Chuyến bay bị trễ cho nên Côn Tế về muộn.
Thoáng nhìn, cô nhìn thấy Hứa Khuynh Tích lẫn trong đám đông, tóc anh màu đen, mặc áo sơ mi trắng cùng áo khoác kaki, giờ phút này đang ngẩn đầu nhìn màn hình bên trên.
Côn Tế nhướng mày mỉm cười chạy đến một nơi anh không nhìn thấy, bắt đầu gọi điện.
Thấy anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra trả lời:"Alo"
Giọng Côn Tế không nhanh không chậm: "Em có việc nên không đuổi kịp chuyến bay..."
"Ừ, anh biết rồi." Hứa Khuynh Tích nghe xong,trong lòng đột nhiên có chút thất vọng, rũ mắt, anh không lại nhìn trên bảng điện tử cùng lối ra.
Côn Tế nhìn anh vẫn còn đặt di động bên tai hơi hơi cúi đầu không nói chuyện.
Hai người cùng im lặng, Côn Tế cuối cùng cũng chậm rãi đi qua.
Như là tâm linh tương thông, lúc này anh đột nhiên ngẩng đầu, cứ như vậy mà nhìn Côn Tế đi về phía mình, trong lòng có chút u ám cũng lập tức tiêu tán.
Cô cũng nhuộm lại tóc đen giống như anh.
"Về nhà thôi." Hứa Khuynh Tích im lặng cầm lấy chiếc vali trong tay cô.
Cảm giác xa cách lại đột nhiên trở về: "Ừ."
Sau khi ra khỏi sân bay, Côn Tế nhìn thấy người đi đến, theo bản năng cô nhíu mày, muốn tiếp nhận vali hành lí trong tay Hứa Khuynh Tích.
Nhưng tay anh lại nắm chặt cán vali không động, cứ vậy mà cả ba đối diện với nhau.
Côn Tế hoảng hốt, cúi đầu thấp giọng nhắc nhở: "Cứ nói chúng ta tình cờ gặp nhau..."
Lời vừa dứt, cô đã nghe thấy tiếng Khương Nguyệt đi tới chào hỏi: "Hi, thật trùng hợp."
Hứa Khuynh Tích nhẹ nhàng gật đầu chào trong khi Côn Tế khó có khi bày ra một loại xấu hổ khó hiểu.
Nhìn hai người hài hòa đứng chung một chỗ, màu tóc cũng giống hệt nhau, trong lòng Khương Nguyệt cảm thấy có chút chua xót,cô ngập ngừng hỏi: "Hai người...!Cũng là tình cờ gặp được sao?"
Côn Tế vừa định trả lời "Đúng vậy" lại không nghĩ tới Hứa Khuynh Tích sẽ trả lời: "Là anh tới đón cô ấy."
Sắc mặt Khương Nguyệt cứng đờ ngay lập tức,cô ta xấu hổ cười gượng.
Tuy là có chút bất ngờ với lời nói này nhưng lại khiến Con Tế cảm thấy rất ngọt ngào.
Khương Nguyệt cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn, cô vội vàng nói lời từ biệt: "Sắp phải bay rồi, em đi trước nhé."
"Ừ" Hứa Khuynh Tích bình tĩnh gật đầu.
Đợi Khương Nguyệt rời đi, Hứa Khuynh Tích cũng dừng lại bước chân mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Côn Tế nhìn thấy anh ngoái đầu nhìn lại, trong lòng cũng bất giác nhói đau.
Quả nhiên ,Hứa Khuynh Tích vẫn còn để ý đến Khương Nguyệt.
.
Ngôn Tình Ngược
Trái ngược với Côn Tế, kỳ thực trong lòng Hứa Khuynh Tích,cảm giác Khương Nguyệt rời đi cùng Côn Tế rời đi sớm đã bất đồng.
Trên đường trở về nhà, Hứa Khuynh Tích rõ ràng cảm giác được trên người Côn Tế tản ra hơi thở u ám quen thuộc.
Nghĩ đến sự thay đổi ở nhà, trong lòng anh ẩn ẩn có chút bất an.
Côn Tế vừa bước xuống xe đã nhìn thấy cánh đồng hoa hồng của mình thay đổi không ít, đến gần cánh đồng hoa và dừng lại.
Tất cả hoa hồng đen đều được bao phủ bởi hoa Qilixiang trắng tinh khôi,những bông hoa màu trắng được nâng đỡ bởi những chiếc lá xanh đậm,an tĩnh nở một cách yên bình.
Dì Văn sẽ không tự tiện thay đổi khi chưa được cô cho phép, Côn Tế đợi cho đến khi tiếng bước chân phía sau đến gần và dừng lại, cô hỏi "Anh đã trồng nó sao?"
Hứa Khuynh Tích nhẹ nhàng đáp: "Ừ, hoa cảm ơn."
Vốn dĩ anh đã làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón lửa giận của Côn Tế, rốt cuộc nội tâm cũng đã bất an một đường.
Mà sau khi Côn Tế nhìn chăm chú vào những bông hoa tinh xảo đó, gió đêm phất qua cành lá, đem hương thơm tươi mát đó đến chóp mũi rồi thấm vào ruột gan.
Hai người lặng lẽ đứng trong đêm đen nhìn cành lá đung đưa.
Không biết đã qua bao lâu, anh nghe thấy Côn Tế hỏi: "Anh có biết ngôn ngữ hoa Qilixiang trắng là gì không?"
Hứa Khuynh Tích trả lời: "Không biết."
Ban đầu trồng chỉ là vì cảm thấy nó rất đẹp mà thôi.
Một lúc sau, anh nhìn thấy hai vai Côn Tế dần thả lỏng, giọng điệu của cô hòa cùng với tiếng gió khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm "Chúng ta cùng nhau đi dạo nhé."
"Ừ." Hứa Khuynh Tích đồng ý, có lẽ vì bị buổi tối yên bình này làm cho mê hoặc, đêm nay anh cũng muốn đi dạo một vòng.
Buông hành lý và đặt nó cô đơn ở một góc sát bên cánh đồng.
Bước ra ngoài, không khí tĩnh lặng, nơi nào cũng đều là lười biếng, gió thu yên lặng thổi.
Có lẽ chăm chỉ nhất lúc này chỉ có ánh đèn đường mà thôi.
Cả hai yên lặng sóng vai đi trên đường.
Ngay khi Côn Tế cho rằng Hứa Khuynh Tích sẽ không nói lời nào, cô đột nhiên nghe được tiếng anh thấp giọng hỏi: "Ngôn ngữ hoa Qilixiang là gì?"
Ngôn ngữ hoa của Qilixiang sao?
Đó hẳn là một câu chuyện dài: Một người bị giam cầm và một người tình nguyện giam cầm cho đến khi tình cảm của người nguyện ý giam cầm không còn, lúc đó mới tính là có thể giải thoát; còn có một cái khác nữa là cam chịu, không đối kháng,mục đích chính là tự giải thoát linh hồn.
Côn Tế ngẩng đầu nhìn anh, hiếm khi nhếch lên một nụ cười vô hại nơi khóe miệng,cô nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu."
- ---------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...