Vật Vong Ngã

– Tầm mắt thác loạn, dừng lại ở chỗ đó, mang mặt nạ dối trá cùng đau thấu tim gan chân thực, không có cách nào cứu vãn mà biến thành bi thương. –

“Chấp nhận sao?” Ta lại lặp lại lần nữa, không biết tại sao. Ta còn ở trước mặt Phác Trí Mân đang cảm thấy sợ sệt.

Đầu tiên là coi ta là Trịnh Hào Tích, lại sau đó coi ta là Kim Nam Tuấn?

Cậu ta một lần cũng không có coi ta cho là Kim Thái Hanh.

Đối với Phác Trí Mân mà nói, lẽ nào ta không có ngần ấy độ tồn tại sao?

Phẫn nộ cùng cừu hận cho dù đã lâu cũng không biến mất.

Ta nắm lấy tay Phác Trí Mân, tay cậu ta ở trong tay ta giãy giụa hai lần, khiến cho ta càng thêm tức giận, tàn nhẫn mà xiết chặt.

“Thái Hanh… Cậu đây là đang làm gì… Buông tôi ra… Được không?” Cậu ra rụt tay ra.

Vẻn vẹn chỉ là cử chỉ vô tâm này, cũng có thể khiến ta trong nháy mắt nổi trận lôi đình.

“Chát——” Một bàn tay hướng mặt cậu ta.

Hoàn toàn là theo bản năng hành động, không trải qua chút suy nghĩ nào.


Mà càng khiến ta thêm tức giận là, Phác Trí Mân cư nhiên một điểm biểu tình cũng không có, sẽ không đau?

Ta nắm cằm của cậu ta, cưỡng bách Phác Trí Mân nhìn ta, “Cậu… Thả ra… Tôi…”

Cậu ta tựa hồ đau đến nói không ra lời, ta suýt chút nữa thì đem cằm của cậu ta bóp nát.

“Van cậu… Buông tôi ra…” Ta dần dần dùng sức khiến cho cậu ta tựa hồ đau đến không muốn sống.

Hảo, tôi buông cậu ra.

Ta buông cậu ta ra, cậu ta ngã ở trên giường, ta lại một lần nữa ngồi lên.

“Khụ khụ khục…” Phác Trí Mân kịch liệt ho khan, không biết tại sao, thân thể cậu ta từ khi gặp ta càng ngàu càng trở nên yếu hơn.

Thường hay thấy cậu ta ho khan, bất quá ta cũng không hề để ý những thứ này.

Ta cúi người hôn Phác Trí Mân, ta có thể thừa nhận, ta rất lưu luyến mùi vị của cậu ta, nhưng là chẳng qua là thích thân thể cậu ta thôi.

“Khụ… Không… Khụ khục…” Phác Trí Mân như trước ho khan, giằng co.

Ta đem hai tay của cậu ta đặt trên giường, lúc trước máu đã sớm nhiễm đỏ ga trải giường.


Ta chậm rãi mà tiến vào trong thân thể của cậu ta, loại cảm giác đó làm ta rất thoải mái.

Cảm thấy cậu ta càng ngày càng ra sức giãy dụa, ta có chút bất mãn, mới vừa rồi còn là một con cừu để người ta làm thịt, hiện tại lại giãy dụa.

“Cậu yên tĩnh một chút, bằng không đừng trách tôi sẽ đem cậu đưa cho người khác chơi.” Ta cúi người nhẹ nhàng ngậm rái tai của cậu ta.

Quả nhiên, cậu ta không động đậy nữa, chỉ có điều cắn chặt lấy môi mình, vài tia máu tươi chảy xuống, cậu ta tựa hồ đã cắn rách môi mình.

Ta cũng không để ý tới cậu ta nữa, đánh quan cắm vào, “Ừm... A…”

Âm thanh nhỏ vụn càng khơi dậy dục vọng của ta.

Mỗi lần tiến vào còn có thể nghe tiếng va chạm. Máu của Phác Trí Mân đã lưu ở trên giường, mùi máu tanh nồng làm ta cảm thấy tổn thương.

Cũng không biết qua bao lâu, một dòng chất lỏng nóng bỏng bắn vào cơ thể của cậu ta.

Ta chậm rãi mà mặc quần áo, hơi hơi sửa lại một chút, mới chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy thân thể Phác Trí Mân đầy vết hôn khẽ run rẩy, trên giường còn có một mảng hỗn hợp máu cùng chất lỏng màu trắng kia.

Trái tim của ta hơi có chút đau đớn, mà ta còn muốn rời khỏi nơi này.

Ta là tuyệt đối không thể để ta đối với cậu ta cảm thấy một điểm thương hại, đau lòng.

Ta thấy Phác Trí Mân cực kỳ thống khổ che miệng, trên tay dính đầy máu.

Ta không nghĩ này đó, chết rồi… Liền chết đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui