Edit: Pinkie
Những ngày sau đó, đúng như Hạ Thiên nghĩ.
Lục Hạo Hiên và An Lan càng ngày càng thân thiết, ngay cả lúc ăn cơm trưa, hai người cũng cùng nhau thảo luận chủ đề cuộc thi.
Với mọi người, Lục Hạo Hiên đều không thân thiện, không cho ai sắc mặt tốt, thế nhưng khi ở chung một chỗ với An Lan lại vô cùng hài hòa, có đôi khi còn bởi vì chọc cười mà khóe miệng hơi cong lên một chút.
Lúc nhìn thấy Lục Hạo Hiên cười, Hạ Thiên chỉ cảm thấy như bị kim đâm vào mắt, hai mắt đau đớn co rút lại, giống như muốn rơi lệ.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm như thế này, cậu chưa bao giờ cười với cô.
Trong lớp bắt đầu đồn đại vớ vẩn về mập mờ của hai người, Hạ Thiên vừa bực bội nghe vừa ảo não.
Cho đến một lần, trong một trận đấu bóng rổ của trường, những người trong lớp bọn họ không ra sân đều đứng ở hai bên sân bóng rổ để cổ vũ cho đội bóng.
Đột nhiên, không biết người nào ném quả bóng rổ tới, quả bóng lao thẳng vào đám đông.
Thấy quả bóng chuẩn bị đập vào đầu An Lan thì Lục Hạo Hiên đang đứng cách đó không xa, lập tức xông lên, chặn quả bóng lại.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc cảm thán, có cả tiếng hoan hô rầm rộ, chuyện này xem như đã xác thực cho những lời đồn đại.
“Thì ra Lục Hạo Hiên thích kiểu người như vậy nha.” Một bạn gái ở bên cạnh cảm thán.
Ở xa xa, Hạ Thiên nhìn thấy sườn mặt nghiêng của Lục Hạo Hiên khi cúi đầu quan tâm hỏi han An Lan có bị làm sao không, trong lòng không khỏi nghĩ: Thì ra, cậu thích kiểu người như thế này.
Thì ra…… Cậu thực sự không thích tớ.
……
Từ ngày đó trở đi, Hạ Thiên giống như đột nhiên thông suốt, tình cảm đối với Lục Hạo Hiên đã lý trí hơn rất nhiều.
Quanh năm mơ mộng, cuối cùng đã thức tỉnh.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy Lục Hạo Hiên, cô đều ước mình có thể bám dính trên người anh.
Còn bây giờ, nếu nhìn thấy Lục Hạo Hiên từ xa xa đi tới, có thể trốn cô nhất định sẽ trốn, nếu không thể trốn, thì sẽ cúi đầu, lướt nhanh qua cậu.
Có đôi khi, Lục Hạo Hiên muốn chặn cô lại, nhưng lại phát hiện mình không có chuyện gì để nói với cô.
Nhưng mà, cậu vẫn muốn chặn cô lại, hỏi cô vì sao trốn tránh cậu mấy ngày nay, thậm chí cũng không nói chuyện với cậu.
Nghĩ đến đây, Lục Hạo Hiên mới dần nhớ tới, cậu và Hạ Thiên đã không nói chuyện với nhau hơn một tháng rồi.
Mấy ngày nay, cậu bận rộn chuyện thi sinh học, bận đến mức không phân thân được, ngay cả lúc ăn cũng không từ bỏ cơ hội thảo luận với An Lan.
Cậu ấy cũng tham gia cuộc thi sinh học, cho nên hai người thường xuyên trò chuyện trên WeChat đến khuya.
Đối với những lời đồn đại đó, hai người căn bản cũng không có thời gian để ý chứ đừng nói đến chuyện giải thích như thế nào.
Cho đến một ngày sau khi tan học, có một bạn nam vỗ vai, trêu chọc cậu: “Hôm nay sao mà lẻ loi thế, không đi chung với hình mẫu lý tưởng của cậu à?”
Lục Hạo Hiên: “Hình mẫu lý tưởng?”
“Đúng vậy, không phải cậu thích bạn gái an tĩnh như An Lan sao?”
Bước chân Lục Hạo Hiên dừng lại.
Hình mẫu lý tưởng của cậu sao?
Hình như là như vậy, bất kể phương diện nào, An Lan đều phù hợp với hình mẫu trong lòng cậu.
Nhưng mà…… Lục Hạo Hiên nhướng mắt, nhìn thấy gương mặt Hạ Thiên trong trẻo trong bộ đồng phục màu trắng xanh, giống như một khối bạch ngọc trong sáng và hoàn mỹ.
Ánh mắt sáng rỡ của Lục Hạo Hiên bỗng nhiên dừng lại, cũng khó dời đi nơi khác.
Cậu đột nhiên nhớ tới trên một cuốn tạp chí có viết.
Hình mẫu lý tưởng có đôi khi thật kỳ diệu, bạn biết rõ mình muốn cái gì, lại vẫn sẽ bị hấp dẫn bởi một cái hoàn toàn tương phản với cái mình muốn.
Thực ra, có thể làm bạn động tâm, khiến bạn để ý, khiến cho giữa hàng triệu người, chỉ những gì bạn có thể thấy mới là mẫu người lý tưởng thực sự và là người thực sự khiến trái tim bạn rung động.
Tới gần cuối kỳ, Hạ Thiên buồn rầu thật lâu vì không giải được một đề sinh học, sau khi hỏi các bạn xung quanh, mọi người cũng không biết.
Chờ đến tan học, lúc các bạn bắt đầu ồn ào nhốn nháo, cách một lối đi nhỏ và hàng ghế trống, Lục Hạo Hiên giống như đang nói chuyện với không khí: “Cậu hỏi hết tất cả các bạn xung quanh, sao lại không hỏi tớ?”
Nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của cậu, Hạ Thiên mờ mịt nhìn qua, dường như cô cho rằng đó là ảo giác của cô.
Mà lúc này, Lục Hạo Hiên quay đầu lại, đối diện với Hạ Thiên, lặp lại những lời vừa nói, “Sao lại không hỏi tớ?”
Hạ Thiên cảm giác được trái tim của mình lỡ một nhịp.
Nhìn người đối diện ngẩn ngơ, Lục Hạo Hiên âm thầm thở dài, chuẩn bị đứng dậy đi qua chỗ cô để giảng, nhưng chưa kịp đứng dậy thì, bỗng nhiên, một bóng dáng cao gầy đến bên cạnh Hạ Thiên, ngồi xuống chỗ cùng bàn với Hạ Thiên.
“Cuối cùng tớ đã giải được đề này, cậu nghe này……” Lâm Dương cầm lấy đề thi, nhiệt tình giảng cho Hạ Thiên.
Lục Hạo Hiên mới vừa nhổm dậy nửa người, không còn cách nào khác là phải ngồi xuống.
Hạ Thiên lướt qua bóng dáng Lâm Dương, len lén liếc mắt nhìn Lục Hạo Hiên thì nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cậu..