https://.youtube.com/watch?v=vViCD7BSx8E
Edit:Ninh Hinh
"Đêm nay thật vui!" Sau khi xem xong buổi concert,Khương Nguyệt hưng phấn lôi kéo tay Hứa Khuynh Tích lay lay.
“Chậm lại một chút, nhìn xe.
" Hứa Khuynh Tích nhìn những chiếc xe trên đường, cẩn thận kéo tay Khương Nguyệt băng qua đường bên kia.
Vừa mới đi được phân nữa, một chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh đột nhiên lao tới ở ngã tư cách đó không xa, Hứa Khuynh Tích nhíu mày, lôi kéo Khương Nguyệt đứng yên, chờ chiếc xe kia chạy qua đi.
Chiếc Land Rover quen thuộc vừa lái qua, không quá một cái chớp mắt nhưng lại khiến nội tâm Hứa Khuynh Tích vô cùng kinh hoảng, thông qua ô cửa kính, anh thấy được chủ nhân của chiếc xe đó, bên tay trái có mang một chiếc găng tay màu đen.
Hơn 10 giờ rưỡi đêm còn một mình lái xe ra ngoài với tốc độ nhanh, thật là muốn tìm chết mà.
Hứa Khuynh Tích nhíu mi, dường như không có việc gì mà kéo tay Khương Nguyệt đi đến trạm xe buýt.
Đúng, Côn Tế vốn dĩ vẫn luôn muốn chết bằng cách này hay cách khác.
- ----
Sau khi về đến nhà, Côn Tế tự rót cho mình ly nước rồi ngồi xuống mép giường, kk ở bên chân cô cọ tới cọ lui, Côn Tế cúi đầu đá nó một cái.
"Gâu gâu!" kk nhẹ giọng kêu, tâm tình còn rất không tồi.
"Mang mày đi ngủ." Côn Tế đứng lên đi về phía chuồng chó ở đối diện.
"Đi vào ngủ đi." Côn Tế nhìn kk bò vào ổ chăn dành riêng cho nó, cô ngồi xổm xuống thuận tiện vuốt ve bộ lông nâu đỏ của nó vài cái.
"Cạch."
Dưới lầu có tiếng người đem cửa đóng lại, theo bước chân, hình như là đang đi lên lầu.
Côn Tế nghe thấy âm thanh, đứng lên đi về phòng.
Trùng hợp Hứa Khuynh Tích cũng vừa lên tới, Côn Tế đi đến cửa phòng ngủ thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô ngửi thấy một mùi nước hoa vô cùng ngọt ngào đầy ắp trong không khí.
Giương mắt nhìn Hứa Khuynh Tích, hoàn toàn không có ý định muốn nhường đường cho anh.
Hứa Khuynh Tích vô cảm đưa mắt nhìn cô.
Đó là loại ánh mắt tĩnh lặng, thờ ơ và vô cùng lạnh nhạt.
Côn Tế đột nhiên dùng sức đẩy anh vào tường và bóp chặt lấy cổ anh.
Lần này là cái nhìn dành cho một con quái vật chẳng khác gì một thứ đồ rác rưởi người ta bỏ đi, đầy rẫy kinh tởm.
"Thật ghê tởm." Hứa Khuynh Tích cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Côn Tế trong khi cô không ngừng dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh: "Thật không bằng một con chó."
Đôi găng tay nhung tiếp xúc với da thịt mang theo cảm giác vô cùng khó chịu, Hứa Khuynh Tích nghiêng mặt sang một bên, giọng nói nghiêm túc, không vội cũng không chậm "Bởi vì tôi không phải là con chó của cô."
"Ồ, phải." Côn Tế nghe xong thì cắn răng bật cười, mở to mắt nhìn Hứa Khuynh Tích rồi buông tay, cười gật đầu quay người bước vào phòng.
"Rầm!"
Hứa Khuynh Tích nhìn cánh cửa bị Côn Tế bạo lực đóng lại, vô cảm bước về phòng chính mình.
"Bốp."
Côn Tế đứng ở giữa phòng, dùng sức cho chính mình một bạt tai, hung tợn mà lầm bầm lầu bầu "Không được khóc."
"Không được khóc, khóc cho ai xem?" Côn Tế liên tục cảnh báo bản thân nhưng hốc mắt lại không khống chế được mà nóng bừng như muốn thiêu đốt.
Bởi vì tôi không phải là con chó của cô.
Bởi vì tôi không phải là con chó của cô.
Côn Tế ôm chặt đầu, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại tiếng nói kia.
"Dựa vào con mẹ anh..." Lửa giận như thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, Côn Tế đi đến đầu giường đem ly nước ném mạnh xuống đất.
"Loảng xoảng."
Âm thanh đổ vỡ giòn giã đó ngược lại còn khiến trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, nước loang ra tứ tung.
Ngủ, Côn Tế nằm xuống giường dùng chăn to bao bọc lấy chính mình.
Mở to mắt nhìn rèm cửa trong đêm tối.
Lại là một đêm dài không ngủ.
Đối với một người có chứng mất ngủ như Côn Tế.
Đêm tối, chẳng khác nào là một cái lồng giam to lớn.
Không thể thoát hay tránh khỏi đó.
Bây giờ hay nửa phần sống sau này.
Bởi vì tôi không phải là con chó của cô.
Côn Tế lại nhớ đến câu nói này một lần nữa, một trận rồi một trận, tất cả đều hợp lại đổi thành một trận nước mắt.
Nước mắt lành lạnh dọc theo khoé mắt thấm vào từng sợi tóc mai.
Thì ra anh đối xử tốt với Khương Nguyệt là bởi vì anh là chó của cô ta, Hứa Khuynh Tích cư nhiên vì một cô gái mà thật sự trở thành một con chó trung thành.
Một người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm lại đối với một người khác cúi đầu xưng thần.
Làm sao cô có thể cam tâm đây?
Côn Tế mở điện thoại, yên lặng tìm Weibo của Khương Nguyệt, lúc chờ đợi hiển thị, cô đoán chắc đêm nay Khương Nguyệt sẽ đăng Weibo.
Thích là cái gì, rõ ràng biết nhìn sẽ đau nhưng vẫn cầm lòng không đậu mà đi tìm hiểu.
"Anh rất tốt, em thật sự rất thích anh!"
Đúng vậy, tốt, tốt giống như một con chó.
Côn Tế click mở bình luận, chỉ có một cái, chính là của Hứa Khuynh Tích.
"Anh cũng rất thích em, ngủ ngon."
Côn Tế nhìn thấy câu này, đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, trong đầu đều là ý nghĩ muốn tự sát, muốn tự sát ngay lập tức.
Ngón tay hoảng loạn thoát khỏi Weibo rồi ném điện thoại sang một bên.
Cau mày thật sâu, nhìn lên trần nhà.
Hứa Khuynh Tích thật sự thích cô ta nhiều đến vậy à?
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, rất sợ hãi nhưng chính mình không biết phải làm sao bây giờ?
Anh thật sự rất thích Khương Nguyệt,cô nên làm sao bây giờ?
Tại sao??
Tại sao anh luôn làm những điều mà cô ghét cay ghét đắng?
Thật ghê tởm.
Côn Tế ngồi dậy xuống giường, bước chân hoảng loạn, lúc dẫm đến những mảnh thủy tinh dưới sàn, đau đớn khiến cả người cô trượt quỳ gối trên mặt đất, tay phải chạm vào mảnh thủy tinh bên dưới đâm thủng sâu vào lòng bàn tay.
Cô không quan tâm mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, đứng dậy đi ra khỏi phòng mình và mở cửa phòng bên cạnh đi vào, đi đến bên giường Hứa Khuynh Tích, nhìn anh an tĩnh ngủ ở đó mà nhếch môi bật cười lạnh lẽo.
Rốt cuộc anh phải đối xử với Khương Nguyệt dịu dàng đến thế nào mới có thể đối xử với tôi lạnh lùng nhiều đến như vậy.
Côn Tế cầm lấy một cái gối đầu khác, dùng hết sức mà ấn trên mặt anh chờ đợi anh từ trong mộng tỉnh lại.
"Ưm!" Hứa Khuynh Tích liên tục lắc đầu nhưng vẫn không tránh khỏi, cổ trở về cảm giác bị Côn Tế bóp chặt khi nãy.
"Anh là cái thá gì mà có tư cách để tôi tức giận?"
Côn Tế dùng hết sức lực đem gối đầu đè lại, từng chút, từng chút một mà cảm nhận anh phía dưới gối rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng mà cố gắng giãy giụa.
"Anh là cái thá gì?"
"Ưm...!Buông ra!"
Côn Tế cảm thấy mình càng ngày càng khó chịu, sau khi trút giận xong, cô buông gối xuống, xoay người rời khỏi đó trở về bên giường,thu mình vào một góc, chôn đầu vào gối rồi bật khóc.
Ngay khi Cố Tế buông gối đầu, Hứa Khuynh Tích không ngừng thở dốc.
Sau khi hô hấp ổn định,anh lơ đãng quay đầu, phát hiện chiếc gối đầu bên cạnh còn có vết máu.
Cầm lấy và nghiêm túc nhìn nó, là vết máu.
Cố Tế có phải lại làm ra cái chuyện gì rồi hay không?
Hứa Khuynh Tích nhíu mày đem gối đầu ném thẳng xuống đất.
Đó chẳng phải là việc của tôi.
——————————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...