Vậy Cùng Anh Về Nhà

Tri Miên suýt nữa đã bỏ lỡ thời gian kiểm tra an ninh.

Khi cô chạy đến sân bay, Lý Niệm Niệm nhìn thấy cô, thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Cửu, cuối cùng thì em cũng đến rồi, trên đường bị kẹt xe sao?"

Tri Miên nhớ tới một tiếng hoang đường cách đây không lâu, hai má ửng đỏ, sau đó bị Đoạn Chước ôm vào lòng, giọng nói lãnh đạm của người đàn ông rơi xuống: "Ừm, có chút tắc đường."

Cô ngước nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi người đàn ông, vừa thẹn vừa bực.

Không phải sáng nay cô chỉ hiểu lầm chút thôi sao.

Thế mà lại tìm mọi cách mà trừng phạt cô QAQ.

Rõ ràng đêm qua người này đã vắt kiệt sức lực của cô, ấy thế mà sáng nay lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì... Nếu không phải cô cố hết sức ngăn cản, nói phải ra sân bay, khó khăn lắm anh mới dừng lại, bế cô đi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Cô còn phải trang điểm và làm tóc trên xe.

Sáng nay, anh còn cười trêu ghẹo thể lực của cô quá yếu, mới làm có hai lần mà đã nước mắt rưng rưng đòi ngừng. Cô tức quá nên bảo anh đi tìm người khác thử, mà kết quả của việc nói sai, chính là cô bị làm cho khóc đến càng dữ hơn...

Sau khi định thần lại, Lý Niệm Niệm nói: "Vậy chúng ta đi kiểm tra an ninh thôi."

"Được."

Tri Miên quay đầu nhìn Đoạn Chước. "Vậy em đi trước nhé?"

Ngay sau đó, người đàn ông giơ tay ôm cô vào lòng, cúi mặt xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Đến nơi thì gọi cho anh, nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya, nhớ anh thì đi tìm anh, chút nữa lên máy bay, không được lén rơi nước mắt, biết chưa?"

Chóp mũi Tri Miên chua xót, ôm chặt lấy anh. "Sao anh biết em sẽ khóc..."

"Em không nói với anh, em tưởng là anh không đoán được sao?"

Cô gái nhỏ nhà anh dính anh bao nhiêu, anh cũng không phải là không biết. Cô rất ỷ lại vào anh, sợ cô đơn, tất cả những chuyện này anh đều biết.

Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Có phải nếu em nhớ anh, thì anh sẽ xuất hiện trước mặt em không?"

Đoạn Chước nhìn cô chăm chú: "Đúng vậy."

“Vậy thì em sẽ không buồn nữa.” Cô cười. "Được rồi, em thật sự không sao đâu, nửa tháng thôi mà, lúc trước tận một tháng rưỡi còn không mà?”

Người đàn ông hôn lên môi cô. "Ừ."

Tri Miên buông ra. "Em thật sự đi đây, nếu còn chần chừ nữa thì sẽ muộn mất."

"Đi đi."

Tri Miên và Lý Niệm Niệm rời đi, đi đến cuối, quay đầu lại, thấy Đoạn Chước vẫn đứng đó, cô mỉm cười vẫy tay với anh, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

Lý Niệm Niệm cười nói: "Em và bạn trai cũng quá ngọt ngào rồi, cảm giác anh ấy cực kỳ quan tâm đến em."

"Có thật không?"

"Đương nhiên rồi, dù sao thì việc anh ấy thích em là không thể nghi ngờ, nếu chị có thể tìm được một người quan tâm mình như vậy, thì chị sẽ thủy chung son sắt cả đời luôn. Chị quen biết mấy cặp đôi, nhưng chưa từng thấy ai tốt hơn bạn trai em hết."

Lý Niệm Niệm thở dài. "Tình yêu của người khác đúng là thật đáng hâm mộ mà. Mà này, khi nào thì em định đi đăng ký kết hôn với bạn trai thế?"

"Chắc cũng sớm thôi, đợi lần này em trở lại thành phố Lâm rồi tính."


Thực ra, miệng cô nói là phải kiểm tra anh, chỉ là nói đùa mà thôi. Sau khi trở về từ thành phố Giang, hai người đã khám sức khỏe trước khi kết hôn, Tri Miên có chút bận rộn, hiện tại lại đi công tác, nên sau khi trở về, kết quả khám được đưa tớ, thì chắc sẽ có thời gian.

Tri Miên nhìn xuống viên kim cương hồng trên ngón áp út, khóe môi cong lên.

Nửa tháng này, hãy trôi qua nhanh lên nha.

—---

Sau khi Tri Miên đi công tác, cô và Đoạn Chước vẫn thường xuyên duy trì thói quen video call từ hai đến ba lần một ngày. Cô cũng không quá bận, chủ yếu là giúp đỡ biên kịch và cải biên kịch bản, không giống hình thức đóng cửa tập huấn của Đoạn Chước lúc trước.

Mà mặc dù người đàn ông đang nghỉ ngơi, nhưng anh không định rảnh rỗi ở nhà. Anh vẫn đến sân tập để tập luyện hàng ngày, ở lại câu lạc bộ, giải quyết các công việc.

Buổi tối, sau khi Đoạn Chước huấn luyện xong, trở lại văn phòng, Gia Cát Vũ biết anh vẫn chưa rời đi, thì vội vàng đi tới.

Gia Cát Vũ ngồi xuống ghế trước bàn của Đoạn Chước. "Anh đã nghĩ kỹ một chuyện."

Đoạn Chước lật xem sổ tay thi đấu, nhướng mi nhìn anh ấy: "Hả?"

"Anh sẽ theo đuổi lại Khổng Tư."

Đoạn Chước chế nhạo. "Không phải người nào đó chưa bao giờ coi trọng phụ nữ sao?"

Gia Cát Vũ ngượng ngùng sờ sờ đầu. "Được rồi, anh thừa nhận, anh hối hận. Mấy ngày nay, sau khi chính thức chia tay, anh mới nhận ra rằng mình luyến tiếc cô ấy. Anh vốn nghĩ, cô ấy không quá quan trọng, nhưng mà, hiện tại, anh đã biết, trong lòng anh, cô ấy vô cùng đặc biệt."

"Sau khi theo đuổi lại được thì sao? Tiếp tục mài mòn cô ấy như cũ sao?"

"Vớ vẩn! Đương nhiên là anh không định tiếp tục như trước nữa. Đoạn Chước, ngày cậu cầu hôn Tiểu tửu, anh ở bên cạnh nhìn, đột nhiên cảm thấy được kết hôn với người mình thích, cũng là một chuyện rất tốt."

Lời cầu hôn ngày hôm đó đã khiến Gia Cát Vũ vô cùng cảm động, khiến anh ấy nhìn thấy được vẻ đẹp của tình yêu.

Anh ấy dần hiểu ra, trong hôn nhân, không chỉ có nghi ngờ, phản bội và cãi vã, hôn nhân thực chất là danh từ chỉ sự hạnh phúc và trọn vẹn, nhưng quan trọng nhất là, ai sẽ là người cùng bạn bước vào cung điện hôn nhân.

Tìm được đúng người, cùng nhau già đi, bên nhau trọn đời, quả thật là hạnh phúc lớn nhất của đời người.

Gia Cát Vũ trằn trọc mấy ngày nay, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cũng nhận ra mình không nên phụ lòng người con gái thích mình như vậy.

Đoạn Chước đặt sổ tay thi đấu lên bàn, nhàn nhạt nói: "Anh nghĩ kỹ là được, chỉ là anh không nhất định sẽ có thể theo đuổi lại được giống như em."

"Vậy cậu nói cho anh biết, cậu đã theo đuổi lại như thế nào? Để anh học tập."

Người đàn ông nhếch môi. "Anh không học được, đây là sức quyến rũ của con người."

"... Biến đi."

Gia Cát Vũ nói: "Nhân tiện, khi nào thì Tiểu Tửu rảnh vậy? Anh sẽ mời em ấy ăn cơm, nhờ em ấy giúp anh hẹn gặp Khổng Tư để nói chuyện."

"Cô ấy đang đi công tác."

"Hả? Đi công tác?"

"Nửa tháng nữa mới trở lại."


Gia Cát Vũ nhíu mày, Đoạn Chước thấy anh như vậy, chế nhạo: "Bản thân có tay có chân sao không chịu đi theo đuổi? Chỉ trông cậy vào vợ em giúp đỡ?"

"Được, trả lại vợ cho cậu, hai người đã đăng ký kết hôn chưa?"

Đoạn Chước nhìn anh: "Đã đồng ý lời cầu hôn của em, có gì khác nhau đâu?"

Gia Cát Vũ cười, đứng lên. "Được, bây giờ, người nào đó vừa giành được chức vô địch thế giới, vừa tìm được vợ, tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn, cả ngày đều chỉ biết khoe khoang. Anh không nói chuyện với cậu nữa, đỡ phải nhìn cậu điên cuồng khoe tình cảm."

Sau khi Gia Cát Vũ rời đi, Đoạn Chước gác chân lên bàn làm việc, lười biếng dựa vào ghế xoay, buồn chán.

Nghĩ đến nội dung chuyển thể mà cô gái nhỏ hào hứng nói với anh sáng nay, anh mở ngăn kéo ra, nghĩ đến việc lấy truyện tranh của cô ra đọc lại.

Anh mở nó, đột nhiên nhìn thấy mấy câu trên trang lót, là nét chữ của cô gái nhỏ:

[Người nào đó lén mua truyện tranh của em à, hóa ra là fan sách nhỏ của em hehe ~

Đoạn Chước, cảm ơn anh vẫn âm thầm theo dõi em suốt một năm xa cách, cố gắng tìm hiểu ước mơ của em, giống như em đã âm thầm thích anh từ năm lớp 9. Dù em đã từng rất hối hận, rất thất vọng, nhưng dù có cho em một cơ hội quay lại thời gian, thì em vẫn sẽ yêu anh không chút do dự.]

Ánh mắt Đoạn Chước trầm xuống.

Ở cuối trang lót có một dòng chữ nhỏ: [Đúng rồi, không phải anh vẫn luôn cũng muốn đọc nhật ký của em sao, vậy thì em sẽ nói cho anh biết, mật khẩu là 1367, cũng không biết là bao giờ người nào đó mới phát hiện ra mấy lời này đây.]

Đoạn Chước nhìn những lời này, một lúc lâu sau mới đứng lên, thu dọn đồ trên bàn, đi ra khỏi phòng làm việc.

Đồng nghiệp bên ngoài nhìn thấy anh: "Đoạn Chước, đi ăn chung không?"

"Không, tôi về nhà."

Mọi người đều cười đùa. "Đoạn Chước đang vội vàng về nhà với bạn gái đấy à..."

Đoạn Chước chỉ cười không đáp.

Anh lái chiếc Hummer, đi qua cảnh đêm rực rỡ, chỉ đi thẳng đến điểm đến, Tinh Tiêu Châu.

Nửa giờ sau, anh về tới nhà.

Bước vào nhà, căn nhà rất yên tĩnh, khi cô gái nhỏ không có ở nhà, anh luôn không thích ở nhà, bởi vì nơi lớn như vậy, luôn khiến người ta cảm thấy trống trải.

Đèn cảm ứng bằng giọng nói bật lên theo tiếng bước chân, anh bước lên lầu, đến phòng ngủ của Tri Miên, đẩy cửa bước vào, bật đèn.

Khi đến bàn, anh mở ngăn kéo ra, cuốn nhật ký màu hồng, lặng lẽ nằm đó.

Anh cầm lên, ngồi xuống mép giường. Bên cạnh cuốn nhật ký có mười nút số. Bấm đúng 4 nút, cuốn sổ mới hiển thị là khóa đã được mở. Anh ấn bốn con số viết trong cuốn vở kia, tách một tiếng, sổ mở ra.

Anh chậm rãi mở ra, lật trang đầu tiên.

[Ngày 14 tháng 8 năm 20xx, thời tiết tốt.

Đêm nay có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra. Mình lại đến quán ăn khuya đó, muốn gặp lại anh trai kia. Mình vốn không còn ôm hy vọng gì nữa, nhưng vậy mà mình đã gặp lại được anh, hơn nữa, anh lại còn đưa mình về nhà. Nhà anh rất to và đẹp. Vậy mà anh nói, mình có thể sống trong nhà anh, mình sợ là mình sẽ gây rắc rối cho anh...]


Đoạn Chước ngây người, không ngờ rằng ngay từ đêm đầu tiên anh đưa cô về, cô đã bắt đầu viết nhật ký.

Thời gian đó, chỉ cần anh tốt với cô, dù là chuyện nhỏ, cô cũng đều nhớ rõ, giống như cô gái nhỏ thích sưu tầm kẹo trong lọ thủy tinh vậy.

Anh đã quên rất nhiều chuyện, thậm chí, ngay cả những hành động vô tình của anh, cũng khiến trái tim cô dần thay đổi.

Cho đến sau này, tên của anh được viết dày đặc trên cuốn sổ của cô. [Mình phát hiện, hình như mình thích anh, vì sao khi nhìn thấy anh trở về nhà, mình lại vui vẻ như vậy chứ? Nhưng mỗi khi anh rời đi, thì mình lại luôn cảm thấy rất buồn bã, luôn nhớ anh. Mình đã hỏi Chi Ý, cậu ấy nói, cảm giác này là thích. Thích... mình thực sự thích anh sao?]

[Mình không muốn gọi anh là anh trai nữa, trong mắt mình, anh chỉ là Đoạn Chước, nhưng có phải, anh chỉ coi mình là em gái không…]

[Đoạn Chước cho mình một viên kẹo, mình cực kỳ hy vọng anh chỉ tặng kẹo cho một mình mình, chỉ đối xử tốt với một mình mình.]

Có một trang, chỉ có một câu: [Hình như anh đã có cô gái mình thích, chỉ là, cô gái đó không phải là mình.]

Đoạn Chước vuốt ve tờ giấy cũ, có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt đã khô trên trang giấy, giống như những cái hố tròn nhỏ, mà những giọt nước mắt này, sau bao nhiêu năm, mới rơi xuống trái tim anh.

Trước đây, anh chỉ mới nghe cô thừa nhận là đã từng yêu thầm anh, nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ này, anh như xuyên về quá khứ, trở lại bên cô khi đó, cảm nhận rõ ràng vui buồn của cô gái nhỏ.

Hóa ra, những năm tháng đó, anh đã được một người con gái yên lặng mà kiên định thích.

Một cô gái anh chăm lo từ ngày còn nhỏ như hạt đậu, lúc trước đã có những cảm xúc như thế này, đã dùng trái tim nóng ấm mà dịu dàng, không hề giữ lại mà yêu anh.

Trên đời này, không có ai yêu anh hơn cô.

Thật lâu sau, Đoạn Chước đọc đến trang cuối cùng, đóng sách lại, im lặng hồi lâu.

—---

Mặt khác, Tri Miên ở thành phố F, dành cả ngày trong phòng họp của khách sạn. Mặc dù cô không biết nhiều về biên kịch và viết kịch bản, nhưng không ai hiểu về toàn bộ câu chuyện và các nhân vật hơn cô, bởi vậy, cô chịu trách nhiệm chỉ đạo và cung cấp trợ giúp nguồn cảm hứng.

Nếu một khi công việc hàng ngày của bọn họ trở nên bận rộn, thì phải đến rất khuya mới kết thúc, Tri Miên không dám nói với Đoạn Chước, chuyện sáng tác này, thường xuyên phải dựa vào linh cảm, mất ăn mất ngủ.

Một tuần sau khi đến thành phố F, cô đã cơ bản thích nghi với cuộc sống như vậy, đồng thời, nhìn thấy tác phẩm của mình từ truyện tranh biến thành kịch bản, trong lòng cũng có cảm giác đặc biệt thành tựu.

Buổi trưa, họp xong, Tri Miên ra khỏi phòng họp, nhận được điện thoại của Đoạn Chước.

“Bận xong rồi sao?” Đầu dây bên kia hỏi.

“Bận xong rồi.” Tri Miên đi tới đầu hành lang, gió lạnh ùa vào, cô kéo cổ áo lên, bước vào thang máy, ấn số 12. "Em chuẩn bị trở về phòng để mặc thêm quần áo, rồi xuống lầu ăn bữa cơm."

Ba điểm một đường, phòng khách sạn, nhà ăn, phòng họp, ngày nào cũng thế.

"Vậy hôm nay có nhớ anh không?"

Tri Miên hừ nhẹ. "Nhớ thì sao chứ? Chẳng lẽ anh còn có thể vọt tới trước mặt em sao?"

“Biết đâu đấy?” Đầu bên kia mỉm cười. "Em đếm từ một đếm đến mười, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em.”

"Trẻ con, em không tin đâu."

Người này thật biết cách trêu chọc cô, lần trước anh cũng lừa cô như vậy, cô còn thật sự cho rằng anh ở đây.

"Em cứ thử đi."

Cô chán nản đá chân vào thang máy: "Được rồi, 10, 9, 8, 7, 6..."

"Tinh —--"

Cô chưa đếm xong, thì cửa thang máy đã mở ra.

Cô tùy ý ngước mắt lên, thì nhìn thấy Đoạn Chước đứng ở ngoài thang máy, cầm điện thoại nhìn cô, khóe môi cong lên: "Bây giờ đã tin chưa?"


Tri Miên sững sờ hai giây, sau đó lập tức lao ra, hạnh phúc nhào vào vòng tay anh:

"Đoạn Chước..."

Người này thực sự đã đến!!!

Người đàn ông ôm chặt cô, xoa đầu cô cười. "Không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần em nhớ anh, thì anh sẽ xuất hiện?"

Sau một tuần xa cách, giờ phút này, khi nhìn thấy anh, Tri Miên vui mừng khôn xiết, ngước nhìn anh: "Sao hôm nay anh lại đến đây? Em còn chưa nói cho anh biết em ở khách sạn nào mà..."

"Anh gọi cho đạo diễn của bọn em hỏi một chút."

"Anh quen sao?"

"Anh quen biết không phải rất bình thường sao?"

Cũng phải, trước đây cô đã nghe anh nói, là anh cũng đầu tư phim điện ảnh.

Đoạn Chước vừa định cúi xuống hôn cô thì có người đi tới, Tri Miên ngượng ngùng tránh đi, anh cười nhẹ: "Có phải trợ lý của em vẫn ở trong phòng không?"

"Ừm."

"Vậy thì về phòng anh đi."

Anh dắt cô đi đến căn phòng trong cùng cuối hành lang, tâm trạng vui vẻ của Tri Miên, đã bị người đàn ông nhìn thấy. "Gặp được anh nên vui vậy sao?"

"Gặp em, anh không vui sao?"

"Còn vui hơn em nữa."

Tri Miên mỉm cười.

Quẹt thẻ phòng, anh đẩy cửa đi vào, hai người bước vào, Đoạn Chước bế cô gái nhỏ bước tới sofa.

Còn chưa bước tới, cả hai đã hôn nhau say đắm.

Nhớ thương khôn xiết, tình ý triền miên.

Ngồi trên sofa, Tri Miên lập tức bị đẩy ngã, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông lại rơi xuống, cuối cùng, dụ.c vọng dần dần bị kìm nén, trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cho đến khi dừng lại, cô lại được bế lên, anh khẽ xoa lòng ngón tay vào má cô, cười đến là cà lơ phất phơ: "Ban ngày làm việc đàng hoàng đã, buổi tối rồi tiếp tục."

Tri Miên đỏ mặt. "Chuyện đàng hoàng gì..."

"Hôm nay anh liên lạc với đạo diễn của em, xin cho em nghỉ phép chiều nay, chúng ta về thành phố Lâm một chuyến."

"Trở về thành phố Lâm??? Trở về làm gì? Có chuyện gì sao…"

Đoạn Chước cười cười. “Nghĩ linh tinh cái gì đấy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì…”

“Trở về cùng anh làm một chuyện.”

Tri Miên không thể đoán ra, nhưng anh lấy túi tài liệu bên cạnh sofa ra, Tri Miên mở ra, nhìn thấy là sổ hộ khẩu của anh và cô, cùng với hai tờ giấy khám sức khỏe.

Người đàn ông lười biếng nhướng mày: "Giấy khám sức khỏe trước hôn nhân đã có, không có vấn đề gì, chiều nay, cùng anh, đi đăng ký kết hôn."

Tri Miên:?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui