Editor: Byredo
Trước đây, lúc ba giờ sáng cô vẫn còn thức, ngoài đam mê sáng tác truyện mãnh liệt, còn lại là do Đoạn Chước.
Có lần anh đi thi đấu ở nước ngoài về, rạng sáng mới về đến nhà, lúc đó cô đã ngủ say, cảm giác được ôm từ phía sau, cơ thể vừa ấm vừa nóng.
Nhớ nhung và buồn ngủ, cuối cùng vẫn không thắng nổi hành động của anh, cô bị anh lộ/t sạch, rồi cả hai cùng triền miên.
Trong phòng tràn ngập cảnh xuân.
Đêm hôm đó, Tri Miên bị anh ôm đến trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ lúc ba giờ sáng, sáng tỏ, rõ ràng.
Một đêm hoang đường, đã diễn ra như thế.
Vào lúc này, màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, giọng nói của người đàn ông cùng với hơi thở gấp gáp truyền xuống đỉnh đầu cô, giống như những đêm anh từng ôm cô vào lòng, nói những lời âu yếm bên tai cô vậy.
Mặt Tri Miên nóng lên, ngay sau đó, người đàn ông chống người đứng lên.
Hormone nam tính mạnh mẽ cuối cùng cũng bị loại bỏ, cuối cùng Tri Miên cũng được hít thở không khí bình thường.
Cô vội vàng ngồi dậy, khuôn mặt ửng hồng cúi gằm xuống, nói nhỏ: "Xin lỗi..."
Đoạn Chước nhìn xuống gò má ửng hồng của cô, hầu kết lên xuống, mấy giây sau, anh mới khàn giọng đáp: "Không sao."
Trong phòng rơi vào im lặng, vài giây sau, Tri Miên nhìn thấy Đoạn Chước đi tới cửa sổ, đóng một cánh cửa: "Đừng để bị cảm lạnh, nếu còn cảm thấy có gió lạnh, thì đóng hết cửa lại."
Tri Miên đáp lại.
"Anh đi rửa mặt trước." Anh nói.
Đoạn Chước bước vào phòng tắm, cuối cùng Tri Miên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ gương mặt nóng bừng, bất lực ngã xuống giường.
Sao dạo này cô hay suy nghĩ miên man quá vậy!
Thật là... ngôn tình hài
Cô liếc nhìn chiếc áo len trên người, cởi ra thì bên trong còn một chiếc áo trắng hai dây, có thể miễn cưỡng dùng làm đồ ngủ, trong phòng vẫn còn có Đoạn Chước, cô không thể chỉ một mỗi một chiếc áo được, nhưng mặc áo len ngủ không thoải mái, bra cũng không thể cởi...
Thôi vậy, ngủ tạm một đêm.
Nằm một lúc, sáng mai thức dậy rồi quay lại chỗ trọ ban đầu.
Tri Miên làm công tác tư tưởng xong, thì ngay sau đó, Đoạn Chước cũng từ phòng tắm đi ra.
Tri Miên thấy anh đi ra, liền đứng dậy.
“Đi rửa mặt đi, anh quay lại xe ngủ đi.” Anh nhàn nhạt nói.
“Hả?” Tri Miên sững sờ.
"Ở trong xe cũng rất tiện." Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào đầu cô. "Ngủ sớm đi, ba giờ rồi, đừng mang đôi mắt gấu trúc đến buổi ghi hình ngày mai."
Cô còn chưa kịp trả lời, anh đã nhặt áo khoác trên giường, xoay người đi về phía cửa, đột nhiên nhìn lại cô. "Ngày mai mấy giờ em dậy?"
"Chắc là sáu giờ."
Buổi ghi hình chính thức của chương trình là vào lúc 8 giờ.
"Được."
Đoạn Chước bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Anh cũng suy xét đến việc cô gái nhỏ ngủ chung phòng với anh có thể sẽ cảm thấy bất tiện và không thoải mái, dù sao thì họ cũng chỉ mới gặp lại nhau, khó khăn lắm cô mới không kháng cự anh quá nhiều, anh không muốn cô quá căng thẳng, mà làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Hơn nửa, nằm chung phòng với cô, dù không chung giường, anh cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Huống chi là, vừa rồi còn mới tiếp xúc với cô, dụ.c vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể bị cô khơi dậy, trong lòng cực kỳ khô nóng.
Ban đêm, trong cùng một căn phòng, với cô gái nhỏ mà mình thích.
Là đàn ông đều rất khó có thể khống chế cảm xúc của mình.
Đoạn Chước bước ra khỏi nhà trọ, trong phòng, Tri Miên nhìn xuống lầu dưới qua khung cửa sổ, thấy anh lên xe.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kéo rèm cửa, đầu óc hỗn loạn.
Cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng tắm.
—-------
Sắc trời sáng dần, ánh nắng buổi sớm tỏa khắp không gian.
Ban đầu, Tri Miên định thức dậy lúc sáu giờ, nhưng cô lại buồn ngủ đến mức tắt đồng hồ báo thức, sau đó lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô tỉnh dậy, nhìn điện thoại thì thấy đã gần 6 giờ rưỡi, Đoạn Chước gọi cho cô hai lần, cô đều không trả lời.
Cô nhanh chóng đứng dậy, mặc áo khoác và bước ra mở cửa.
Mở cửa, Đoạn Chước đứng ở cửa, nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ của cô, khóe miệng nhếch lên: "Còn đang ngủ à?"
Anh biết là cô chắc chắn sẽ không thể dậy được, sợ cô ngủ dậy muộn, nên đi lên gọi cô.
"Ừm..."
Cô dụi dụi mắt, người đàn ông nói: "Đi rửa mặt đi, rửa mặt xong thì anh lên."
"Được..."
Sau khi anh đi, Tri Miên vội vàng đi rửa mặt, xong xuôi, cô gửi tin nhắn cho Đoạn Chước thì anh mới lên.
Tri Miên buồn ngủ đến mức ngã ngửa trên giường, Đoạn Chước rửa mặt xong, đi ra, ngồi bên cạnh cô, Tri Miên đang mơ màng, lại nghe thấy giọng nói đầy ý cười vang lên bên cạnh: “Hay là em ngủ thêm một lát đi?"
Vài giây sau, Tri Miên mở mắt, ngồi dậy. "Tôi phải trở về nhà trọ ban đầu, thay quần áo."
"Được, anh đưa em đến đó."
"Tôi tự mình đi là được. Tối hôm qua anh ngủ trong xe chắc cũng không ngon giấc. Anh cứ ở lại đây ngủ một lát đi."
"Không sao, anh không buồn ngủ nữa."
Tri Miên rất bội phục anh, họ đều chỉ ngủ có ba, bốn tiếng đồng hồ, nhưng sao người này lại có tinh thần như vậy chứ?
Hai người rời khỏi đó, Đoạn Chước chở cô về nhà trọ ban đầu.
Tri Miên quay trở lại nhà dân, đi vào thì thấy Vũ Ngưng Sương vừa ngâm nga hát trong phòng vừa trang điểm.
Vũ Ngưng Sương quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của cô, không nói lời nào, Tri Miên cũng không chủ động lên tiếng, đi tới vali lấy quần áo, sau đó bước vào phòng tắm.
Một phút sau, cô bước ra,, hỏi Vũ Ngưng Sương: "Cô có nhìn thấy mấy lọ kem dưỡng da mà tôi đặt trước bàn trang điểm không?"
"Kem dưỡng da gì?"
Tri Miên mô tả đại khái, Vũ Ngưng Sương nói. "Tôi vừa ném tất cả vào thùng rác rồi."
"Ném vào thùng rác?!"
Vũ Ngưng Sương lạnh nhạt liếc cô một cái. "Tưởng là rác nên đã vứt hết rồi."
Trong lòng Tri Miên có chút khó chịu, nhưng cô vẫn kiềm chế cảm xúc của mình: "Làm ơn đừng tùy tiện đụng vào đồ của người khác."
"Mấy cái chai lọ được đặt ở đó, sao tôi biết đó là của cô được? Chỉ là mấy cái chai mang đi du lịch thôi mà. Cô chỉ cần nhặt chúng từ thùng rác lên là được. Đừng có so đo như thế." Vũ Ngưng Sương cười. "Đúng rồi, đêm qua cô nghỉ ngơi ở đâu vậy?"
Tri Miên không nói gì.
Sau khi tô son xong, Vũ Ngưng Sương đứng dậy, nhìn khuôn mặt Tri Miên rồi cười ngọt ngào: "Quầng thâm của cô khá đậm, vẫn nên che bớt đi."
Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa vang lên, Tri Miên thu hồi ánh mắt, quay người bước ra mở cửa.
Nữ họa sĩ ở cửa nhìn thấy Tri Miên, mỉm cười: "Chào buổi sáng, Tri Thu!"
"Chào buổi sáng."
Nữ họa sĩ nhìn thấy Vũ Ngưng Sương trong phòng, lại vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói chuyện với Tri Miên: "Tớ vừa nghe tổ chương trình nói là tối hôm qua cậu đã đưa một đứa trẻ từ cô nhi viện đến bệnh viện, đứa trẻ đó thế nào rồi?"
"Tình hình cụ thể thì tớ không biết, cần phải hỏi viện trưởng mới biết được, nhưng chắc là cũng ổn định rồi."
"Vậy là được rồi, nhất định là tối hôm qua cậu vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng đúng không? Tớ thấy sắc mặt của cậu hơi kém."
"Ghi hình chương trình xong thì tớ sẽ đi ngủ bù. Đúng rồi, có thể mượn kem dưỡng của cậu một chút được không?"
"Được chứ, cậu đi cùng tớ đi..."
Sau khi Tri Miên rời đi, sắc mặt Vũ Ngưng Sương trở nên lạnh lùng, cô ta khẽ khịt mũi, cầm túi xách, bước ra khỏi phòng, rồi đóng sập cửa lại.
Khi đến cửa phòng trọ, cô ta định đi bộ đến cô nhi viện, tùy ý đảo mắt, chợt thoáng thấy một người đàn ông đang dựa vào lề đường hút thuốc.
Người đàn ông cao lớn, khí chất lười biếng, tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, mí mắt khép hờ, từ từ nhả ra một làn khói trắng, môi mỏng, mũi cao, giống nam chính bước ra từ truyện tranh.
Vũ Ngưng Sương ngây người.
Từ bé đến giờ, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai như vậy...
Tim cô ta đập dữ dội, dụ.c vọng trong lòng lan tràn, cô ta cúi đầu nhìn trang phục của mình hôm nay ——
Áo sơ mi cổ thấp, chân váy da nhỏ, cũng khá gợi cảm.
Lớp trang điểm trên mặt cũng được cô ta tỉ mỉ trang điểm từ sớm, tốn một tiếng đồng hồ.
Vũ Ngưng Sương vén mái tóc dài ra sau tai, tự tin bước về phía trước, đứng trước mặt anh, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trắng trợn nhìn chằm chằm vào anh.
Vài giây sau, người đàn ông trước mặt dường như cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của cô ta, anh lười biếng nâng mí mắt lên liếc nhìn.
Ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn.
Vũ Ngưng Sương đối diện ánh mắt của anh, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi xách, rút ra một điếu, môi đỏ cong lên, nhìn anh: "Anh đẹp trai, có thể xin chút lửa được không?"
Đoạn Chước nhìn cô ta vài giây, dập tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Đi thẳng rẽ phải, phía trước là tiệm tạp hóa."
Ánh mắt Vũ Ngưng Sương trở nên kiên định.
Nếu là chàng trai bình thường, khi được tiếp cận như vậy, thì nhất định sẽ giúp cô ta châm lửa bằng bật lửa, ái muội hơn một chút thì sẽ cầm điếu thuốc, dùng tàn thuốc châm lửa cho cô ta.
Nhưng bây giờ bảo cô ta đến tiệm tạp hóa mua bật lửa là có ý gì!
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của anh, Vũ Ngưng Sương cười nhẹ, trêu chọc: "Anh đẹp trai, đừng lạnh lùng như vậy chứ, rõ ràng là anh có bật lửa trong túi mà."
Đoạn Chước chỉ nhìn cô ta, không lên tiếng.
Vũ Ngưng Sương tiến lại gần anh một bước, mắt chớp chớp: "Không cho mượn bật lửa cũng được, vậy có thể để lại thông tin liên lạc được không? Em muốn làm bạn với anh."
Đoạn Chước nghe xong, giờ phút này đã mất hết kiên nhẫn, lạnh mặt nói:
"Tôi không có hứng thú với cô."
Vẻ mặt Vũ Ngưng Sương đông cứng lại, cô ta không ngờ là lại bị từ chối thẳng thừng như thế này, cô ta mất mặt không thôi, vừa định nói vài câu, thì đã thấy người đàn ông đột nhiên đưa mắt nhìn nơi khác, nói: “Tri Miên —- "
Tri Miên vừa đi ra khỏi nhà trọ, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng gọi, nhìn thấy Đoạn Chước đang đứng bên cạnh xe, còn có Vũ Ngưng Sương đang đứng trước mặt.
Cô ngạc nhiên, bước tới.
Đến trước mặt anh. “Không phải là anh về trước rồi sao..."
Đoạn Chước đứng thẳng người, giúp cô mở cửa ghế phụ, giơ tay xoa nhẹ sau gáy cô, nhẹ giọng nói: "Anh đưa em đến cô nhi viện."
Vũ Ngưng Sương ở bên cạnh nghe giọng điệu hoàn toàn khác của người đàn ông, đôi mắt trừng lớn.
Tri Miên sững sờ một lúc, sau đó quay lại nhìn Vũ Ngưng Sương, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào, lên xe.
Đoạn Chước lái xe đi.
Xe nghênh ngang phóng đi.
Trong xe, Tri Miên nhìn đường phố qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt Vũ Ngưng Sương như gan lợn, thu hồi ánh mắt, có chút kinh ngạc: "Anh quen người vừa rồi sao?"
Đoạn Chước dừng lại, giải thích với cô: "Không quen, anh cũng chẳng nói được mấy câu với cô ta."
Tri Miên ngân dài. "Không sao, chỉ là tôi tình cờ biết cô ta. Cô ta là một trong số họa sĩ tham gia chương trình cùng tôi, chúng tôi còn ngủ chung một phòng nữa."
Tri Miên đột nhiên nhớ tới cái gì đó. "Đúng rồi, chúng ta tối hôm qua ăn bún, còn chưa trả tiền!"
"Không sao, anh sẽ thanh toán sau. Khi nào thì em xuống núi?"
"Giữa trưa thì đi."
"Khi nào thì trở về thành phố Lâm?"
"Buổi chiều, tôi phải gấp rút về vẽ bản thảo."
Cô nói thời gian cụ thể, Đoạn Chước nói: "Anh sẽ đi cùng em."
"Hả?"
"Anh cũng vừa xong việc." Anh đưa mắt nhìn cô. "Cùng nhau trở về đi, được không?"
Tri Miên bị hỏi như vậy, nhanh chóng rời mắt đi. "Tùy anh..."
Trong mắt Đoạn Chước hiện lên ý cười.
Xe chạy tới cổng cô nhi viện, Tri Miên nói: "Tôi đi đây."
"Anh sẽ xuống núi trước, đợi em ở khách sạn nhé."
Tri Miên gật đầu, ra khỏi xe và đi đến trại trẻ mồ côi.
Bên trong đã có một số nhân viên công tác đến, Tri Miên trò chuyện với họ một lúc, thì một số họa sĩ khác cũng đến.
Buổi ghi hình chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ, và bây giờ mọi người đến căng tin để ăn sáng trước.
Từ Nhĩ bước đến gần Tri Miên, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói tối hôm qua em đã đưa một đứa trẻ đến bệnh viện. Cũng may là các em đã kịp thời giúp đỡ."
Tri Miên không ngờ Từ Nhĩ lại biết chuyện này nên cong môi cười ngượng ngùng: "Thật ra em cũng không giúp được gì nhiều, chủ yếu là bạn em thôi. Anh ấy cũng biết sơ cứu bệnh suyễn."
Từ Nhĩ gật đầu. "Vất vả rồi, các em đã làm rất tốt."
Ba nữ họa sĩ khác cũng bước tới, nhiệt tình nói chuyện với Tri Miên về chuyện này, đều khen ngợi cô.
Đến nhà ăn, năm người lấy ăn sáng, đi tới một cái bàn tròn nhỏ ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện, Vũ Ngưng Sương đi vào sau cùng, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng buồn bực.
Đúng 8 giờ, chương trình bắt đầu chính thức ghi hình.
Sáng nay, họ sẽ chơi trò chơi với đám trẻ, sáu họa sĩ được chia thành ba nhóm, mỗi nhóm gồm hai mươi đứa trẻ. Khi người dẫn chương trình phân chia các đội, Tri Miên và Vũ Ngưng Sương lại được chia thành một nhóm.
Họ đưa các em đi vẽ tranh sơn dầu, họa sĩ vẽ tranh trước, trẻ em bắt chước theo, cuối cùng, đứa trẻ vẽ tranh vẽ giống nhất, thì sẽ nhận được phần thưởng phụ.
Tri Miên và cns vẽ cùng một lúc, mọi người chọn một bức của họ để bắt chước. Bên cạnh Tri Miên có nhiều trẻ con hơn, tiếng trò chuyện ríu rít:
"Chị Thu Thu vẽ hoa hướng dương!"
"Wow trông đẹp quá!"
"Em muốn vẽ giống tranh của chị Thu Thu..."
Tất cả đều gọi Tri Miên là chị Thu Thu.
Sau khi Vũ Ngưng Sương vẽ xong, chỉ có một vài đứa trẻ bên cạnh vẽ theo, trong đó, có một cô vẽ xong, bước tới, đưa cho cô ta xem: "Cô ơi, em vẽ có được không?"
Vũ Ngưng Sương quay đầu lại, nhìn thoáng qua, sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.
Cô bé chớp chớp mắt. "Cô ơi —"
Vũ Ngưng Sương đứng lên, căn bản là không thèm nhìn một chút. "Các em cứ vẽ trước đi."
Thấy vậy, cô bé cầm bức tranh đi sang một bên, ngồi trong góc, một lúc lâu sau, phân đoạn này sắp kết thúc, Tri Miên kiểm tra từng bức tranh của các em, rồi phát hiện ra là một em bé trong nhóm của họ đã biến mất.
Cô nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy cô bé ở một góc, cô bước tới, chỉ thấy cô bé đang lén lau nước mắt.
Tri Miên bối rối, ôm cô bé vào lòng. "Có chuyện gì vậy cục cưng, sao em lại khóc?"
Cô bé đang khóc, thì nhân viên công tác và giáo viên của trại trẻ mồ côi biết chuyện chạy đến, hỏi nguyên nhân thì cô bé khóc nức nở nói: “Tranh của em không đẹp, cô giáo không thích em... "
Một vài đứa trẻ nói, hai ngày vừa qua, thi tham gia các hoạt động, ở ngoài màn ảnh, Vũ Ngưng Sương đều rất lạnh nhạt với chúng, cho nên vừa rồi, chúng mới thích vẽ tranh cùng Tri Miên.
Trẻ con rất nhạy cảm, nếu bạn đối tốt với bé, thì chắc chắn bé sẽ cảm nhận được, và ngược lại.
Trong lớp đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ. quá trình ghi hình bị tạm dừng, cho đến khi Vũ Ngưng Sương ra khỏi toilet, nhìn thấy khán phòng náo nhiệt, rất nhiều người quay lại nhìn cô ta.
Cô ta không biết tại sao, bước vào, đạo diễn bước tới nói chuyện với cô ta: "Cô Vũ Ngưng Sương, vừa rồi có bé phản ánh với chúng tôi là cô có thái độ không tốt với đám trẻ..."
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, đồng tử của người phụ nữ run lên, thề thốt phủ nhận:
"Sao có thể chứ, tôi làm như vậy khi nào?!"
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy cô bé đang khóc, Tri Miên ngồi xổm bên cạnh an ủi cô ta, cô ta đoán được điều gì đó, nhíu mày: "Nhất Mục Tri Thu, là cô xúi giục bọn trẻ nói tôi như vậy à?"
Những người khác nghe vậy, vô cùng sửng sốt, Tri Miên còn chưa kịp mở miệng, thì đạo diễn đã nói: “Việc này không liên quan gì đến cô Tri Thu cả.”
"Căn bản là tôi không hề làm gì, con bé đó khóc cái gì? Liên quan gì đến tôi!"
"Cô Vũ Ngưng Sương, thái độ của cô sẽ khiến đám trẻ sợ hãi..."
Một đứa bé lớn hơn lạnh lùng nhìn Vũ Ngưng Sương, đứng lên: "Cô giáo này hôm qua cũng như thế này, cô ta không hề vẽ tranh cùng tụi em, hơn nữa, hôm qua Nam Nam vẽ không đẹp, cô ta rất dữ dằn, em không hề nói dối, mọi người có thể hỏi Nam Nam việc này.”
Đứa trẻ tên Nam Nam cũng bước ra, nói như vậy.
Vũ Ngưng Sương không nói nên lời, đạo diễn không muốn gây thêm phiền phức, nhẹ giọng thuyết phục cô ta vài câu. Hốc mắt Vũ Ngưng Sương dần đỏ lên, nghẹn ngào:
"Xin lỗi đạo diễn, thật ra, tôi biết là mọi người đều không thích tôi... Dù là các họa sĩ, giáo viên hay trẻ em, tôi đều muốn hòa hợp với họ, nhưng tôi luôn không được lòng mọi người..."
"Tôi đã thực sự nỗ lực. Sáng nay không có nhiều đứa trẻ đến vẽ tranh với tôi, khiến tôi cảm thấy rất buồn, cho nên thái độ không được tốt. Tôi thực sự xin lỗi..."
Vũ Ngưng Sương ấm ức kể lể về việc mình bị xa lánh trong hai ngày qua, lắc mình một cái đã biến thành hoa sen trắng đáng thương như đúng rồi.
Hoàn toàn khác với bộ dáng nghênh ngang chất vấn Tri Miên vừa rồi.
Mọi người cũng đâu có ngốc, dựa vào thái độ của Vũ Ngưng Sương đối với mọi người và mọi việc trong hai ngày qua, có nhắm mắt cũng có thể thấy được thói đạo đức giả của cô ta.
Không ai lên tiếng, cô ta đang khóc một cách xinh đẹp, cố khơi dậy sự thương cảm của mọi người, thì đột nhiên, giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng của Từ Nhĩ vang lên trong khán phòng:
"Đây là chương trình công ích, không phải là gameshow."
Mọi người nghe xong, đều hít một hơi.
Vũ Ngưng Sương nín khóc: "Thầy Từ Nhĩ..."
"Chương trình vẫn đang được ghi hình, cô khóc sướt mướt làm cái gì? Không ai quan tâm đến nước mắt của cô, cô cũng không phải là đang đóng phim truyền hình. Thu hồi kỹ thuật diễn cô lại, tập trung vào các hoạt động, đừng lãng phí thời gian của mọi người."
Không ai ngờ rằng Từ Nhĩ sẽ nói thẳng như vậy.
Mặt nạ của Vũ Ngưng Sương bị xé rách, xấu hổ khi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cô ta cố kìm nước mắt, không nói nên lời, cũng không dám khóc.
Cuối cùng, cô ta đã được nhân viên đưa sang một bên, đạo diễn trấn an tâm trạng của mấy đứa trẻ, rồi chương trình tiếp tục được ghi hình.
Tri Miên đi sang một bên, một lúc sau, một nữ họa sĩ bước tới, nói nhỏ với cô: "Vừa nãy thầy Từ Nhĩ quá tuyệt luôn, đã cái nư ghê! Cuối cùng cũng có người vạch trần cô ta, nhịn cô ta lâu lắm rồi đấy."
Thực ra thì mọi người đều không thích cô ta lắm, nhưng phải kìm nén không nói gì.
Tri Miên thở dài, cuối cùng mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục vẽ tranh cùng tụi nhỏ nào."
"Được."
—---------
Vì xảy ra tình huống bất ngờ, nên kết thúc chương trình muộn hơn một tiếng so với dự kiến ban đầu.
Nhưng cuối cùng, chương trình đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Buổi trưa, trước khi rời đi, mọi người tạm biệt các em nhỏ trong cô nhi viện, một bé đã vẽ tranh tặng Tri Miên, đưa cho cô: "Chị Thu Thu, tạm biệt, em sẽ nhớ chị lắm."
Tri Miên cảm thấy ấm áp trong lòng, ôm đám trẻ: "Chị cũng sẽ nhớ các em lắm..."
Tri Miên bước đến, chào tạm biệt viện trưởng. "Ông nội Lý, ông nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
“Được." Viện trưởng nắm lấy tay cô, mỉm cười: “Sáng nay Bạch Bạch đã tỉnh rồi, cậu bé đã nhờ ông nói lời cảm ơn với cháu và bạn cháu, khi nào thằng bé khá hơn, ông sẽ bảo nhóc gọi điện cho cháu.”
Tri Miên mỉm cười. "Vâng."
Đoàn người lên xe, lũ trẻ vẫy tay chào bọn họ. Tri Miên vẫy tay với chúng qua cửa kính xe cho đến khi chúng biến mất khỏi tầm mắt.
Xe đi xuống Lĩnh Sơn, lái về nội thành, cuối cùng về đến khách sạn.
Tri Miên ra khỏi xe, chờ Lý Niệm Niệm đi lên, giúp cô mang hành lý vào.
Tri Miên chào tạm biệt mọi người, đến trước mặt Từ Nhĩ, Từ Nhĩ chủ động nói: "Tri Thu, chúng ta có thể lưu thông tin liên lạc. Sau này có thắc mắc gì về truyện tranh, thì có thể hỏi tôi."
Tri Miên vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. "Dạ được, cảm ơn thầy Từ Nhĩ."
Tri Miên cũng lưu thông tin liên lạc với một số họa sĩ khác, cuối cùng, mọi người giải tán và trở về phòng khách sạn.
Tri Miên gửi tin nhắn cho Đoạn Chước, đối phương nói còn lâu mới đến 6 giờ tối, nên kêu cô ngủ một lát trước.
Tri Miên đã ngủ trong xe rất lâu, lại ngủ thêm một tiếng nữa, tinh thần đã hoàn toàn hồi phục.
Sau khi tỉnh dậy, cô và Lý Niệm Niệm trò chuyện về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, đồng thời thay quần áo và trang điểm.
Lý Niệm Niệm nghe xong không nhịn được cười: "Này, Tiểu Cửu, sao em ở đâu, là bạn trai cũ của em lại xuất hiện ở đó vậy?"
"Anh ấy nói là chỉ tình cờ tập luyện gần đó."
"Em nghĩ đó là thật hay giả? Sao lại có thể trùng hợp như vậy được chứ!" Lý Niệm Niệm tiến đến, đẩy bả vai cô. "Chị cảm thấy hình như anh ta đang tán tỉnh em, muốn quay lại với em đó."
Tri Miên sững sờ một lúc, tiếp tục đánh phấn nền, không trả lời.
Đoạn Chước đang suy nghĩ gì?
Cô không biết.
Mặc dù anh cho cô cảm giác như Lý Niệm Niệm đã nói, nhưng anh lại chưa bao giờ nói rõ ra, Tri Miên cũng không biết, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, thì rốt cuộc anh nghĩ thế nào, trong lòng cô cũng đang rất rối loạn.
"Vậy chút nữa chúng ta đi, anh ta có biết không?"
"Anh ấy nói là sẽ đi cùng với chúng ta."
"Trời ạ! Cái mùi chua của tình yêu này có để cho người ta sống không đây!" Lý Niệm Niệm kích động nhảy dựng lên, Tri Miên lập tức giữ chặt cánh tay cô ấy, khuôn mặt nóng bừng: "Chị đừng nói linh tinh! Yêu đương cái gì chứ! Đến lúc đó gặp anh ấy, chị đừng nói lung tung đấy, nhớ chưa? Nói lung tung là e, sẽ trừ lương của chị!"
Lý Niệm Niệm che miệng cười. "Chị hứa là sẽ im như gà mà..."
Bốn giờ chiều, Đoạn Chước gõ cửa.
"Đã thu dọn xong hết chưa?"
Tri Miên gật đầu, cùng Lý Niệm Niệm đi ra ngoài, đi về phía cửa thang máy, Đoạn Chước cầm lấy hành lý của Tri Miên, niềm nở nói: "Để anh cầm cho."
Tri Miên uyển chuyển từ chối không được, vali trực tiếp bị cầm lấy, quay lại thì thấy, quả nhiên, Lý Niệm Niệm đang cười như mẹ vợ xem con rể.
Đến cửa khách sạn, Trình Lập lái xe, đang chờ ở cửa, cất hành lý xong, Lý Niệm Niệm nhanh chóng nói: “Để tôi ngồi ghế phụ cho.” Cô ấy trực tiếp để ghế sau cho Đoạn Chước và Tri Miên.
Tri Miên chỉ muốn chui xuống đất cho rồi.
Cô cảm thấy hình như hôm nay không phải ngày hoàng đạo để về nhà thì phải...
Sau khi lên xe, Đoạn Chước quay đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tri Miên, nhếch môi lên: "Sao vậy?"
Giọng anh lười biếng và bình tĩnh, Tri Miên không nhìn anh, cố gắng bình tĩnh lại. "Không có gì..."
—----------
Bốn người đến ga tàu cao tốc, lên tàu.
Đoạn Chước vốn định đi máy bay về, nhưng vì chuyến tàu cao tốc mà Tri Miên đã đặt trước không thể hoàn lại được, nên anh quyết định hoàn vé máy bay rồi đi cùng cô.
Hơn 9 giờ tối, cuối cùng họ cũng trở về thành phố Lâm.
Sau khi đến cửa ra, Lý Niệm Niệm được bạn đến đón, rời đi trước, mà Đoạn Chước đã sớm dặn dò Trình Lập, nên Trình Lập cũng vui vẻ tan làm, không cần phải làm tài xế nữa.
Hai người còn lại bước ra khỏi ga tàu cao tốc, người đàn ông nói với Tri Miên: "Anh đưa em về, đợi ở đây một lát, anh lấy xe".
Tri Miên chưa kịp từ chối thì anh đã quay lưng rời đi.
Đoạn Chước lái chiếc Hummer tới, Tri Miên lên xe.
Màn đêm bao phủ bầu trời cao, tạo thành một tầng màu lam sẫm vô hạn, cuối cùng lại vẩy đầy sao trời, xe chạy trên con đường thẳng tắp, ánh đèn neon sáng rực trong đêm.
Trong xe phát nhạc, Đoạn Chước hỏi cô: "Xe của em đang ở câu lạc bộ, khi nào thì đến lấy? Nếu bận thì không sao, anh sẽ lái đến cho em."
"Để tôi qua đó lấy đi. Chắc chỉ trong hai ngày này thôi. Đến thì tôi sẽ nói trước với anh."
"Ừm."
Khi xe chuẩn bị chạy đến chung cư, thì Gia Cát Vũ gọi điện thoại đến, Đoạn Chước bấm vào nút trả lời trên màn hình xe, kết nối. "Alo."
"Này, tối nay cậu đã trở về thành phố Lâm chưa?"
"Rồi."
Gia Cát Vũ bật cười: "Hai ngày nay thế nào? Có tiến triển gì không? Bây giờ cậu không thèm làm vận động viên nữa, chuyển sang chạy theo người ta tới tận thành phố W luôn. Mau nói cho anh biết, bây giờ Tiểu Cửu nghĩ như thế nào về cậu vậy?"
Giọng điệu trêu chọc của Gia Cát Vũ vang lên trong xe, đặc biệt rõ ràng.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng lại, rơi vào không khí kỳ lạ.
Từng lời rõ ràng rơi vào tai Tri Miên.
Cô bị sốc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Vài giây sau, Đoạn Chước mới ho nhẹ một tiếng: "Đang trên đường, trở về rồi nói chuyện."
“Được, anh nghe giọng của cậu liền biết là quá sức." Gia Cát Vũ thở dài. "Cậu nói cậu xem, rốt cuộc là có nhớ lời anh đã nói không, thay đổi cái tính thối tha của cậu đi, dịu dàng với Tiểu Tửu người ta một chút?
Lúc trước anh với Tư Mã đã nói rất nhiều rồi, phải chú ý thái độ, chú ý giọng điệu, đừng lấn lướt, đừng mạnh mẽ, như vậy thì cô gái nhỏ mới có thể rung động, cậu có nghe vào không đó?!"
Đoạn Chước: "..."
Gia Cát Vũ muốn nói cái khác, nhưng Đoạn Chước đã nhanh chóng cúp điện thoại ngay.
Bên trong xe rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, mà cô gái ngồi trên ghế phụ, cả khuôn mặt đều như bị luộc chín, cảm giác cả người đều nóng bừng lên.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy...
Đoạn Chước quay đầu nhìn cô, liền thấy cô đang hướng ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt quay đi, thân thể bất động, cả người cứng đờ.
Anh biết cô đã nghe thấy tất cả.
Trên đường đều im lặng.
Mười phút sau, rốt cuộc xe cũng chạy tới dưới lầu chung cư.
Tri Miên cảm thấy mười phút này giống như mười mấy năm vậy, cuối cùng cũng về đến nhà, cô lập tức tháo dây an toàn ra, nghe thấy giọng người đàn ông bên cạnh: "Tri Miên —---"
Cô vội ngắt lời: "Cảm ơn anh, vậy tôi lên lầu trước đây, tôi còn phải vẽ..."
Anh chưa kịp nói gì thì cô đã lập tức mở cửa ra.
Còn nhanh hơn cả thỏ.
Đoạn Chước cười cười, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền xuống xe.
Đi vòng qua xe, anh thong thả đi tới chỗ ghế phụ, đứng trước cửa xe, đối mặt với cửa khu chung cư, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Nhẩm đếm ngược trong lòng: 5, 4, 3, 2, 1.
Ngay sau đó, cô gái nhỏ thực sự bước ra khỏi tòa nhà.
Tri Miên khóc không ra nước mắt.
Chạy nhanh quá, quên lấy vali QAQ.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Đoạn Chước ở cách đó năm mét, hai tay đút túi quần, dựa vào xe, dưới ngọn đèn đường, khuôn mặt được ánh đèn chiếu rọi, nhướng mày cô mỉm cười.
Cả khuôn mặt cô nóng lên, nhìn sang chỗ khác, hít một hơi thật sâu, tiến về phía anh.
Đi thẳng về phía trước, cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nói:
"Tôi lấy hành lý."
Vừa dứt lời, người đàn ông đã giơ tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía mình, sau đó xoay người đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn bao phủ cô, giữ cô ở trước xe.
Khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Trái tim Tri Miên đập loạn nhịp, giọng nói trầm thấp đầy ý cười của người đàn ông đáp xuống đỉnh đầu cô, gần trong gang tấc:
"Chút nữa rồi lấy hành lý, chúng ta nói chuyện xong đã."
Tri Miên cụp mắt xuống: "Nói chuyện gì..."
"Vừa rồi trong xe, em có nghe thấy Gia Cát Vũ nói gì không?"
"Tôi, tôi không nghe thấy gì hết..." Cô đơn giản giả vờ ngốc.
Anh cười. "Em không nghe thấy cũng không sao, anh sẽ nói cho em nghe một lần nữa."
Cô gái sững sờ, ngay sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông hơi cúi xuống, trực tiếp đối diện ánh mắt cô, nhẹ giọng nói:
"Tri Miên, anh muốn theo đuổi em một lần nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...