Cảnh sắc ban đêm yên lặng. Những đám mây đang chuyển động trên bầu trời đêm. Tiếng ho của Nghê Ca nhỏ dần.
"Nghê Nghê?" Nghê Thanh nghe thấy âm thanh rơi xuống nước bèn ngẩng đầu lên, tháo kính bơi xuống đi tới "Làm sao vậy?"
Nghê Ca hơi thở vừa mới trở lại bình thường. Nghe thấy âm thanh này, cả người cứng đờ.
Cô ngẩng đầu, khó tin mà trợn to mắt "Anh trai? Anh..."
Anh trai cô còn ở trong nước. Vậy người ôm cô là ai?
Đầu óc ong một tiếng. Cô giật mình một cái. Nhanh chóng đẩy bả vai đối phương ra kéo dài khoảng cách.
–sau đó liền đối diện với khuôn mặt của Dung Tự.
Đại khái là đứng dậy quá gấp. Kính lặn của anh bị cô đẩy một cái liền rơi xuống. Cong vẹo đeo trên cổ. Chàng trai thân hình cao lớn, toàn thân ướt sũng. Giọt nước trên tóc thuận theo thái dương trượt xuống dưới, lăn qua cái cằm góc cạnh.
Anh buông thõng mắt nhìn cô. Đôi mắt giống như bị nước rửa qua. Chuyên chú mà nghiêm túc, mang theo một ít vô lại mà cười.
"Anh, anh sao lại ở chỗ này..." Nghê Ca lập tức luống cuống "Không phải, anh mau buông em ra"
Nơi này là khu nước sâu. Chân cô ngắn căn bản là không đứng được tới đáy cho nên không dám buông anh ra.
Thân thể liều mạng lui về phía sau. Nhưng hai cái chân lại gắt gao cuốn chặt quanh người anh.
Dung Tự vui mừng như điên.
"Anh? Anh cũng là anh của em" Anh sợ cô ngửa ra quá liền rơi xuống nước. Một cái tay chống đỡ sau lưng cô, một tay kia vươn ra bơi "Em lá gan làm sao lại nhỏ vậy? Hửm?"
Nghê Ca đang muốn mở miệng. Một cái phao bơi thật lớn từ trên trời giáng xuống. Đặt cô vào trong. Sau đó anh liền buông tay ra.
Cô hoàn toàn vẫn chưa kịp phản ứng.
Anh đột nhiên tiến đến bên tai cô. Lấy ra một loại tư thái nhận thua. Giọng nói trầm thấp, anh thì thầm
"Thư của em –
Anh tìm được rồi"
***
Nghê Ca bị đặt vào phao bơi, ngâm mình ở trong nước ngẩn người.
Nước trong bể bơi là nước ấm. Cô ngâm lâu cũng không cảm thấy lạnh.
Dung Tự cùng Nghê Thanh lúc bơi vài vòng trở về. Hai người không biết nói cái gì, tâm tình của anh tựa hồ so với vừa rồi còn tốt hơn. Anh dừng lại ở trước mặt cô
"Này"
Nghê ca lập tức huy động sức mạnh của đôi chân, hướng sang một khác mà trôi tới. Cô giống như một con sứa nhỏ đang vùng vẫy. Dung Tự một bên trong lòng nghĩ: Thật là đáng yêu chết mất, một bên lại đưa tay giữ chặt cô.
"Em chạy cái gì?"
Bởi vì quá xấu hổ nên cô hiện tại không muốn đối mặt anh. Dù cho đã mặc đồ bơi nhưng mà cô cũng có một loại cảm giác bị nhìn thấy hết.
"Anh Thanh vừa rồi cùng anh nói. Anh ấy muốn đi bên ngoài tỉnh một thời gian ngắn" Dung Tự thấy cô bất động, hỏi "Anh ấy có nói với em không?"
"Có" Nghê Ca cố gắng hướng xuống dưới co lại, cái cằm đặt lên chiếc phao "Anh ấy nói vơi em là muốn đi ra ngoài giao lưu học hỏi. Khả năng cuối năm mới trở về"
"Đúng thế" Dung Tự nhìn cánh tay trắng nõn đang đặt trên chiếc phao bơi. Cố gắng đè nén xúc động muốn sờ lên "Cho nên từ giờ trở đi đến cuối năm. Khoảng thời gian này. Anh sẽ thay anh Thanh chăm sóc em"
Nghê Ca sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói "Vâng"
Không có vui vẻ. Không có ngạc nhiên. Cũng không nói cảm ơn anh Tự???
Dung Tự có chút hoài nghi nhân sinh, chợt lập tức nghĩ đến
"Em có phải vẫn đang còn giận không?"
"Gì cơ...."
"Vậy, cho dù..." Nói đến xin lỗi, dù cho Dung Tự cảm thấy bản thân không làm được tử tế. Nhưng đàn ông mặt mũi lớn hơn trời. Anh vẫn biểu hiện nghiêm túc dị thường nói "Coi như không có những bức thư kia. Anh cũng hi vọng em trở về"
"Không phải...Em không phải giận dỗi" Biết anh hiểu lầm, Nghê Ca nhanh chóng giải thích "Em đã không còn tức giận nữa. Bởi vì em nghĩ, chúng ta không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, hơn nữa em khi ấy đi xác thật là rất đột nhiên... Coi như anh không liên hệ với em cũng không có quan trọng. Thật sự không quan trọng"
Cô gái nhỏ cực kỳ thành khẩn, dường như là sợ anh không tin. Hai bàn tay đều quơ loạn xạ trước mặt anh.
Dung Tự cho tới bây giờ mới rõ ràng cảm thấy "khó chịu"
Thậm chí dù cho biết được Lê Tịnh Sơ đem thư gửi anh cản lại, anh đều không cáu kỉnh như hiện tại.
Hết lần này đến lần khác chính anh cũng không nói rõ được, loại cáu kỉnh này là đến từ đâu.
Chàng trai không nhúc nhích, rủ mắt xuống nhìn cô. Môi mím lại thành một đường.
Nghê Ca thật cẩn thận mà ôm lấy phao bơi, sợ anh phát điên tới đem cô mà ném đi.
"Anh sao lại...lại tức giận?"
Giây tiếp theo, Dung Tự nghiến răng nghiến lợi mà đeo kính bơi lên. Nhảy vào trong làn nước không thèm quay đầu lại mà bơi thẳng.
Nghê Ca ".....??"
Bệnh tâm thần!!
***
Cuối tuần sau, Nghê Ca trở lại trường học.
Sau thi giữa kỳ có ba sự kiện lớn. Một là thành tích thi giữa kỳ, hai là kỷ niệm ngày thành lập trường, ba là ghi danh cuộc thi văn học trẻ.
Nghê Ca báo lên một điệu múa. Sau đó đem giấy ghi danh mà thầy Tôn lúc trước đưa cho cô, phát cho mỗi người một phiếu, Mạnh Viện cười mỉm, điền tên vào
"Mình biết. Mình biết. Thầy Tôn khẳng định cũng là ý tứ này. Chúng ta chính là trọng ở tham dự"
Nghê Ca cười cười không nói chuyện. Ngồi xuống một lát liền phát ngốc, mới lén lút kéo từ trong ngăn kéo ra một cái phiếu điểm—
Có chút phát sầu.
"Khối mười có hai ngàn người. Kỳ thi lần này cô xếp ngoài top 300. Ở lớp học đứng thứ mười lăm. Không tính là tốt cũng chẳng là xấu. Nhưng là...cô toán học không đạt tiêu chuẩn.
Nghê Ca đưa tay lên che mặt
"A, Nghê Nghê" Mạnh Viện trùng hợp nhìn thấy phiếu điểm của cô, giọng nói lo lắng "Giáo viên Toán có tìm cậu nói chuyện hay không?"
Nghê Ca hữu khí vô lực "Có. Tìm rồi"
"Oa, vậy xem ra tớ không phải là người duy nhất" Mạnh Viện vui vẻ "Nghe nói thi không tốt đều bị gọi gia đình nói chuyện. Giờ nhiều người như vậy, không biết có gọi gia đình không...Ôi, nhưng mà cậu các môn khác đều thi thật tốt mà. Một môn Toán lại kéo cậu xuống tới sáu mươi điểm. Thật là đáng sợ"
Gọi gia đình...
Nghê Ca bỗng nhiên dừng lại.
Lúc trước nghe được cái từ này là thời điểm nào nhỉ?
Hình như là tiểu học.
Cô khi đó quên mang bài tập ngữ văn. Giáo viên nhất quyết không tha. Đem ba cô khó có được thời gian nghỉ ngơi mời qua.
Trong trí nhớ của Nghê Ca. Tuy rằng diện mạo của phụ thân đại nhân trông mơ hồ, nhưng trong sinh hoạt của ông. Đa số thời điểm đều vô cùng ôn nhu.
Cho nên sau khi tan học, ông nắm tay cô xuống dưới lầu. Dọc theo đường đi, giọng nói cũng vô cùng ôn hòa
"Nghê Nghê, ba rất bận. Ngày thường cũng không quá quan tâm đến các con được. Mẹ con thân thể không tốt. Ngày thường vẫn luôn vì các con mà nhọc lòng. Cho nên con học tập thật tốt, làm cho mẹ con bớt lo một chút, được không?"
Tiểu Nghê Ca mở to đôi mắt như viên thủy tinh nhìn ông.
Thế là ông cong nửa người xuống, tới sờ đầu cô
"Nghê Nghê, anh trai con không làm cho ba mẹ lo lắng, con cũng ngoan ngoãn một chút, có được không?"
Cho nên cô nói "Được"
—Được. Con sẽ nghe lời, sẽ không cho hai người thêm phiền toán.
Nghê Ca đột nhiên có điểm uể oải.
Loại tâm tình uể oải này vẫn luôn kéo dài đến thời gian nghỉ buổi trưa. Thẳng cho tới khi Dung Tự dẫn đường ở phía trước không nhịn được nữa, có chút không kiên nhẫn mà đánh vỡ Nghê Ca đang mê man
"Cùng anh tới phòng tự học làm em khó chịu lắm sao?"
"...Không có" Nghê Ca liếm liếm môi, ăn ngay nói thật "Anh nguyện ý đem phòng tự học chia cho em. Em rất vui vẻ"
Dung Tự "Hừ"
Anh mang theo cô lên lầu.
Phòng tự học của khối mười hai ở trên tầng cao nhất của khu dạy học. Từng mảng pha lê lớn ở trên cửa sổ sát đất. Ánh sáng tốt chiếu vào khiến cho người ta nhìn mà giận sôi.
Bọn họ tới rất sớm. Lúc này phòng tự học vẫn chưa có ai khác. Dung Tự đi đến bên cạnh cửa sổ thì dừng lại "Vị trí của anh ở đây"
Nghê Ca theo bản năng nhìn thấy hạng 4.
Là xếp hạng trên lớp...
Cô không nhịn được nghĩ, nếu như gia hỏa này ngyện ý học tốt tiếng anh cùng ngữ văn. Vậy anh hẳn là sẽ xếp thứ nhất trong lớp.
"Phía trước bên cạnh phòng học có dư một bộ bàn ghế trống. Anh đi cầm tới một bộ" Anh một bên nói, một bên đem chồng sách giáo khoa trên bàn cất đi. Sau đó di chuyển bộ bàn ghế qua.
"Em có thể ngồi bên cạnh anh"
Nghê Ca vô cùng thật lòng nói "Cảm ơn anh Tự"
Dung Tự lần này tiếng hừ nhỏ đi rất nhiều "Đưa phiếu điểm cho anh"
"Cái gi?"
"Giả ngu đúng không?"
"....."
Nghê Ca không tình nguyện mà buông cặp sách, đem phiếu điểm đưa cho anh.
Dung Tự vừa nhìn, liền muốn hỏng.
"Em biến thái? Tiếng anh có thể thi được 140 điểm"
"..." Nhưng mà toán học thì chỉ là số lẻ của tiếng anh.
Nghê Ca ngừng thở.
Cho rằng giây tiếp theo anh sẽ mắng cô.
Kết quả, anh lại thở dài "Ngữ văn cũng thi rất tốt"
Nghê Ca lỗ tai đột nhiên muốn bốc cháy.
Con cừu nhỏ sợ hãi ngồi co rúm lại. Dung Tự ngồi xuống, ra vẻ lơ đãng gọi "Nghê Ca"
"Vâng?"
"Em cảm thấy, trình tự đầu tiên làm đề toán là gì?"
Cô cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt "Cầm bút, mở vở"
"Ừm, sao đó thì sao?"
Nghê Ca đột nhiên nghiêm túc "....Bắt đầu khóc thút thít"
"...."
"Em rất nghiêm túc mà làm bài" Sợ anh không tin, cô còn nghiêm túc mà biện giải
"Em làm chứng minh song song bốn mươi phút"
"Sau đó?"
"Sau đó chứng minh ra tới, không phải hình bình hành"
"....."
Dung Tự cố nén xuống cảm giác muốn cười.
"Ngồi đi" Anh gõ gõ cái bàn, từ túi đựng bút lấy ra một cây bút "Anh đáp ứng Nghê Thanh"
Nửa câu sau lời nói như là đang giải thích. Vì cái gì mà muốn giảng đề cho cô.
Nghê Ca hơi giật mình, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Suy xét đến tư duy não bộ của cô, Dung Tự giảm tốc độ giảng đề thấp xuống đáng kể.
Sau buổi cơm trưa, bên trong phòng tự học liên tục có những bạn học khác trở về. Anh thu hồi cây bút lại "Còn lại ngày mai hẵng nói"
Nghê Ca ngoan ngoãn trả lời "Vâng"
Anh xoay người lấy sách vở của mình học bài, còn chưa có mở ra. Lại nghe Nghê Ca ra vẻ thoải mái mà nhỏ giọng hỏi
"Đúng rồi Dung Tự, bảng chữ cái Tiếng anh có bao nhiêu chữ, anh còn nhớ rõ chứ?"
"Hai mươi bốn" Dung Tự không chút nghĩ ngợi "Làm sao vậy?" (26 =))))
Nghê Ca cố gắng nỗ lực vân đạm phong khinh "Không có gì"
Tính toán một chút. Lão đại nói là mấy cái thì chính là mấy cái.
Lại qua một lát. Cô lại giống như con mèo nhỏ, hết sức không an phận mà hỏi "Anh Tự, về sau em dạy anh tiếng anh có được không?"
Nha đầu quỷ này khẳng định đã đào một cái hố đợi anh. Dung Tự liếc cô một cái, mười phần chần chờ "Điều kiện là gì?"
"Chính là, lúc trước Nghê Thanh nói, nói anh chăm sóc em"
"Ừm"
"Anh chưa quên đi?"
Anh cố gắng nhẫn nhịn tính tình "Không có"
"Lại nói ở phía trước, trước kia có Nghê Thanh. Bọn họ cũng thường xuyên như vậy" Cô sợ anh sợ hãi, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở
"Cho nên, anh ngàn vạn lần không cần có cảm giác gánh nặng"
"....."
Anh đã bắt đầu sợ hãi. Cô rốt cuộc là muốn để cho anh làm gì.
"Vạn nhất...Em nói là vạn nhất. Giáo viên tìm em gọi điện gặp gia đình" Nghê Ca có chút chột dạ mà liếm liếm môi, nghiêm trang hỏi "Anh có thể nói với cô ấy...Anh là ba em được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...