Vây Giữ


"Đô Thành, sao còn không ra tay?"
Âm thanh truyền đến từ tín hiệu của thiết bị gắn trên tai, tim hắn bỗng chậm một nhịp, hắn không nỡ ra tay với cô, lại càng không thể phản chủ.
Một bên là tình yêu, một bên là nhiệm vụ, dù ước cũng chẳng thay đổi được gì.Hắn lấy lại tinh thần nghiêm túc ngắm tâm chuẩn xác.
Đoàng...
Tiếng súng tỉa nổ rất to, dường như khuấy động cả không khí.
"Tịnh Nguyệt?"
Kỷ An giật thót tim, vội kéo Tịnh Nguyệt vào trong, lo lắng hỏi:
"Không sao chứ?"
"Ừm.

Không sao!"
Tịnh Nguyệt ngẩn đầu về hướng tiếng súng nổ, dư quang len lỏi qua các tấm kính tòa nhà thầm nghĩ người đó là ai, sao lại có ý định tha cho mình? Rõ ràng lúc đó chỉ cần một viên đạn tùy hứng cũng có thể lấy cốc mạng của cô...
"Đô Thành, lí nào cậu lại bắn lệch?"
Giọng nói khàn khàn từ thiết bị truyền âm qua tai hắn nghe có vẻ khá tức giận.Đô Thành áp tay vào tai, đôi mắt nhắm nghiền, đày áp cảm xúc mà hắn thật sự cũng chẳng biết là cảm xúc gì xuống.
"Xin lỗi ông chủ, là tôi đã sơ xuất!"
Chỉ nghe bên kia gầm gừ vài tiếng...
"Nên nhớ, đây không phải là việc mà cậu có thể tùy hứng!"
Nói xong, tín hiệu của lão già đó cũng ngắt kết nối.
Đô Thành đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng của Tịnh Nguyệt; cả Tịnh Nguyệt cũng nhìn thấy bóng dáng hắn ở nơi xa, trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn khó thành lời.
Hắn thầm tự nhủ và cầu nguyện cho cô, Nguyệt, anh chỉ có thể giúp em lần này, những lần sau, nếu người cầm súng không phải là anh mà là người khác, anh cũng mong em có thể tự bảo vệ bản thân.
...
"Anh Dĩnh, bên này!"

Sau một hồi chờ đợi cũng thấy được Trần Dĩnh đang vật lộn với vài tên máu mặt, Tịnh Nguyệt gọi to ra hiệu cho anh.

Thấy cô vẫy tay gọi, khao khát sống của anh dường như trỗi dậy.
Trần Dĩnh nhanh chóng xử mấy tên kia rồi chạy thật nhanh lên xe.
"Kỷ An, mau lái!"
Lập tức Kỷ An đạp ga phóng vụt đi mất trong bóng tối, màn đêm lại bao phủ toàn thành phố, trên không trung lại êm ắng như bao giờ hết, mọi thứ đều tốt cả rồi.
___
"Thưa tiên sinh, đây là viên kim cương mà ngài cần!"
"Lần này ba người làm tốt lắm, sẽ có thưởng!"
Mọi người cuối mặt như tuân lệnh người đang ở sau chiếc màn màu trắng, chỉ thấy thấp thoáng bóng hình của hắn sau chiếc màn kia, lúc là vi ảo lúc lại rõ ràng
Đã ba năm Tịnh Nguyệt làm trong tổ chức, nhưng vị tiên sinh kia chưa từng lộ diện và cũng không ai biết rốt cuộc anh ta là ai, thuộc môn phái nào.

Dường như mọi thông tin của anh ta hoàn toàn chỉ nằm vẻn vẹn trên cái danh là người đứng đầu của tổ chức.
Lưng anh ta hướng phía tất cả các thuộc hạ sau chiếc màn, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ được làm bằng đồng, trán một lớp sơn màu đên bóng nhẵn.

Sau một lúc suy ngẫm, hắn nói:
"Tịnh Nguyệt!"
Lúc này cô gái bước lên, dáng vẻ nghiêm túc cúi đầu nghe lệnh.
"Có Tịnh Nguyệt!"
Tay anh ta xoay xoay một cái hộp gỗ lạ, đôi mắt khép lại, thở ra một tiếng rồi lại mở mắt.
"Hai hôm nữa sẽ có sự kiện trao đổi đồ vật và nô lệ ở Mỹ.


Cô đến đó xem tình hình."
"Dạ!"
Hắn quay người lại, nói thêm:
"Nhân tiện, gửi món quà này đến Diệp trưởng gia!"
Một thuộc hạ tiến đến nhận lấy cái hộp gỗ hắn đưa rồi chuyển lại cho Tịnh Nguyệt.

Cô nhìn cái hộp trên tay mình, mắt không ngừng cảm thán.

Chiếc hộp khắc họa đường nét tinh xảo như vậy, không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì quý giá?
___
Trong tòa nhà trắng sang trọng phong cách Pháp cổ điển, mỗi đồ vật ở đây đều toát lên sự giàu có tột bậc, ngóc ngách nào cũng đậm chất mùi tiền.

Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy hồn cũng tiền, vía của tiền lơ lửng khắp bầu khí
Đại sảnh có một bộ bàn ghế được làm bằng thủy tinh, đôi lúc lại phản quang chói mắt.

Bên trên còn có cây đèn trần xa hoa ngất ngưởng.

Phong thái của nơi này chỉ khiến cho người ta trố mắt chứ chẳng thể nào xem thường.
Ngồi trên bộ ghế khắc luyện tinh mỹ đó là một người đàn ông đã cao tuổi, bộ râu quai nón màu bạc tôn lên vẻ thanh cao của một chất quý tộc đúng nghĩa.


Trên người ông ta là một bộ vest đuôi tôm đen chì, tay cầm cậy chống trước mặt, bên cạnh còn có rất nhiều vệ sĩ của ông.
Đối diện ông ta chích là kẻ đứng đầu của Lục gia - gia tộc mạnh nhất Gia Luân Môn, thuộc hạng nhất nhì của giới hắc đạo bấy giờ - Lục Hàn.

Cạnh Lục Hàn là hai trong bốn thuộc hạ đắc lực nhất - Trần Hi, Trần Tín và cả Mộc Dĩ Đan cùng với thuộc hạ của Lục gia.
"Lục lão đại, trước giờ chưa từng thấy bên cạnh anh có phụ nữ, xin hỏi vị này là...?"
"Người của tôi! Diệp trưởng gia cứ vào việc chính!"
Ông ta nghe thì liền hiểu ý, vội cười trừ rồi vào thẳng vấn đề chính.
"Lão đại, chúng ta là quan hệ hợp tác, để quan hệ hợp tác tiến triển tốt hơn thì có một cách thế này!"
"Ông cứ nói!"
"Lão đại, ngày mai ở Mỹ có một sự kiện trao đổi giá trị cả vật lẫn người, chắc chắn ở đó sẽ có rất nhiều cơ duyên...!Không biết ý anh là thế nào?"
Trần Tín ghé vào tai Lục Hàn, nói rõ hơn về sự kiện được nhắc đến, Lục Hàn gật nhẹ đầu rồi lại tiếp tục.
"Tôi sẽ cân nhắc thêm!"
Ông ta cười vài tiếng rồi gật gật đầu:
"Được được, Lục lão đại cứ từ từ mà cân nhắc, việc này cũng không cần vội.

Còn về vấn đề trên thương trường..."
Sau đó Lục Hàn và người được gọi là Diệp trưởng lão đó bàn đến những chuyện thương trường khiến Dĩ Đan thật sự khó hiểu.
Cô nhân lúc Trần Hy và Trần Tín cũng chăm chú vào việc thương lượng mà lùi ra sau, dạo thăm nơi này một lát.
Nhìn những đồ vật bài trí trên bàn, trên kệ và cả dọc lối đi, món nào cũng đắt giá cả, đưa tay sở thử một viên châu sa to bằng cả nắm tay của cô, bên trong còn có bốn con hồ ly chạy theo vòng, chuyển động có hồn thật tinh mắt.
Kế bên còn có một bức tượng binh sĩ mặc giáp, cầm kiếm trên tay của thời nhà Minh trông thật sắc sảo.
Khám phá hết thứ đồ này đến thứ đồ khác, dư quang của cô dừng lại ngay trên chiếc vòng cổ có mặt là một con dấu được đặt trong hộp kính rất thịnh trọng.
Có lẽ thứ đồ này rất quý giá đây, phải khiến cho Diệp trưởng gia đặt trong hộp kính mà trưng bày, thật biết cách khiến người ta si mê mà.
"Nếu tiểu thư thích thì ta sẽ tặng cho cô!"
Dĩ Đan nghe tiếng nói của người đó đằng sau liền quay lại thì đã thấy Lục Hàn, Diệp trưởng gia cùng những thuộc hạ đã bày trí ngay trước mắt.
Biểu cảm của Lục Hàn vẫn lạnh như băng chẳng có cảm xúc gì, cô lại nhìn qua vị trưởng gia kia, mắt sáng như sao băng hỏi lại:
"Thật à?"

Lục Hàn liền tiến lại xách cổ cô, đôi mày chau lại ra hiệu cô không được tự tiện.
Thấy Lục Hàn như vậy, Diệp Nhân vội bảo không sao.
"Dù sao thứ đồ này tuy trông rất đắt đỏ, nhưng mà tôi cũng không có cần nó về việc gì, thôi thì xin tặng lại cho vị tiểu thử này!"
Dĩ Đan nghe ông ta nói thì vội hí hửng gỡ bỏ tay Lục Hàn mà chạy lại chỗ vị trưởng gia kia nở một nụ cười tươi rối.
"Được, vậy thì tôi xin nhận!"
"Haha, được.

Người đâu? Cho mở hộp kính tặng vòng cổ cho vị tiểu thư này!"
Lúc sau vòng cổ đã được mang ra cho Dĩ Đan, cô liền nhận lấy rồi vương tay đeo vào cổ mình sau đó soi trước gương ở gần đó.
Đẹp như vậy, tinh sảo như vậy, tuyệt sắc giai nhân như cô không thừa hưởng thì quá lãng phí rồi.
"Lục lão đại không cần phải e ngại, tiểu thư này xinh đẹp tuyệt trần như vậy, chỉ có cô ấy mới xứng để đeo nó!"
Ngắm mình xong, cô chạy lại vị trí của mình, cười cười với Lục Hàn, thầm hỏi:
"Có đẹp không?"
Lục Hàn kia lại chẳng trả lời, nắm chặt lấy tay cô rồi quay sang vị trưởng lão:
"Vậy thì, làm phiền ông rồi!"
Nói xong hắn lôi cô đi thẳng ra xe, toàn bộ thuộc hạ của hắn cũng nối đuôi theo sau.
Bên trong chiếc xe Cadillac màu đen tuyền, Lục Hàn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hắn vẫn luôn lạnh nhạt như thế.
"Đừng tưởng mình đẹp!"
Dĩ Đan bĩu môi đáp trả:
"Vậy anh từng thấy cô gái nào đẹp hơn tôi chưa?"
"Chưa!"
Dĩ Đan nhếch môi đắc ý.

Hừm...đời này làm gì có ai đẹp hơn cô?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận