Bạch Khải Gia không lạnh nhưng thật sự không thể bằng bàn tay nóng bỏng của anh.
Tần Ca cảm thấy mất mặt, vì sao mặt cô lại nóng thế này?
Bạch Khải Gia vùi đầu vào khe hở, hôn lên cổ cô, làn da ở đó không giống như ở môi, càng nhẵn nhụi hơn tựa như một tầng sa mỏng. Bỗng nhiên anh thấy khát, dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái, nghe thấy Tần Ca kêu lên.
Vô cùng êm tai, vô cùng kích thích màng nhĩ anh.
Nhưng anh buông tay ra, chống lên giường thở dốc.
Tần Ca đang thở gấp, sau khi anh rời đi cô lại thấy lạnh.
Cô vùi mặt vào gối, không dám nhìn anh, Bạch Khải Gia lại ôm lấy cô, nói: “Anh xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Nhưng người trong lòng lại bất chấp thẹn thùng, học anh hôn lên cổ anh một cái, không dám dùng răng cắn.
Sau đó cô lại vùi mặt vào ngực anh.
Bạch Khải Gia cười lên, nói: “Anh hiểu rồi.”
Hiểu cái gì? Tần Ca nghĩ, em chỉ muốn thử xem vị như thế nào thôi mà!