Vật Thay Thế


Lúc này, chuông điện thoại vang lên tích tích, lại là trong nhà gọi đến, nhìn thấy bốn chữ “điện thoại Hạ gia”, Hạ Ngôn trầm mặc vài giây mới bấm nghe, giọng nói cô trống rỗng ở trong biệt thự rộng lớn, vắng vẻ này.


“Alo.



Giọng nói của cha Hạ Du Côn truyền đến: “Hạ Ngôn, ngày mai về nhà ăn bữa cơm.



Thần sắc Hạ Ngôn trông rất nhợt nhạt.


Vốn định từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô nói: “Dạ được.



“Tan làm xong thì con hãy đến, có cần sắp xếp xe tới đón con không?” Giọng điệu Hạ Du Côn hời hợt khách sáo, Hạ Ngôn nói: “Không cần đâu ạ, con sẽ tự mình đến.



“Được.




Hai bên cúp điện thoại.


Hạ Ngôn ngồi trên ghế sô pha một lúc mới đứng dậy, đôi chân thon dài khuỵu xuống đất, có chút yếu ớt, cô nhìn căn biệt thự rơi vào trong bóng tối, nhớ đến năm đó tốt nghiệp đại học, cô cãi nhau với người trong nhà, cũng không tính là cãi nhau, cô muốn tham gia vào đoàn múa của Đường Dịch, cha mẹ lại phản đối, cho rằng cô đi đến đó sẽ ảnh hưởng đến Hạ Tình.


Bọn họ sẽ sắp xếp một đoàn múa khác cho cô, nhưng bởi vì cô ngưỡng mộ cô giáo Đường Dịch liền từ chối cha mẹ, không chút do dự mà gia nhập đoàn múa của cô Đường Dịch.


Từ đó thái độ của cha mẹ đối với cô ngày càng lạnh nhạt, cho cô đầy đủ đồ ăn thức uống, tất cả đều không thay đổi, nhưng thái độ ngày càng thờ ơ.

Sau khi Văn Liễm trở về Bắc Kinh, cô và Văn Liễm ở bên nhau, thái độ của cha mẹ đối với cô lại càng lạnh nhạt hơn, cô suy nghĩ rồi dứt khoát dọn ra khỏi nhà họ Hạ, chuyển vào nơi này.


Khi cô chuyển đến.


Cha mẹ lạnh nhạt, người trong đoàn múa biết được, ánh mắt đều rất chán ghét.


Ngay cả thái độ của cô Đường Dịch đối với cô đều ngày càng thờ ơ.


Cho nên hai năm nay, cô là học trò của cô Đường Dịch, nhưng vẫn chỉ có thể lê lết trong đội B.


Hạ Ngôn nhéo đầu ngón tay, cầm điện thoại, lên lầu.


Đêm nay.


Văn Liễm quả thực không trở về, Hạ Ngôn không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh dậy với hai mắt thâm quầng, cô dùng phấn nền che lại, đi tới đoàn múa, tập trung luyện tập.


Buổi chiều hơn 5 giờ, Hạ Ngôn tạm biệt với cô giáo Từ, sau đó bắt xe taxi trở về nhà họ Hạ.


Nhà họ Hạ những năm đầu là một gia tộc danh giá ở Bắc Kinh, sau lại vì một lời nói của lão gia mà chuyển đến phía Nam, đáng tiếc phát triển không thuận lợi, cả nhà lại chuyển về Bắc Kinh, mà lúc này trong giới Bắc Kinh đã sớm thay đổi, địa vị của Hạ gia xuống dốc không phanh, mẹ của Hạ Ngôn cố gắng 10 năm, không sinh được con trai, chỉ sinh được hai cô con gái.


Bà liền chú trọng bồi dưỡng hai cô con gái, muốn bồi dưỡng các cô trở thành tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá.



Hạ Tình liền thể hiện tài năng của cô ta, từ nhỏ cầm kỳ thi họa đều học qua, tinh thông mọi thứ, hơn nữa nổi danh rất sớm trong giới khiêu vũ, điều này cũng khiến nhà họ Hạ từ trong bùn đất thoát ra, có lại một chút danh tiếng.

Vì vậy trọng tâm bồi dưỡng của cha mẹ liền dần dần chuyển hướng sang Hạ Tình, đây cũng là khởi đầu cho việc Hạ Ngôn bị cha mẹ ghẻ lạnh.


Bọn họ đưa Hạ Tình vào trường quốc tế Tulip.


Hạ Tình mới có thể ngồi cùng bàn, cùng lớp với Văn Liễm.


Mà cô dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu Trường trung học số 1, trải qua cuộc sống của những năm cấp 3 một cách bình thường.


Nhìn thấy cô trở về, dì giúp việc trong nhà mở cửa, Hạ Ngôn chào dì một tiếng, sau đó bước vào nhà, trong phòng khách, cha mẹ ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô bước vào cửa.


Mẹ Triệu Lệ Vận ngồi thẳng người, nụ cười trên môi nhạt hẳn đi, vỗ vỗ làn váy: “Trung thu khó có dịp đoàn viên, cũng không thấy con trở về, đi đâu vậy?”

Hạ Ngôn đi qua, ngồi xuống sô pha ở đối diện, giọng điệu thờ ơ: “Trung thu ngày đó con bận đi múa giúp bạn rồi.



“Là một buổi biểu diễn trong thành phố?”

“Không phải.



Triệu Lệ Vận vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi: “Đừng có cái gì cũng tùy tiện giúp đỡ, đi theo cô giáo Đường Dịch học tập nhiều hơn đi.




Hạ Ngôn mím môi, không đáp.


Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, cô ngước mắt, liền nhìn thấy Hạ Tình mặc một bộ váy dài màu đen đi xuống, trên môi kèm theo một nụ cười: “Em gái, đã lâu không gặp.



Hạ Ngôn: “Đã lâu không gặp, chị.



“Ăn cơm thôi.

” Hạ Du Côn đứng dậy, dẫn đầu đi về phía phòng ăn, Triệu Lệ Vận liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái rồi cũng đứng dậy theo sau, nhìn thấy Hạ Tình, bà vỗ cánh tay cô ta: “Con lấy nó ở đâu vậy, sao lại bẩn như vậy.



Hạ Tình cúi đầu cười, nói: “Không chú ý dính phải một chút bụi.



Cô ta thân mật khoác cánh tay mẹ Hạ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui