Đoạn Chước xoa ngón tay lên mu bàn tay non mềm của cậu nhóc, âm thầm nhìn vẻ ngoài của bé, sau đó nghe thấy tiếng cười của cô gái vang lên sau lưng.
Anh quay người lại, nhìn thấy Tri Miên đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh, kiêu ngạo hất cằm: "Cái gì mà vừa xấu vừa gây phiền phức cho anh? Trước mặt con trai mà mà anh còn tự luyến..."
Tri Miên nhẹ nhàng bế cậu nhóc lên, mổ vào mặt bé. "Mẹ đến rồi."
Tri Miên vừa muốn trêu bé, thì bả vai đã bị giữ chặt, cơ thể bị kéo đến trước mặt người đàn ông.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, giọng điệu ủ dột: "Vừa trở về đã tìm con."
Tri Miên lặng lẽ cong môi, hôn lên mặt anh, dịu dàng, mãn nguyện nhìn anh: "Ông xã, cảm ơn anh."
Anh nhất thời không hiểu. "Có ý gì?"
"Em vừa nghe dì nói, mấy đêm nay, còn cả lúc ban ngày khi em không ở, anh đều ở cùng với cục cưng. Vất vả cho anh rồi, em biết anh cũng trả giá rất nhiều."
Thực ra, Đoạn Chước chỉ quen thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm qua hành động. Anh không thích nói, bình thường luôn tỏ ra cà lơ phất phơ, nhưng thực ra, đối với bé cưng, anh còn nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Người đàn ông xì một tiếng, gõ vào đầu cô. "Cảm ơn cái? Đây không phải là con trai anh sao?"
Tri Miên mỉm cười. "Ừm, con trai anh, miệng thì ghét bỏ, nhưng thực ra lại thích muốn chết."
Đoạn Chước vừa định phản bác, thì cảm thấy ngón tay mềm mại của nhóc con trong lòng Tri Miên đã khẽ nắm lấy ngón trỏ của anh, ngơ ngác nhìn anh, chân khẽ đung đưa, ngốc ngốc lại rất đáng yêu.
Đoạn Chước nhất thời thất thần.
Vài giây sau mới phản ứng lại, anh li ếm môi, rút lời phản bác về, lông mày lơ đãng nhướng lên.
Thấy người đàn ông như vậy, Tri Miên mỉm cười, dựa vào anh: "Nói cho em biết, tối nay em đi tập thể hình, anh và con trai đã làm gì?"
Đoạn Chước kể chuyện tối nay, Tri Miên trêu bé một hồi, thì một lát sau, hộ sĩ đi tới, nói muốn đưa em bé đi ngủ.
Đoạn Chước nói là muốn đưa Tri Miên về nghỉ ngơi, Tri Miên vẫn có chút lo lắng, muốn đợi bé con ngủ say rồi mới rời đi. Người đàn ông ôm cô, mạnh mẽ bước vào phòng: "Bây giờ em cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, trong thời gian này phải ngoan ngoãn ở cữ, nếu thân thể không tốt lên thì sao?"
"Vậy nếu đêm nay con khóc quấy, anh nhớ gọi em dậy, đừng tự đi dỗ một mình."
"Ừm."
Mặc dù ngoài miệng Đoạn Chước đồng ý, nhưng lại không hề định làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.
Cuối cùng, Tri Miên nằm trên giường, Đoạn Chước giúp cô dém chăn, ngồi bên cạnh cô.
Người đàn ông nói chuyện phiếm với cô một lúc, cơn buồn ngủ của Tri Miên dần ập đến, cho đến khi cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, che kín môi cô.
Còn nhẹ nhàng cả hơn ánh trăng ngoài cửa sổ đêm nay.
Hôn xong, môi Đoạn Chước chậm rãi rút ra, ánh mắt nóng bognr lư luyến rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ của cô gái.
Anh chợt nghĩ, thực ra, người phải nói cảm ơn là anh.
Là lúc trước, cô đã bằng lòng quay lại với anh, để đời này anh không phải hối hận vì đã bỏ lỡ cô.
Là cô đã sẵn sàng chịu đựng mười tháng mang thai vất vả, sinh con cho anh, cho anh một nhà ba người trọn vẹn hạnh phúc.
Anh rất may mắn, vượt qua thời gian, bây giờ họ vẫn ở bên nhau, đời này cũng sẽ không chia lìa.
—---
Buổi chiều vài ngày sau, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đến trung tâm ở cữ để thăm Tri Miên và em bé.
Ngày sinh bé, họ đã tới đây, chỉ là lúc đó, Tri Miên đang mệt, nên họ cũng không ở lại quá lâu, nói là khi nào Tri Miên có thời gian thì sẽ quay lại.
Họ chơi với cậu nhóc một lúc, Lương Chi Ý nhìn thấy em bé đáng yêu như vậy, trái tim như tan chảy, cuối cùng lôi kéo Bùi Thầm, thì thầm: "Chúng ta cũng sinh một đứa được không? Em đột nhiên muốn có một đứa con..."
Nghe vậy, Bùi Thầm cong khóe môi, nói đùa. "Không phải lúc trước nói sợ đau không sinh sao?"
"Tiểu Cửu nói là có thể sinh con mà không đau, vậy thì em thấy cũng được." Lương Chi Ý bĩu môi. "Sao, anh không muốn có con à?"
Bùi Thầm cười sâu hơn, trầm giọng nói. "Đêm nay trở về, anh sẽ nói cho em biết anh có muốn hay không."
Mặt Lương Chi Ý hơi đỏ lên.
Một người từ trước đến nay luôn nghiêm túc như Bùi Thầm, một khi khai bao, lại có thể nói mấy lời khiến người ta đỏ mặt tim đập như vậy.
Lương Chi Ý ôm cậu nhóc, vui vẻ nói muốn được làm mẹ nuôi, còn tặng một chiếc vòng bạc rất đẹp, là cô ấy đặc biệt tìm người chế tạo, cũng như là tình cảm của cô ấy và Bùi Thầm.
Ở chơi một giờ, Lương Chi Ý và Bùi Thầm rời đi trước, nói hôm khác sẽ quay lại.
Sau khi uống sữa xong, cậu nhóc được hộ sĩ bế về ngủ, Tri Miên nửa nằm trên giường, cầm cuốn từ điển ở đầu giường lên, sau đó nhìn Đoạn Chước: "Ông xã, chúng ta phải đặt tên cho cục cưng, mấy ngày nay anh đã nghĩ ra chưa?"
Đoạn Chước ngồi ở trên ghế bên giường, vắt chân, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ. "Em đoán xem."
Tri Miên trợn tròn mắt. "Thôi, không trông cậy vào anh được mà."
Cô mở từ điển ra, đang xem thì nghe thấy Đoạn Chước đọc ba chữ, nhất thời nghe không rõ: "Cái gì?"
Người đàn ông đứng dậy, cầm lấy tờ giấy và cây bút trong tay cô, viết mấy chữ đầy phóng khoáng, rồi đưa cho cô —--
Đoạn Chi Hành.
Hành, có nghĩa là ngọc, rất hiếm quý.
Quân tử như hành (1), ấm áp như ngọc, ngụ ý tốt đẹp.
"Đoạn Chi Hành..." Tri Miên nhướng mày. "Nghe hay đấy."
Đoạn Chước cười. "Như thế nào, bà Đoạn có hài lòng không?"
Tri Miên kinh ngạc, cười kéo tay anh. "Không ngờ là anh thật sự dành thời gian suy nghĩ đó. Anh còn nói là chưa nghĩ xong mà."
Quả nhiên, ngoài miệng thì người này nói là lời không muốn nghĩ, nhưng thực tế lại lén cân nhắc kỹ càng.
"Nếu đã có tên khai sinh, thì em còn phải đặt cho con biệt danh nữa..."
Tri Miên bị người đàn ông ôm lấy, nở nụ cười xinh đẹp.
Ánh nắng ngoài nghiêng mình lẻn qua khung cửa sổ, chiếu lên trang giấy, tạo thành một lớp ánh sáng vàng, yên tĩnh và yên bình.
—----
Tri Miên ở cữ tại trung tâm ở cữ xong, cơ thể đã hoàn toàn bình phục, trở về Tinh Tiêu Châu.
Lúc trở về, cô mới biết Đoạn Chước đã chuẩn bị một bất ngờ cho mình —---- sau mấy tháng không về, căn nhà đã được sửa sang sửa sang lại một lần nữa. Từ màu đen, trắng xám nguyên bản, chuyển sang phong cách ấm áp, còn thiết kế một phòng cho em bé và một phòng đồ chơi. Sau này, bé cưng cũng sẽ có một căn phòng đặc biệt.
Ngoài ra, trong nhà cũng thuê mấy dì giúp việc và đầu bếp, để chăm sóc bé cưng dễ dàng hơn, giảm gánh nặng cho Tri Miên.
Sau khi cậu nhóc được một tháng, họ tổ chức một bữa tiệc đầy tháng lớn, còn mời ông nội Đoạn Chước ở phương Bắc tới.
Đoạn Chi Hành được cả nhà cưng chiều, che chở như bảo bối, mấy thân thích trọng nam khinh nữ, lúc trước nói ra nói vào Tri Miên, sau khi biết Tri Miên sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Đoạn, thì không dám hé răng nói nửa lời.
Sau tiệc đầy tháng, Đoạn Chước bắt đầu khôi phục việc tập luyện, Tri Miên cũng bắt đầu tiếp tục làm việc. Công việc của hai người rất nhiều, nhưng vẫn phải thích ứng thân phận cha mẹ này.
Chăm sóc em bé rất vui, nhưng cũng vô cùng vất vả.
Cuối tuần, câu lạc bộ của Đoạn Chước có huấn luyện, Trang Gia Vinh nhớ cháu ngoại trai, nên đã đón cậu nhóc đến trang viên ở nửa ngày. Cuối cùng Tri Miên cũng có thời gian rảnh rỗi.
Cô nghĩ, trong thời gian này, cô đều tập trung vào em bé, cũng không ở cùng Đoạn Chước thật tốt. Đầu óc cô xoay chuyển, lập tức muốn đến câu lạc bộ tìm anh, cùng ăn cơm trưa với anh.
Nửa giờ sau, cô lái xe đến Nhậm Thời.
Khi đi vào, cô tình cờ nhìn thấy Trình Lập, Trình Lập nói rằng Đoạn Chước và đội viên GYB đang ở sân tập phía sau, rồi dẫn cô đến đó.
Tri Miên bước ra ngoài, tới bên ngoài, không muốn làm ảnh hưởng đến Đoạn Chước, nên tìm một chỗ khuất ngồi xuống, cũng định lát nữa sẽ xuất hiện, tạo bất ngờ cho anh.
Mười hai giờ, buổi huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc, Tri Miên đứng dậy đi tới.
Một đám nam sinh bước đến khán đài phía sau ngồi, uống nước, hai ba cô gái đi ngang qua họ, vóc dáng họ cao ráo, rất chuẩn.
"Mẹ nó, người đẹp kìa..."
"Xong rồi, anh Tạc lại rung rinh ha ha ha..."
Mấy nam sinh nhìn bóng lưng họ nói cười, Tri Miên quay đầu nhìn, phát hiện Đoạn Chước uống nước, dường như đang nghe lời bọn họ, khóe môi cong lên ý cười.
Tri Miên đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, nhìn người đẹp đằng trước, sau đó lại im lặng nhìn dáng người mình.
Hiện tại, sau khi mang bầu, cô đã béo hơn một chút, không còn thon gọn như ngày xưa...
Cho nên, khi không có cô ở bên, Đoạn Chước cũng sẽ thưởng thức dáng người của mấy cô gái khác sao?
Trong lúc Tri Miên đang chán nản, thì bất ngờ nghe thấy mấy thành viên trong đội GYB gọi mình: "Chị dâu! Ơ, chị dâu đến kìa!"
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy cô thì hào hứng chào hỏi, Đoạn Chước quay lại nhìn thấy cô, lập tức đặt chai nước khoáng xuống, đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, cười nói: "Sao lại đến đây?"
Tri Miên lẩm bẩm. "Em quấy rầy anh sao?"
“Quấy rầy con khỉ.” Người đàn ông giơ tay, ôm cô vào lòng, đi về phía mấy đội viên.
Tri Miên cười nhẹ chào các đồng đội, mọi người hỏi sao hôm nay em bé không đến, Tri Miên giải thích lý do.
Nói chuyện phiếm một hồi, Đoạn Chước hỏi cô: "Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi?"
"Dạ."
Đoạn Chước dẫn Tri Miên rời đi trước.
Trên đường đến nhà ăn, Đoạn Chước xoa gáy cô, thuận miệng hỏi: "Hôm nay thằng nhóc kia đến chỗ lão Trang sao?"
"Ừm."
Tâm trạng người đàn ông vui vẻ. "Được lắm, cuối cùng cũng còn kì đà cản mũi chúng ta nữa ròi."
Tri Miên khịt mũi không nói gì, Đoạn Chước vừa đi tới, phát hiện tâm trạng của cô gái nhỏ không tốt. "Sao lại không nói lời? Có phải không vui không?"
Tri Miên rối rắm một lúc, sau đó lẩm bẩm gọi anh. "Đoạn Chước —"
"Hửm?"
"Sau khi em sinh con... không còn đẹp như trước nữa sao?"
Đoạn Chước sửng sốt, cười khẽ một tiếng. "Sao vậy? Sao lại hỏi như vậy?"
"Em cảm thấy hiện tại mình hơi mập, có phải anh nhìn chán em rồi, nên mới đi ngắm mấy chị gái nhỏ bên ngoài không..."
"Anh ngắm con gái bên ngoài khi nào?"
"Anh vừa mới ngắm đấy."
"Hả?"
Tri Miên kể cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy, Đoạn Chước giải thích, nói là anh hoàn toàn không chú ý đến mấy cô gái kia. Lúc ấy, anh đang nói chuyện với các đội viên.
Sau khi Đoạn Chước giải thích xong, Tri Miên mới nhận ra mình đã hiểu lầm, sắc mặt đỏ bừng.
Người đàn ông không nhịn được cười, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Làm mẹ rồi mà còn thích ăn dấm như vậy sao?"
"Em có ghen đâu..."
Bước vào căn tin, Đoạn Chước đột nhiên nắm lấy tay cô, đẩy cửa thoát hiểm bên cạnh ra, kéo cô đi vào.
Tri Miên chưa kịp phản ứng, thì đã bị người đàn ông đè lên cửa hôn.
Đầu lưỡi trêu chọc, khát khao mãnh liệt.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, Tri Miên bị anh hôn đến mức tim đập nhanh hơn, sợ ai đó sẽ đẩy cửa bước vào.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi buông ra, Tri Miên ổn định hô hấp, khuôn mặt đỏ bừng. "Sao đột nhiên anh lại như vậy..."
Anh cong khóe môi, giọng nói có phần khàn khàn: "Nói cho em biết một chút, đây mới là phản ứng của anh khi nhìn thấy người đẹp."
(1) Quân tử như hành: là quân tử được trải qua mài giũa, trở thành một viên ngọc quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...