Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, đi qua.
Văn Liễm nắm lấy cổ tay cô kéo lại, cô ngồi lên đùi anh, đầu ngón tay Văn Liễm chạm nhẹ vào lông mày cô.
“Nhíu chặt như vậy sao?”
Hạ Ngôn: “Vừa rồi anh…..”
“Vừa rồi cái gì?”
Cô định nói, vừa rồi anh không xem hai bộ cuối cùng.
Nhưng vẫn nuốt ngược trở lại, Văn Liễm đưa tay ra sau, giữ cổ cô, áp xuống, sau đó ngậm lấy cánh môi cô, dần dần hôn sâu hơn.
Sâu đến mức đuôi mắt Hạ Ngôn phiếm hồng, Văn Liễm đỡ eo cô, cắn môi cô, đổi tư thế.
Hạ Ngôn vịn vai anh.
Đầu gối đụng phải đồ vật lạnh lẽo, là điện thoại, cô mơ hồ nhìn lướt qua.
( Hạ Tình gửi đến một tin nhắn WeChat.)
Tám chữ đập vào tầm mắt cô, cả người cô cứng đờ.
Lúc mà cô đang thử quần áo.
Thì anh lại đang liên lạc với cô ta?
Văn Liễm phát hiện người cô cứng đờ, híp mắt nắm cằm cô: “Đang nghĩ cái gì vậy?”
Hạ Ngôn nhìn khuôn mặt anh, đáy mắt người đàn ông mang theo dục vọng, không vui vì lúc này cô lại thất thần, Hạ Ngôn mở miệng, Văn Liễm lại đột nhiên đứng lên.
Cô giật mình, vô thức mà ôm lấy cổ anh.
Văn Liễm hài lòng, anh mang theo cô vào thang máy, nhấn tầng hai, thang máy đi lên, anh cũng không khách sáo nữa.
Hạ Ngôn rất nhanh đã bị kéo vào vòng xoáy, cửa thang máy đóng rồi lại mở, đèn trên đỉnh đầu cũng xoay thành vòng xoáy nước, phía sau lưng bị cọ đến mức đỏ cả lên.
Rất lâu sau, cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, tiến vào phòng ngủ chính.
Hạ Ngôn nghĩ đến.
Văn Liễm ấn bả vai cô, cúi người lấp kín môi cô, trầm giọng nói: “Ôm lấy.”
Cánh tay trắng nõn lại lần nữa vòng lên cổ anh.
Một đêm này cực kỳ dài.
Hạ Ngôn mệt mỏi ngủ thiếp đi, rúc vào trong lòng người đàn ông, ngày hôm sau, Hạ Ngôn mơ mơ màng màng cảm thấy ồn ào khác thường, giống như có vô số âm thanh nói chuyện ở bên tai cô, cô có chút giãy giụa, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lại đang nằm trên gối của Văn Liễm, mà anh đã không còn bên cạnh.
Chiếc đồng hồ anh thường đeo được đặt trên tủ đầu giường, Hạ Ngôn gãi tóc, ngồi dậy, váy ngủ trong ổ chăn bị cuốn lên tới phần eo, đôi chân dài lộ rõ ra.
Cô tiện tay cầm lấy điện thoại, mở ra.
Đập vào mắt là tin tức Wechat, thậm chí còn có cái là do diễn đàn đẩy lên.
[Hạ Tình về nước.]
Hạ Ngôn ngây người, cô bấm mở tin tức được đẩy lên top, Hạ Tình đeo kính râm, kéo vali, cúi người ngồi vào một chiếc xe Mercedes Benz.
Bức ảnh có độ nét cao và rõ ràng.
Hạ Ngôn lập tức tỉnh táo, kéo xuống dưới, rất nhiều vũ công đều đã đăng bình luận.
“Hoan nghênh chị Hạ Tình trở về.”
“Hoan nghênh hoan nghênh, đại đội trưởng của chúng ta trở về rồi.”
“Wow, ai cũng đều vui hết.”
Mà trong nhóm chat đoàn múa, Tần Lệ Tử còn vui vẻ hơn, thậm chí Tần Lệ Tử còn tag Hạ Tình vào: “Chị Hạ Tình, chiếc Mercedes Benz kia đi đón chị là của học trưởng Văn Liễm sao?”
Đầu ngón tay Hạ Ngôn run lên, vô thức liếc nhìn phần giường ngủ trống trơn bên cạnh, cô đột nhiên bỏ điện thoại xuống, vén chăn xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa gọi: “Chị Trương —— “
Vài giây sau, bước chân cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Văn Liễm ngồi bên bàn ăn, Văn Liễm cầm khăn ấm lau khóe môi, đôi mắt hẹp dài đảo qua nhìn cô.
Không khí như bị đứng lại.
Dừng lại hai giây, Văn Liễm cầm khăn ấm ném lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: “Xoay người qua chỗ khác.”
Hạ Ngôn hoàn hồn, tưởng là nói cô, giây tiếp theo, cô mới phát hiện bên cạnh bàn ăn còn có một người đàn ông đang đứng, đeo kính, áo vest giày da, là thư ký của Văn Liễm.
Thư ký Lý yên lặng xoay người, quay lưng về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn sửng sốt, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt là phần núi đồi trắng nõn, xuống chút nữa là chiếc váy ngủ dính chặt vào mông, cô lập tức hoảng hốt che mặt lại.
Văn Liễm đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế trực tiếp quấn quanh trước người cô, sau đó ôm lấy chân cô, chặn ngang người bế lên, bước lên cầu thang, anh trầm mặc, rũ mắt liếc nhìn cô.
Hạ Ngôn hai tay bắt chéo ôm ngực, mở miệng thở dốc: “Em…”
Vào phòng ngủ chính, Văn Liễm ném cô lên giường, anh vén tay áo, từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy!”
Hạ Ngôn nắm chặt áo khoác không nói lời nào.
Lúc này cô mới nhận ra, trong diễn đàn biển số của chiếc Mercedes Benz kia là 86, đúng là chiếc xe của anh.
“Hửm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...