Hạ Ngôn cũng không trả lời, cô nắm chặt điện thoại.
Mà người đàn ông trên ghế sô pha trong phòng khách, hút xong một điếu thuốc thì đứng dậy, nhìn người phụ nữ trên giường.
Anh bước đến bên giường, ngồi xuống, duỗi tay vào chăn để lật người cô lại.
Hạ Ngôn hơi giãy giụa, Văn Liễm lật mặt cô lại, lòng bàn tay chạm vào khóe mắt cô, nhưng không phát hiện ra nước mắt, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi đầu lấp kín môi cô, Hạ Ngôn lại hung hăng giơ tay lên, nắm lấy cổ anh.
Cái cổ thon dài của Văn Liễm lập tức hiện lên lằn đỏ.
Anh nắm tay cô, hôn thật sâu.
Hạ Ngôn giãy giụa một hồi, sau khi thút thít vài tiếng, nước mắt trào lên hốc mắt lại bị đè xuống, hai mắt đỏ như máu.
Văn Liễm hôn lên trán cô một cái, nói: “Nghỉ phép mấy ngày anh dẫn em đi chơi.”
Hạ Ngôn cắn môi, “Nếu anh lấy em, em sẽ đồng ý.”
Văn Liễm ánh mắt sâu thẳm, đứng thẳng lên.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi cởi khuy áo sơ mi, không đáp lại lời cô, anh đứng dậy, đi vào phòng thay đồ lấy bộ đồ ngủ.
Hạ Ngôn kéo chăn, ánh mắt dõi theo anh, nhìn anh đi vào phòng tắm.
Cô thu hồi ánh mắt, đưa tay lên che trán, nghĩ thầm cứ làm ầm ĩ lên đi, ầm ĩ cho đến khi anh buông tay.
Dù sao thì anh cũng sẽ không cưới cô.
Hai mươi phút sau, Hạ Ngôn mơ mơ màng màng, người đàn ông cả người ướt sũng đi ra, anh vén chăn, gối lên giường, vươn tay ôm lấy cô.
Hạ Ngôn trong lúc ngủ mơ cũng giãy giụa, giãy giụa để rời khỏi vòng tay của anh.
Văn Liễm đè eo cô, hung hăng kéo cô vào lòng, cô không nói một lời cắn vào cánh tay anh.
Văn Liễm kêu lên một tiếng, tùy ý để cô cắn.
Cho đến khi máu chảy ra.
Hạ Ngôn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhưng đêm này cô ngủ không yên, mơ rất nhiều, mơ thấy Hạ Tình mặc váy cưới, tươi cười đứng bên cạnh Văn Liễm, cô ta giống như những ma-nơ-canh bên trong tủ kính kia, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cho dù cô có đưa tay ra như thế nào cũng không thể chạm vào Văn Liễm.
Anh cùng với Hạ Tình xoay người rời đi.
Hạ Ngôn vội vàng mở mắt ra, thở hổn hển, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng, Hạ Ngôn cuộn tròn người lại, người đàn ông đang ôm cô từ phía sau phát hiện, duỗi thẳng hai chân của cô ra, đè xuống.
Hạ Ngôn cảm thấy bất an, cực kỳ bất an.
Đêm nay, Hạ Ngôn đã thức dậy vô số lần, gần năm giờ sáng mới ngủ.
Ngủ một giấc này tỉnh dậy hơn mười giờ rưỡi, đã trễ giờ đi làm.
Khương Vân đã gọi mấy cuộc điện thoại tới.
Cũng gửi WeChat.
Khương Vân: Hạ Ngôn, trợ lý của cô Đường Dịch đã đến đoàn kịch, cầm theo danh sách tiết mục tết Nguyên Đán, nói là muốn sắp xếp một buổi khiêu vũ để tham gia bữa tiệc ngày đầu năm mới.
Khương Vân: Mọi người đang họp, đang đợi cậu.
Khương Vân: Hạ Ngôn?
Khương Vân: [Chọc chọc]
Cô tựa vào đầu giường, khóe mắt liếc nhìn phần giường bên cạnh, người đàn ông giờ này đương nhiên sẽ không ở trên giường.
Cô nhìn đi chỗ khác, chuẩn bị trả lời Khương Vân, nói cô đang chạy tới, nhưng lại nhìn thấy một tin nhắn WeChat từ cô giáo Từ.
Cô giáo Từ: Hạ Ngôn, em múa rất tốt, đừng tự coi thường bản thân.
Cô giáo Từ: Gần đây cô sẽ không đến đoàn kịch nữa, cô cũng muốn suy xét một chút về tương lai của mình.
Nghe những lời này, trong lòng Hạ Ngôn hoảng hốt, giống như cô giáo đang nói lời tạm biệt.
Hạ Ngôn ngay lập tức gọi cho cô Từ, nhưng bên kia lại cúp máy.
Hạ Ngôn gửi một tin nhắn WeChat qua.
Hạ Ngôn: Cô, em có thể đến tìm cô không? Cô ơi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...