Sáng sớm hôm sau, trời có chút mưa nhỏ.
Dung Tự lái xe mang Nghê Ca đi xem nhà. Hai người quanh đi quẩn lại, vẫn cảm thấy căn hộ nhỏ trong trung tâm thành phố là thích hợp nhất.
Dung Tự cười: "Nơi này cách nhà của anh Thanh không đến hai km."
"...??"
"Sớm biết như vậy, chúng ta dứt khoát mua nhà ở bên cạnh anh ấy," Dung Tự trong lòng vẫn còn để ý về chuyện lần trước Nghê Thanh đánh anh, "Ngày thường còn có thể mời anh ấy đến nhà chúng ta quan sát một chút, làm một người đàn ông có vợ, cuộc sống sẽ trở nên hạnh phúc như thế nào."
"...."
Hai người làm xong thủ tục, cơ hồ là đã đem chuyện nhà cửa giải quyết xong.
Nghê Ca đi ra khỏi trung tâm toàn nhà, hít sâu một hơi, có chút hoảng hốt: "Có loại...."
"Hửm?"
"Có loại ảo giác đã kết hôn."
Dung Tự buồn cười vuốt ve tai cô: "Không phải là ảo giác, chúng ta vốn là sắp kết hôn."
Quên đi....
Rõ ràng là làm việc không chu đáo.
Nghê Ca cúi đầu đá cục đá trên mặt đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Liền cầu hôn còn chưa làm..."
Dung Tự nghe thấy được, nhưng anh không nói chuyện.
Đáy mắt anh mỉm cười, nắm giữ tay cô, lặng không tiếng động đưa bàn tay cô tiến vào miệng túi của mình.
"Tối ngày kia em có sắp xếp gì không?"
"Không có."
"Đi nhà anh ăn cơm."
Nghê Ca sửng sốt một chút, không hiểu rõ: "Vì sao?"
Ngày mai giống như cũng không phải là ngày gì đặc biệt.
Không phải sinh nhật của ai, cũng không phải là ngày lễ.
"Muốn em gặp mẹ anh một chút."
"Em bình thường cũng thường xuyên thấy dì." Nghê Ca nghiêm túc chỉ ra, suy nghĩ một chút, lại rất ghét bỏ nói, "Mấy năm nay, số lần em gặp dì so với anh còn nhiều hơn."
Dung Tự thân mình hơi ngừng, đuôi lông mày hiện lên ý cười.
"Chuyện này làm sao có thể giống nhau."
Anh biên độ nhỏ hé miệng một chút, hơi trắng trong không khí rét lạnh ngưng tự lại thành một đám sương.
Sau đó, giọng nói của anh rất thấp, thì thầm:
"Lần này muốn để cho bà ấy gặp, là con dâu."
***
Dung Tự trước đưa Nghê Ca trở về trường học một chuyến.
SUV chạy đến dưới lầu trường học, Nghê Ca ôm balo cùng tài liệu, nhảy xuống xe: "Em sẽ nhanh chóng quay lại."
Dung Tự túm cô lại, ở trên mặt cô hôn một chút.
Nghê Ca liền ở tư thế này quay qua, môi dán sát vào môi anh, hôn lại anh.
Ánh mắt Dung Tự tối sầm lại, đè lại bờ vai cô.
"Ưm...."
Nghê Ca cảm thấy hướng đi này không thích hợp. Anh quả thật mãi cũng không hiểu được cái gì gọi là lướt qua liền thôi.
"Anh buông ra...."
Cô không đẩy ra được anh.
Anh còn muốn xâm nhập sâu hơn, kính cửa sổ truyền đến "Cốc cốc cốc" ba tiếng trầm đục.
"Hai người đang làm gì vậy?" Giảng viên đẩy đẩy mắt kính, híp mắt để sát vào cửa kính, vẻ mặt mười phần không thể miêu tả, "Hiện tại người trẻ tuổi bây giờ a, ban ngày ban mặt sáng như càn khôn, một chút đều không chú ý đến ảnh hưởng....Chậc chậc chậc."
Nghê Ca: "....."
Dung Tự không tình nguyện buông cô ra.
Cô đỏ mặt, nhanh chóng nhảy xuống xe, cụp đuôi cùng giảng viên tiến lên lầu.
Hôm nay là ngày nghỉ, trong trường học không có người.
Giảng viên mở cửa văn phòng ra, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Em xem em đi. Ngày nghỉ còn muốn cô đặc biệt chạy tới một chuyến."
"Thật xin lỗi." Nghê Ca thực sự xấu hổ, "Cảm ơn cô ạ."
Giảng viên hừ một tiếng, tiếp nhận tài liệu của cô tới.
Thành tích cả năm của cô là ưu tú. Coi như là tự mình xin, cũng có thế xin đến trường học vô cùng tốt.
Huống chi đây là do nhà nước công khai cử sinh viên đi trao đổi.
Giảng viên đem tài liệu cất kỹ, cùng những người khác bỏ vào một cái cặp đựng văn kiện, ý tứ riêng hỏi: "Em không đồng ý xuất ngoại, cũng là bởi vì cậu ta?"
"Không phải."
"Vậy bây giờ tại sao lại đồng ý?"
Nghê Ca ngoan ngoãn lại thành thật: "Bị người giáo dục."
"Sớm biết như vậy, cô liền sớm một chút gọi điện thoại cho mẹ em."
Nghê Ca hơi ngừng: "Cũng...không phải là bởi vì mẹ em."
"Hả?"
Nghê Ca "À" một tiếng, có chút đau đầu, không biết nên bắt đầu từ nơi nào giải thích.
Không đợi cô nghĩ rõ ràng, di động đột nhiên vang lên.
Cô nheo mắt, thấy rõ người gọi tới.
"Thật xin lỗi. Cô, em trước đi nghe điện thoại một chút."
Được sự cho phép, cô cong người đi ra cửa.
Trên hành lang im ắng, giọng nói Mạnh Viện xuyên qua tận não: "Nghê Nghê."
"Ừm. Mình nghe đây. Cậu nói đi."
Nhỏ khuê mật bình thường không thích gọi điện thoại. Nếu như không phải có việc gấp, cô ấy sẽ nhắn tin cho cô, hoặc là gửi tin nhắn thoại.
Nhưng mà trước mắt, ngữ khí của cô ấy vô cùng lo lắng:
"Cậu có nhìn thấy video của Lê Tịnh Sơ hay không?"
"Cái gì?"
"Tức chết mình rồi, ô ô ô, cậu mau xem một chút đi!"
***
Trên Weibo, lượt tìm kiếm Lê Tịnh Sơ liên tục tăng lên.
Nghê Ca ngồi trong quán cà phê, cầm điện thoại di động, lặng không tiếng động tìm kiếm tên cô ta.
Năm mới bắt đầu, JC làm một hoạt động nhỏ. Cho phép nhóm tác giả đã kí hợp đồng, mỗi người làm một video ngắn phát trực tiếp, chúc tết cho mọi người.
Video của Lê Tịnh Sơ được quay ở trong phòng sách.
Mặc dù chỉ có một góc thư phòng bị quay vào, nhưng đây là lần đầu tiên nhà cô ta xuất hiện trong mắt công chúng.
Cô ta hot nhiều năm như vậy. Không ít người đều mơ hồ hiểu rõ một chút bối cảnh trong nhà Lê Tịnh Sơ. Điều này ít nhiều lộ ra thần bí trong mắt ngoại giới bên ngoài.
Tuy nhiên lần này, loại thần bí này bị đánh vỡ.
Cô ta ngồi trước màn ảnh, mặc bộ đồ trong nhà mềm mại, thoải mái hướng mọi người chào hỏi, chúc mừng năm mới. Sau lưng là một giá sách bằng gỗ lớn. Bên trong căn phòng là ánh sáng sáng sủa, ấm áp lưu động.
Cho nên ngay từ đầu, mưa đạn còn rất bình thường:
[Thật không nghĩ tới Tịnh Tịnh sẽ ở trong nhà phát video, ha ha ha ha, lần đầu tiên nhìn thấy thư phòng của cô, lần sau bọn tôi muốn nhìn là phòng ngủ doge]
[Tịnh Tịnh năm mới vui vẻ! Hôm nay xem ra khí sắc không tệ, nhớ đi ngủ sớm nha! Tiện đường nhắc nhở về cuốn sách mới!]
[Tịnh Tịnh năm mới đại cát! Trước đó tôi muốn hỏi cuốn tiểu thuyết mà tôi nói lúc trước, kỳ nghỉ đông này có thể được phát hành hay không? Qvq]
.....
Thẳng cho đến khi có người chỉ ra: [Tịnh Tịnh, cái phía sau đặt ở trên giá sách kia, là một mô hình máy bay sao?]
Lê Tịnh Sơ liền giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói:
[Đúng vậy. Khi còn bé được một người bạn rất thân đưa.]
Khi còn bé, rất thân, bạn.
Mấy cái từ khóa này kết hợp với nhau, hơn nữa đề tài sáng tác của Lê Tịnh Sơ cùng với thiết kế trên Weibo của cô ta. Rất khó mà không nhắc đến chủ đề này.
Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, cảm xúc của mọi người kích động muốn nổ tung:
[A a a! Là người anh trai trong tiểu thuyết kia của bạn đưa sao! Tôi nhớ cô có nói qua, những nhân vật kia đều có nguyên mẫu!! Thanh mai trúc mã! Một khu đại viện! Cửu biệt tương phùng!]
[...!! Tôi cũng nhớ rõ! Hơn nữa lại là không quân đúng không!!]
[Thức ăn cho chó vô hình là nguy hiểm nhất. Các chị em, tôi chua quá!]
[Tôi đang ngồi trên một cây chanh cao cao. Jpg]
.....
Nghê Ca không xem tiếp.
Cô từ trong video thoát ra.
Bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê. Sau đó người giống như không có việc gì, cầm lên một khối bánh quy hạnh nhận, dự định cắn.
"Làm sao mà cậu vẫn có tâm trạng để ăn?" Mạnh Viện giống như một khẩu súng thần công, "Người phụ nữ này đều đang bò trên đầu cậu! Cậu còn không đem cô ta diệt trừ sao!"
Dung Tự thân mình hơi ngừng, mặt không biểu cảm ngẩng đầu, nhìn thẳng cô ấy.
Mạnh Viện lúng túng: "....Thật xin lỗi, cậu ăn, cậu ăn đi."
"Mình trừ cô ấy làm gì? Cô ấy phát loại video này, có quan hệ gì với mình." Nghê Ca nhấm nháp từng chút chiếc bánh quy, "Mình cũng không phải anh trai không quân của cô ấy."
Dung Tự chột dạ dời mắt.
"Cậu có phải không oán giận cô ấy hay không?"
Mạnh Viện biết Nghê Ca cũng có tài khoản Weibo, mà fan hâm mộ lại không ít. Tất cả đều là những tiết học lúc cô vào đại học, tham gia vào chương trình tích góp từng chút một. Cô ở trên Weibo là một học bá. Bởi vậy mỗi ngày đều có người để lại lời nhắn trong khu vực bình luận của cô, cầu cô phù hộ thi IELTS TOEFL đều qua.
Chỉ là bất quá sau khi Nghê Ca lên năm ba năm tư đại học, trường học không cần cô lại làm tuyên truyền, cô cũng rất ít dùng cái ID kia phát lên Weibo.
"Nếu như cậu không tiện, có thể để cho Trì Trì đi xử lý." Mạnh Viện tức giận giống như con cá nóc, "Cậu không chú ý tới Lê Tịnh Sơ nên không biết cô ta, người này có bao nhiêu chán ghét. Tổng cộng mới xuất bản vài cuốn sách, ngày ngày ở trên Weibo giống như một người kỳ lạ, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng cô ta có một người anh trai thanh mai trúc mã....Mẹ nó, đó rõ ràng là người của cậu."
"Viện Viện nói đúng." Tưởng Trì ngồi ở bên người Mạnh Viện, thấy lông tóc cô đều dựng đứng lên, buồn cười vén lại, trầm giọng nói, "Fan hâm mộ của mình hẳn là cao hơn cậu rất nhiều. Nếu như quả thật cần...."
"Không cần đâu." Thấy hai người bọn họ nghiêm túc như vậy, Nghê Ca ngược lại cười rộ lên, "Dù sao hiện tại, Dung Tự đang ở bên cạnh mình."
Hơn nữa vì đã quyết định xuất ngoại, thời gian bọn họ ở chung cũng không còn nhiều.
Tuy rằng trao đổi sinh viên ở nước Pháp chỉ vài năm liền xong, nhưng mà, vừa nghĩ tới hai người thật vất vả đoàn tụ lại muốn tách ra. Cô cũng rất phiền muộn.
Dung Tự phảng phất nhìn ra ý nghĩ của cô, nắm chặt tay cô trấn an.
"Hơn nữa, Lê Tịnh Sơ chưa từng nói qua. Những nguyên mẫu đó, người thứ ba bên trong là ai." Nghê Ca suy nghĩ, cảm thấy Lê Tịnh Sơ không còn ảnh hưởng tới cô.
Cô sớm đã không phải mười sáu tuổi.
"Cho nên theo cô ấy đi thôi." Cô nói, "Tổng không có đạo lý, ảo tưởng quyền lực muốn tước đoạt người khác."
Mạnh Viện tức giận chỉ ra: "Cô ta lập lờ nước đôi, là sợ quay ngựa về sau người hâm mộ sụp đổ, bị fan hâm mộ quay lưng."
Nghê Ca cười cười, ăn hết một cái bánh quy nhỏ cuối cùng ở trên đĩa.
Cái cuối cùng là vị việt quất, cô cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Sau đó rút ra khăn giấy, lau tay.
Dung Tự thấp giọng hỏi: "Ăn no không?"
"Không no." Cô vô cùng thành thật, tha thiết mà nhìn anh, "Em còn muốn ăn thêm một chén mộc khang."
Dung Tự buồn cười, vỗ vỗ lông cừu nhỏ của cô.
Sau đó không nói thêm gì, đi đến quầy chọn món.
Anh vừa rời đi, Mạnh Viện cấp tốc lại gần: "Mắt học trưởng khôi phục lại khi nào? Hiện tại hai người đang thực hiện đến bước nào rồi? Anh ấy bá vương ngạnh thượng cung sao? Hôn kỳ đã định ra tới rồi sao?"
Liên tiếp những vấn đề nổ ra làm Nghê Ca đau đầu, dở khóc dở cười nói:
"Yên tâm đi, tất cả mọi chuyện của bọn mình, khẳng định tiến độ đều so với các cậu chậm hơn."
"A." Mạnh Viện có chút thất vọng, "Anh ấy hẳn sẽ không phải là không được đi?"
Tưởng Trì vui vẻ: "Đừng nói nhảm."
"Anh ấy...."
Nghê Ca không nói gì, ngẩng đầu, ánh mắt xa xa rơi xuống trên người anh.
Anh đưa lưng về phía cô, hơi cúi đàu, cùng với trong trí nhớ của cô đồng dạng, bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp.
Càng quan trọng hơn là, anh vô cùng khỏe mạnh.
Mặc dù muốn trở lại trên trời còn phải phí thêm một phen trắc trở. Nhưng anh hiện tại, vô bệnh vô tai.
Cô không nghĩ ra khoảnh khắc nào tốt hơn so với bây giờ.
"Bằng không còn có thể bởi vì sao?" Mạnh Viện cố chấp vẫn lảm nhảm, "Chẳng lẽ đôi mắt anh ấy còn chưa khôi phục, kéo đèn liền không nhìn thấy sao?"
Cô ấy vừa dứt lời liền thấy Dung Tự bưng lên cái khay nhỏ, xoay người hướng bên này đi tới.
Nghê Ca đột nhiên muốn chơi đùa, cười nói, "Anh ấy thấy được mình, cách xa cũng đều thấy được."
Nói xong, cô một bộ nghiêm trang hai tay chắp lại trước ngực, mười ngón tay đan vào nhau nhắm ngay phương hướng của anh, làm như thật mà híp mắt, giống như tay súng bắn tỉa, nhắm mục tiêu của mình.
Sau đó, cô rất nhẹ, phát ra âm thanh nho nhỏ: "Bùm ---"
Ngây thơ giống như một con vật nhỏ lông xù.
Theo tiếng vang này, nhìn không thấy viên đạn cấp tốc ra khỏi nòng súng, thế như chẻ tre mà xuyên qua không khí, thẳng tắp xông vào ngực Dung Tự.
Dung Tự toàn thân chấn động, á một tiếng, biểu cảm lập tức trở nên thống khổ. Anh bỗng nhiên cong lưng xuống, một tay bưng khay nhỏ, một tay dùng sức che vị trí trái tim.
Mạnh Viện vẫn còn không biết đây là đang chơi đùa cái gì.
Giây tiếp theo liền nhìn thấy.
Dung Tự che lấy trái tim, vẻ mặt chậm rãi từ thống khổ trở nên vui vẻ. Biểu cảm cấp độ lại còn rất phong phú. Giống như thiếu niên giãy dụa bên trong mối tình đầu ngây thơ, một mặt cảm nhận được cảm giác yêu đương mới mẻ, một mặt lại vì yêu đương mang đến đau khổ mà chịu đựng.
Sau đó anh chậm rãi đi đến trước mặt Nghê Ca, thống khổ lại vui vẻ, thấp giọng nói:
"Làm sao bây giờ?"
"..."
Người đàn ông giọng nói trầm thấp, ẩn ẩn ý cười, nhưng lại chân tình thực lòng, diễn đến không có dấu vết:
"Chúng ta chỉ là vừa đối mặt, trái tim anh, liền mềm nhũn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...