Ngu Nam ẩn ẩn cảm giác được mục đích Liễu Chướng ra ngoài có liên quan đến cô.
Có lẽ tâm trí cũng co lại theo thân thể, cô lần đầu không chút che giấu vui sướиɠ và chờ đợi trong lòng, ngồi ở trêи sô pha, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cánh cửa, khát vọng Liễu Chướng cho cô một bất ngờ thật lớn.
Ngay cả cơm chiều cũng không thể hấp dẫn lực chú ý của cô, khi tiếng đập cửa vang lên, Ngu Nam lập tức nhảy nhót, rất giống một con thỏ nhỏ đi ra mở cửa, thấy Liễu Chướng đứng ở ngoài cửa, trong lòng ngực ôm một cái túi, trong túi mơ hồ có thể thấy được một mảnh màu đỏ.
Vui mừng bất ngờ trong lòng rốt cuộc cũng chậm lại, khoảnh khắc này, ký ức sáu tuổi đã sớm phai mờ, giống như thủy triều vọt tới.
Thì ra là váy đỏ này.
Một bàn tay Liễu Chướng che lại túi, thoáng nghiêng người, vẻ mặt hiếm khi mất tự nhiên: “Nam Nam? Em tránh ra một chút, anh đổi giày.”
Trương Quyên bưng cơm, nghe thấy tiếng của hai đứa nhỏ, giương giọng nói: “Liễu Chướng, đổi giày xong dẫn em gái đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm!”
Liễu Chướng nói 'Dạ', duy trì động tác mất tự nhiên kia thay dép lê, phát hiện Ngu Nam còn chắp tay sau lưng, ở bên cạnh nhìn cậu.
Liễu Chướng hơi ngừng, bất động thanh sắc thay đổi một tay cầm túi: “Sao em không vô trong?”
Ngu Nam cười nói: “Anh mua cái gì vậy?”
“Thì, quần áo.” Lần đầu tặng quà cho con gái, Liễu Chướng có chút xấu hổ.
Đương nhiên cậu cũng tặng quà cho mẹ nhưng trong lòng Liễu Chướng mẹ và Ngu Nam khác nhau.
Ngu Nam càng muốn trêu đùa cậu, vì thế kéo dài âm điệu nói: “Anh trai, không phải anh thích ai rồi chứ?”
“Không có.” Liễu Chướng bỗng dưng trấn định lại, khôi phục da mặt dày thường ngày, bình tĩnh nói, “Có phải em học hư theo Dương Đường? Cậu ta suốt ngày dạy em nói bậy nói bạ?”
Trong lòng Ngu Nam nói, nếu em học hư cũng chỉ có thể học hư theo anh.
“Không phải, em cũng đã lâu không gặp anh Dương Đường,” Ngu Nam nói, “Vừa rồi anh ra ngoài với anh ấy hả?”
Liễu Chướng gật gật đầu, bàn tay vói vào túi tiền, móc ra một bịch muối.
“Ăn cơm thôi.” Cậu nói, lúc đi ngang qua phòng bếp, thuận tay đưa bịch muối cho mẹ, “Mẹ, cần bưng cơm không?”
Trương Quyên xé bịch muối, đổ vào hộp gia vị, thuận miệng nói: “Không cần, mau đi thay quần áo, rồi ra rửa tay ăn cơm.”
Liễu Chướng dạ một tiếng, không nghe Ngu Nam nói, trong lòng mặc niệm “Không nghe không nghe, không nghe”.
Im lặng trở về phòng ngủ, sau đó dẫn Ngu Nam đi rửa tay.
.
TruyenHD
Tiếng nước ào ào, Ngu Nam lấy lòng giơ mặt lên, trợn to mắt, làm ra vẻ vô tội, không thuận theo không buông tha bán manh: “Anh Liễu Chướng ——” Cô bắt lấy tay áo Liễu Chướng, bằng bất cứ giá nào cô nhất định phải biết trước cái váy kia Liễu Chướng mua có phải cái váy cô đang nghĩ hay không.
Phần lớn Liễu Chướng đều rất nhân nhượng cô, bất luận là hiện tại hay là tương lai.
Nhưng lần này, Liễu Chướng lại rất cố chấp, như thế nào cũng không chịu.
“Em chỉ muốn nhìn một chút.” Ngu Nam nói.
Liễu Chướng lắc đầu: “Không được, không được.” Cậu nhảy vài bước về phòng của mình, phịch một tiếng đóng cửa lại, chặn Ngu Nam ở bên ngoài.
Nhét túi vào tủ quần áo, Liễu Chướng thở phào một hơi, thầm nghĩ, Ngu Nam phát hiện ra cái gì sao? Không thể nào, cậu vẫn chưa để lộ mà.
Ngoài cửa Ngu Nam bĩu môi, biết Liễu Chướng sẽ không nói.
Chồng nhà cô, cô hiểu —— ngày thường dễ nói chuyện, một khi hạ quyết tâm bảo tồn bí mật nào đó, thì như miệng bong bóng dán keo dán sắt vậy, đôi câu vài lời đều sẽ không lộ ra.
Vẫn là chờ ngày mai Liễu Chướng tự mình nói đi.
Liễu Chướng áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của Ngu Nam đi xa, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Cấp tốc thay quần áo, Liễu Chướng dùng tay gẩy gẩy đầu tóc ngắn ngủn, phát hiện trêи trán mình thấm ra mồ hôi mỏng.
Cậu rút khăn giấy lau khô mồ hôi, ôm quần áo vừa thay ra khỏi phòng.
Cậu đói muốn chết, ném quần áo vào máy giặt xong lập tức đi thẳng đến bàn cơm.
Trêи TV phát sóng tin tức, Liễu Chướng liếc mắt một cái, lực chú ý đều đặt ở trêи đồ ăn.
Cậu đói đến tàn nhẫn, không chút khách khí ăn uống thỏa thích, Trương Quyên cười nói: “Ăn chậm thôi, coi chừng mắc nghẹn.”
Ngu Nam đánh giá Liễu Chướng, bỗng nhiên nhớ lại bữa cơm đầu tiên hai người cùng làm.
Nói là bữa cơm là hai người cùng làm, nhưng Ngu Nam chỉ nấu cơm rửa rau, còn lại đều là Liễu Chướng nấu.
Ngu Nam còn nhớ rõ tâm tình ngay lúc đó, tràn ngập chờ mong với cuộc sống tương lai, tựa như ngâm mình trong mật.
Liễu Chướng sẽ trở thành người chồng tốt, cô cũng sẽ trở thành người vợ tốt.
Lúc ấy, cô nghĩ như vậy.
Cô và Liễu Chướng quen nhau lâu lắm, cô cho rằng bản thân sẽ trở thành một người vợ và mẹ thông tình đạt lý, tuyệt không hành động theo cảm tình, hơi chút là cãi nhau, chiến tranh lạnh.
Nhưng trước đó cô đã làm cái gì?
Ngu Nam hít sâu rùng mình một cái.
Bất tri bất giác, cô đã trở thành người trước kia cô ghét nhất.
“Nam Nam? Không ăn sao?” Giọng nói quan tâm của Liễu Chướng vang lên bên tai, Ngu Nam bỗng dưng lấy lại tinh thần, nhấc đầu thấy khuôn mặt non nớt thanh tú của Liễu Chướng.
Ngu Nam lắc đầu: “Không có, chỉ là muốn xem phim hoạt hình.”
Liễu Chướng sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, nói: “Ăn cơm không thể xem TV.”
“Em biết.” Ngu Nam nói thầm, “Anh mau ăn đi, em cũng ăn.”
Buổi tối gần đây Trương Quyên đều không ăn cơm, nghe Liễu Chướng nói, là bởi vì dì ấy muốn giảm béo, chỉ ăn trái cây.
Ngu Nam nghiêng nghiêng đầu, nhìn bữa tối phong phú trước mặt, lòng nói, Liễu Chướng không biến thành mập mạp, thậm chí còn rất gầy, thật đúng là lạ lùng.
Cơm nước xong, Ngu Nam xem TV, Liễu Chướng về phòng của mình làm bài tập.
Kim đồng hồ chạy chậm đến chín giờ, Ngu Nam bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, trẻ con cần bổ sung giấc ngủ, bình thường chín giờ đã bắt đầu ngủ, phải ngủ tới bảy giờ sáng mới dậy.
Trương Quyên thấy thế, đưa cô về nhà, nhìn chằm chằm cô rửa mặt rồi bò lên trêи giường, mới yên tâm trở về nhà.
Liễu Chướng học tập rất nghiêm túc, căn bản không nhận thấy được trong phòng thiếu một người.
Cậu luôn luôn như thế, khi chuyên chú với một việc, có thể ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài.
Chợt, cậu nghe thấy có người gọi cậu.
Thanh âm truyền đến từ ban công, Liễu Chướng đi qua, phát hiện Ngu Nam đứng ở ban công bên kia, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.
“Anh Liễu Chướng.” Cô gọi.
Liễu Chướng nói: “Sao em còn chưa ngủ.”
Tròng mắt Ngu Nam xoay chuyển, không trả lời ngược lại nói: “Ngày mai là sinh nhật của em.”
“Anh biết.” Liễu Chướng có chút nghi hoặc.
“Sinh nhật của anh là bao nhiêu?” Cô lại nói.
Cô muốn danh chính ngôn thuận tặng quà cho Liễu Chướng, cô còn quá nhỏ, trong nhà quản nghiêm, không giống Liễu Chướng có thể có tiền tiêu vặt.
Trong hai mươi năm, cô căn bản không có ý thức tặng quà.
Hiện giờ nghĩ lại, cô mới kinh ngạc phát hiện, bản thân thế nhưng bị Liễu Chướng chiều hư.
Cô luôn đã quen với đòi lấy, thậm chí cho rằng đây là đương nhiên.
Liễu Chướng nói: “Sinh nhật của anh?”
“Anh nói cho em đi.” Ngu Nam làm nũng, ánh trăng phác họa ra hình dáng khuôn mặt đáng yêu của cô, “Anh biết của em, em lại không biết của anh, không công bằng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...