Vậy Cùng Anh Về Nhà

Sau khi ra khỏi cửa hàng chụp ảnh, Tri Miên nhìn xuống những bức ảnh trên tay, trên mặt hiện lên nụ cười ngây ngô: "Trời ơi, Đoạn Chước, nhìn xem, chúng ta chụp ảnh đáng yêu quá..."

Người đàn ông ở bên cạnh đang ôm cô liếm răng hàm sau, có lệ mà đáp lại: "Ừm, nhưng em đừng đưa anh xem."

Anh nhớ lại bộ dạng mình đội mũ trùm đầu vịt vàng vừa rồi, bị buộc phải tạo dáng cùng cô gái nhỏ. Nếu để những người quen biết anh nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ thành lịch sử đen, sẽ bị chế giễu suốt cả đời.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Tri Miên càng cười đắc ý hơn: "Anh nói xem, em có nên đăng bức ảnh lên vòng bạn bè không?"

Anh cau mày. "Em dám?"

Nếu Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành mà nhìn thấy bức ảnh này trên newsfeed, thì chắc chắn được truyền đi với tốc độ bàn thờ, còn nhanh hơn cả virus.

Tri Miên đột nhiên nhận ra, vậy là mình đã nắm được thóp người đàn ông rồi sao?

Nếu sau này anh không tốt, thì cô sẽ dùng bức ảnh này để uy hiếp anh, ha ha ha quá thông minh!

Tri Miên coi mấy tấm ảnh như bảo bối, cất vào trong túi, sau đó mỉm cười, ôm lấy cánh tay người đàn ông.

Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, liền rút tay ra, ôm cô, cười bất lực hỏi: "Vui như vậy sao?"

"Ừm, rất vui."

Không chỉ đơn giản là vui vẻ vì được chụp ảnh lấy ngay.

Mà điều vui vẻ hơn chính là, trên đời này vẫn có người sẵn sàng cùng cô làm những trò ngốc nghếch đơn giản, trẻ con.

Đoạn Chước xoa đầu cô, phát hiện cô gái nhỏ nhà mình thật sự rất dễ thỏa mãn.

Đi về phía trước, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ tinh xảo, Tri Miên nhìn thấy rất nhiều loại hộp mù (1) được đặt ở cửa, ngay lập tức bị thu hút.

Trong tủ kính bên cạnh hộp mù, bày tất cả những món đồ có thể có trong hộp, có một món đồ xinh đẹp, còn có các loại thú bông ngốc nghếch hung dữ, có con xấu, nhưng cũng có con đặc biệt đáng yêu.

Mở hộp mù, chính là xem nhân phẩm.

Không biết vì sao, đêm nay Tri Miên luôn bị mấy món đồ xinh xắn này hấp dẫn, Đoạn Chước thấy cô sáng mắt lên, liền hỏi: "Có muốn mua thử hai hộp không?"

"Có nha."

Gần đây chuyện tốt cứ đến liên miên, hẳn là cô cũng khá may mắn!

Cuối cùng, dựa vào thần chú kinh điển "Chọn cái gì chính là cái đó", cô lấy hai hộp mù đi tính tiền. Sau khi thanh toán hóa đơn, cô lại lon ton chạy về, đưa cho Đoạn Chước một hộp. "Chúng ta mở mỗi người một hộp đi!"

Tri Miên mở hộp ra, phải hiện mình bốc phải con búp bê xấu nhất.

Sau khi Đoạn Chước mở ra, nhìn vào bên trong trước, cười khẽ một tiếng, rồi lấy ra: “Sao lại giống nhau?"

Hai con xấu nhất?!!

Hu hu hu cái nhân phẩm rác rưởi gì đây QAQ.

Tri Miên khóc không ra nước mắt, thở dài, nói: "Quả nhiên, em đúng là người châu Phi rồi (2)."


Từ nhỏ đến lớn, cô đã mang bị vận đen quấn thân, thật đúng là không thể thay đổi được.

Đoạn Chước véo má cô, cười nói: "Không sao, hay là lại mua thêm hai hộp nữa?"

Cô suy nghĩ một chút, thôi đi.

Cái này cũng rất lãng phí tiền, hơn nữa, nếu mở thêm vài hộp, cũng chưa chắc đã trúng con mà mình muốn.

Tri Miên xoa hai con búp bê. "Thôi vậy, xấu thì kệ xấu."

Nhìn nhiều một chút, nhỡ đâu sẽ cảm thấy dễ thương thì sao...

Sau khi tự an ủi bản thân, cuối cùng, cô nắm lấy tay Đoạn Chước, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Đoạn Chước cười cười, cuối cùng đưa cô đi.

—---------

Hai ngày sau là cuối tuần, Đoạn Chước không cần giải quyết công việc, có thể cùng Tri Miên ở nhà.

Tối hôm qua hai người lại không biết kiềm chế, "tập thể dục" đến quá khuya, nên sáng nay, cả hai đều ngủ nướng.

Khi Tri Miên tỉnh dậy, phát hiện mình đang trong tình trạng không manh áo che thân, đầu đang dựa vào ngực người đàn ông, thân thể bị anh ôm chặt, vừa cử động đã cảm thấy hơi đau.

Cô chửi thầm tên đàn ông thối này hai câu, nhìn lên xương hàm cứng rắn của anh một lúc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Mấy năm trước, kể từ khi hai người ngủ chung, Đoạn Chước đã hình thành thói quen ôm cô ngủ. Trước kia, cô thường tỉnh giấc lúc nửa đêm, cố ý thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng trong lúc người đàn ông nửa tỉnh nửa mơ, sẽ luôn vô thức ôm cô vào lòng một lần nữa.

Bình thường, Tri Miên thích được anh ôm như thế này, nhưng vào buổi sáng mùa hè, cô luôn dễ dàng bị anh ôm đến mức nóng tỉnh cả ngủ, tức giận đến mức hận không thể đá anh vào phòng sách.

Nhưng mà, có thể thức dậy trong vòng tay anh như thế này, mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên đã thấy người thương, thì tâm trạng cả ngày cũng sẽ tốt lên theo. Đó chẳng phải là hạnh phúc nhỏ bé, đơn giản mà trước kia cô mong muốn nhất sao?

Tri Miên nhúc nhích vài cái, người đàn ông cũng thức dậy theo.

Tai cọ vào nhau, thấp giọng nói lời, tai Tri Miên bị nhuộm đỏ, cảm giác ngọt ngào từ từ dâng lên.

Ngoài cửa sổ, mấy chiếc lá xanh vàng rơi xuống từ cây bạch quả, ánh mặt trời loang lổ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên.

Thích ý mà lười biếng.

Một lúc sau, cả hai rời giường, cùng đi rửa mặt, sáng nay, dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp biệt thự, giữa trưa cũng gọi đầu bếp tới nhà nấu cơm. Lúc trước, chân Tri Miên bị thương, phải nằm nghỉ ở nhà, đầu bếp nấu ăn đặc biệt hợp khẩu vị của cô, nên Đoạn Chước lại mời đối phương đến đây.

Hai người không nên nán lại trong phòng ngủ quá lâu, rửa mặt xong, bước xuống lầu, ba người dì giúp việc và đầu bếp đã đến.

Trong đó, dì Trần nhìn thấy hai người họ, gật đầu: "Cậu Đoạn, cô Tri, chào buổi sáng."

Dì Trần đã dọn dẹp biệt thụ được vài năm, cũng mơ hồ biết về chuyện giữa Tri Miên và Đoạn Chước.

Đoạn Chước bảo Tri Miên ngồi ở phòng khách, anh đi đến phòng ăn và phòng bếp nhìn xem, cầm sữa bò trên bàn lên, dì Trần đi theo sau hỏi: "Thưa cậu, sữa này đã để lâu rồi, có hơi lạnh, để tôi mang đi hâm nóng lại nhé?"

“Ừm, còn có bánh mì nữa, làm nóng xong thì mang lên cho bà chủ.” Đoạn Chước nói xong, liền đi vào phòng bếp xem xét đồ ăn cho bữa trưa hôm nay.


Từ "Bà chủ" khiến dì Trần khẽ giật mình, bà đáp lại, hâm nóng xong thì mang đến phòng khách.

Tri Miên nhận lấy bữa sáng: "Cảm ơn."

Đối phương cười hỏi: "Bà chủ, cô đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với ông Đoạn rồi sao?"

"Đúng vậy."

“Wow, chúc mừng ông bà chủ!” Cuối cùng thì cũng chờ được tin vui của hai người.

Tri Miên mỉm cười. "Cảm ơn dì Trần."

Một lúc lâu sau, Đoạn Chước đi trở lại phòng khách, nói với Tri Miên là bữa trưa rất phong phú, dặn cô nhớ để bụng, đừng ăn no quá.

Buổi trưa, Tri Miên và Đoạn Chước thực sự được ăn một bữa vô cùng phong phú, dù sao thì cũng là đầu bếp thường chuẩn bị cơm ăn ba bữa cho Trang Gia Vinh, mùi vị đương nhiên là ngon hơn mấy nhà hàng bên ngoài.

Sau khi ăn xong, Tri Miên ăn trái cây trong phòng khách, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, dì giúp việc đi ra mở cửa, sau đó có mấy người bước vào, người cầm đầu là Trình Lập, mấy người phía sau ôm mấy cái hộp lớn, đặt vào phòng khách.

"Anh Trình Lập..."

tk nhìn thấy cô, gật đầu. "Chị dâu."

Cô đứng dậy, đi tới xem. "Đây là cái gì vậy?"

"Đây là những hộp mù mà anh Chước đã dặn tôi mua."

Tri Miên:?!!

Tri Miên sửng sốt, nhìn thấy Đoạn Chước đi tới, thấp giọng hỏi: "Tất cả đều ở đây sao?"

"Vâng, tổng cộng có mười lăm loại, mỗi loại mua hai mươi hộp."

Trình Lập bảo mấy người mở hộp ra, Tri Miên nhìn thấy những hộp mù bên trong lớn có nhỏ có, trong đó còn có mấy loại búp bê, gấu bông, còn cả quả anh đào khổng lồ, đủ loại búp bê, thú bông mà cô đã nhìn thấy hôm qua, còn cả những loại cô chưa bao giờ thấy...

Đám người Trình Lập giao đồ thì rời đi, Tri Miên thẫn thờ nhìn người đàn ông đang đút tay vào túi, vẻ mặt thản thân, không giấu nổi sự phấn khích: "Sao anh lại mua nhiều hộp mù như vậy?!"

Đoạn Chước nhướng mày. "Không phải em cảm thấy mình rất xui xẻo sao? Mua nhiều một chút, cho em từ từ mở, sẽ luôn có món em thích."

Tri Miên không ngờ là anh vẫn nhớ chuyện mấy ngày trước, còn chuẩn bị bất ngờ như vậy cho cô. Cô vui vẻ nhào vào lòng anh, cười vui vẻ, hôn anh một cái: "Đoạn Chước, sao anh lại tốt vậy chứ."

Được mở nhiều hộp mù như vậy đúng là quá hạnh phúc!

Tri Miên bị sức mạnh đồng tiền của anh làm cho ngạc nhiên, nghĩ đến điều gì đó. "Nhưng làm như vậy có phải là quá lãng phí tiền rồi không..."

Đoạn Chước cười, ôm lấy gáy cô, xoa xoa. "Không sao cả, những thứ này không đắt, hơn nữa, hẳn là bên trong cũng có một ít đồ tốt."

Câu cuối của anh đầy sâu xa, nhưng Tri Miên lại không nghe ra. Cô buông tay, chạy tới chỗ hộp mù. "Em muốn mang lên lầu bóc!"


Cô vừa định ôm lên, thì đã bị Đoạn Chước kéo lại vào lòng, anh cười: "Bé con, mấy hộp mù này là của anh, em muốn mở thì phải có điều kiện."

"Hả?"

"Được anh đồng ý thì mới có thể bóc ra."

Tri Miên sững sờ, sao lại như vậy chứ!

Đoạn Chước bảo mấy dì giúp việc dọn hết mấy cái hộp lên lầu, cất vào tủ sách trong phòng sách. Sau khi cất xong, Đoạn Chước khóa tủ, cất chìa khóa vào túi.

Tri Miên bật khóc. "Vừa rồi anh nói là mua cho em..."

Anh nhàn nhạt nhìn cô: "Đây đều là của em, nhưng mỗi ngày phải nhìn biểu hiện của em, biểu hiện của em sẽ quyết định số hộp mà em được mở. Nếu mở quá nhiều hộp một lúc sẽ rất nhàm chán."

Ai bảo là nhàm chán chứ...

Mở tất cả ra mới thú vị cơ.

"Vậy thì phải biểu hiện như thế nào mới được, anh có thể cho em mở hết ra trước không..." Tri Miên làm nũng trước mặt anh, hôn anh vài cái, lại ngọt ngào gọi ông xã vài lần, ý cười của Đoạn Chước càng sâu hơn, nhưng vẫn không động đậy, chỉ cho cô mở vài hộp cho đỡ thèm.

Cuối cùng, Đoạn Chước bế cô đi vào phòng ngủ. "Chúng ta đi ngủ trưa trước đã."

"..."

Cô không muốn ngủ trưa, chỉ muốn mở hộp mù thôi hu hu hu.

Trở lại phòng ngủ, Đoạn Chước cất chìa khóa vào ngăn kéo đầu giường, vén chăn lên, ôm cô nằm vào. Lúc này, Tri Miên làm gì có tâm trạng để ngủ, tức giận: "Em không buồn ngủ, sáng nay đã ngủ nhiều như vậy rồi... "

Đoạn Chước trở mình. "Không ngủ cũng không sao, chúng ta làm chuyện khác đi?"

Tri Miên sợ tới mức lập tức đổi lời: "Ngủ đi, em buồn ngủ quá qwq."

Người đàn ông ôm cô, khóe môi âm thầm cong lên. "Ngủ đi, ngủ một tiếng rồi dậy."

"..." Tri Miên buộc phải nằm xuống.

Buổi chiều, ánh nắng khẽ tràn qua tấm rèm mỏng màu trắng, lặng lẽ chiếu vào trong.

Một lúc sau, Tri Miên cảm thấy lồ ng ngực của người đàn ông lên xuống đều đặn, Tri Miên ngẩng đầu thấy anh đang nhắm mắt, cô động đậy nhẹ vài cái, thấy anh không phản ứng, biết anh đã ngủ rồi.

Tri Miên nghĩ đến 300 hộp mù kia, cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, từ từ bỏ tay anh ra, thận trọng rời khỏi giường.

Bước đến đầu giường, cô mở ngăn kéo, lấy chìa khóa, rồi rón rén đi ra khỏi phòng.

Không cho cô mở thì cô sẽ lén mở!

Tưởng rằng cô không có cách nào không?

Cô hào hứng bước đến phòng sách, sau đó khép hờ cửa lại, dùng chìa khóa mở tủ sách, lấy mấy cái hộp ra.

Cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm, cười hết sức sung sướng.

Được tự do mở hộp mù đúng thật là vui vẻ mà!

Cô mở từ hộp nhỏ, quả nhiên tìm thấy mấy con thú bông mà cô cảm thấy đặc biệt đẹp mắt, tất nhiên có một số con lặp lại.

Cô định sẽ giữ lại mấy con mà mình thích, sau đó sẽ tặng phần còn lại cho những đứa trẻ trong cô nhi viện, như vậy sẽ không lãng phí.


Trong xương cốt của Tri Miên vẫn còn tính cách của một cô gái nhỏ, thích những thứ này.

Cô nhớ lại những năm tháng cô sống với người thân sau khi ba mẹ qua đời, cô hầu như không có bất kỳ món đồ chơi nào.

Cô không có tiền tiêu vặt, không thể mua những món đồ mà mình thích, nên đôi khi cũng thầm hâm mộ những bạn học có búp bê xinh đẹp và quả cầu pha lê, còn được mặc đủ kiểu váy đẹp đẽ, nhưng cô lại không có gì cả.

Khi cô sống ở nhà Tri Vân, năm lớp sáu, vào một ngày cuối tuần, cả nhà đi dạo trung tâm mua sắm trên thành phố. Vốn dĩ là Tri Miên không được đi theo, là Tạ Quỳnh Di cầu xin ba mẹ đưa cô đi cùng.

Lâu lắm rồi Tri Miên mới được đến một trung tâm mua sắm lớn như vậy, lúc đó, cô nhìn những món đồ tinh xảo, rực rỡ trong cửa hàng, hai mắt như phát sáng, ngây người.

Tạ Quỳnh Di đưa cô đến khu thú bông, chọn một con gấu bông, sau đó hỏi Tri Miên có muốn một con không. Tất nhiên là Tri Miên muốn, nhưng ngại nói, Tạ Quỳnh Di nhận ra, đưa cho cô một con. "Chúng ta mỗi người một con."

"Cảm ơn Nam Nam..." Tri Miên ôm con gấu, mi mắt cong lên, nhẹ nhàng cọ má vào bộ lông mềm mượt của nó.

Tuy nhiên, khi Tri Vân nhìn thấy con gấu bông trong tay cô, lập tức mắng cô mua cái này làm gì, lãng phí tiền bạc, hùng hổ giật con gấu từ tay Tri Miên, đặt lại chỗ cũ, cuối cùng chỉ mua cho Tạ Quỳnh Di.

Sau đó, Tri Miên lớn lên, không còn muốn những thứ này nữa.

Giờ phút này, Tri Miên mở hộp mù ra, cảm thấy tất cả những tiếc nuối trước đây đã được bù lại.

Cô biết mình có thể là một đứa trẻ trước mặt Đoạn Chước, mà người đàn ông cũng sẽ cưng chiều cô như một đứa trẻ, anh biết cô muốn gì, những ấm ức và tổn thương lúc trước cô phải chịu, tất cả đều có thể được anh xoa dịu, chữa lành.

Cô thật may mắn khi được anh thích.

Tri Miên bóc mấy hộp mù nhỏ, có những cuốn sổ xinh xắn, đủ loại bút và thú bông trang trí.

Trừ đống này ra, còn có một số hộp mù lớn.

Trong đó có một chiếc hộp màu hồng, bên trên được buộc ruy băng, tinh xảo đến mức khiến cô chú ý ngay lập tức.

Cô cầm nó lên xem xét, thì thấy bên trên ghi là có khả năng mở ra được mỹ phẩm như son môi và nước hoa.

Tri Miên không nghĩ cũng biết rằng xác suất kiểu này chắc chắn là rất nhỏ, hai mươi hộp có một cái đã là không tồi rồi.

Cô tiện tay mở ra xem, ai người hộp đầu tiên lại là một bộ son môi vương trượng nữ hoàng Louboutin Christian?!

Tình huống này là thế nào?!

Tri Miên kinh ngạc đến rớt cằm, tiếp tục mở ra thì thấy hộp nào cũng quà, bao gồm nước hoa, mỹ phẩm, vòng tay, đồ hiệu nổi tiếng, tất cả đều là những thứ mà cô gái nào cũng thích.

Không đúng nha!

Sao những hộp này đều là...

Tri Miên bối rối, cho đến khi cô cầm chiếc hộp cuối cùng lên, nhìn thấy một tấm card ở dưới đáy hộp.

Cầm lên xem, là một dòng chữ:

[Hộp mù bất ngờ dành riêng cho bà Đoạn - Đoạn Chước.]

Hóa ra là Đoạn Chước chuẩn bị những thứ này cho cô sao?!

Đang ngơ ngác, thì một tiếng cười khẽ vang lên ở cửa, cô nhanh chóng quay đầu thì thấy cửa phòng sách đã bị đẩy ra từ lúc nào, người đàn ông đang lười biếng dựa vào cửa, nhìn cô, mắt nhiễm ý cười:

"Thế nào, bà Đoạn có thích không?"

(1) Hộp mù (Blind box): là hộp đồ chơi trong đó người tiêu dùng không thể biết trước kiểu dáng sản phẩm cụ thể và có các thuộc tính ngẫu nhiên.

(2) Người châu Phi: ý chỉ đen như châu Phi, hay là vận đen đeo bám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui