Vật Thay Thế


Đêm nay, Hạ Ngôn không biết mình đã ngủ như thế nào, giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, giấc ngủ không hề yên ổn, mấy lần cô muốn tỉnh lại, đều bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy.

Sắc trời hửng sáng, Hạ Ngôn thấy nặng chân bèn nhẹ nhàng ngồi dậy, quét mắt một cái thì thấy Văn Liễm đang đứng trước tủ quần áo thắt cà vạt.

Anh nhìn qua, “Dậy rồi sao?”

Hạ Ngôn mím môi, ừm một tiếng.

Văn Liễm dựa vào cửa tủ, nhìn cô vài giây, đi lên phía trước, ấn bả vai cô, nói: “Hôm nay em xin nghỉ đi, nghỉ ngơi một ngày rồi tính tiếp.”

“Đừng.” Hạ Ngôn đẩy tay anh ra.

Văn Liễm dừng lại, thay vào đó nắm lấy cằm cô.

Hốc mắt của người phụ nữ có một chút màu xanh đen, làn da quá trắng khiến quầng thâm mắt càng hiện lên rõ ràng.


Hạ Ngôn dời tầm mắt, Văn Liễm nhắm mắt lại, vài giây sau, anh cúi đầu lấp kín môi cô, Hạ Ngôn giãy dụa theo phản xạ liền bị Văn Liễm ép lên chiếc gối ở đầu giường, áp sát cô, chặn cô ở giữa đầu giường và mình.

Cẩn thận, bá đạo mà hôn cô.

Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm lấy áo sơ mi của anh, nhéo mạnh vài cái, vặn chiếc áo sơ mi đắt tiền thành một nhúm.

Dần dần, đầu ngón tay không còn sức lực, Văn Liễm trằn trọc cắn môi cô, sau đó ngẩng lên, nhìn vào mắt cô, “Thật sự không muốn nghỉ ngơi sao?”

Trong mắt Hạ Ngôn tràn ngập ánh nước, cô cắn môi lắc đầu.

Văn Liễm không khuyên nữa, anh xuống giường, cầm lấy chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường đeo lên.

Hạ Ngôn giẫm chân trần lên thảm, xoa xoa trán, đi về phía phòng tắm.


Nhìn thấy mình trong gương, cô liền biết tối hôm qua bản thân ngủ không ngon đến mức nào, cô rửa mặt, trang điểm, cố che đi dấu vết xanh đen trước mắt.

Sau đó, cô xoay người và đi ra ngoài.

Văn Liễm lại không xuống lầu trước như ngày thường, anh ngậm một viên kẹo bạc hà, nghe thư ký Lý sắp xếp lịch trình làm việc hôm nay.

Đôi mắt ngẫu nhiên nhìn qua, thấy Hạ Ngôn mặc trên mình một chiếc váy bó sát màu đen, tóc được buộc gọn lại, lộ ra cần cổ thon dài, thoạt nhìn thanh khiết gọn gàng.

Nhìn cô đi ra.

Văn Liễm cầm lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc, khoác lên cánh tay, lấy túi xách nhỏ của cô, đi về phía cửa.

Bước chân Hạ Ngôn dừng lại, nhìn tấm lưng của anh rộng rãi, lập tức đuổi theo, một trước một sau đi xuống lầu.

Chị Trương mang bữa sáng đi ra, vừa ngước mắt thấy hai người bọn họ cùng nhau xuống lầu, liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mỗi sáng Văn Liễm đều sẽ đi chạy bộ, trời còn chưa sáng đã quay về, Hạ Ngôn thì ở đoàn kịch rèn luyện cả ngày rất vất vả, bình thường đều ngủ dậy khá muộn.

Cho nên từ trước đến nay Văn Liễm đều rời khỏi biệt thự trước cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui