Edit: Vũ Quân
"Kiều Kiều, đừng thẹn thùng.
Đúng rồi chính là như vậy, tự tin lên cậu thật sự rất đẹp."
Rõ ràng hốc mắt còn hồng, nhưng Trương Nhược Chanh lại ở đây chỉ điểm Kiều Tê mặc chiếc áo ôm ngực màu đen.
Kiều Tê không được tự nhiên lôi kéo vải dệt ít ỏi trên người, mờ mịt nhìn thứ bị Trương Nhược Chanh ném ở mép giường, chính là nội y màu nude vừa cởi ra từ trên người cô, không biết tại sao lại tự nhiên biến thành cái dạng này.
Hôm nay sau khi tan học Trương Nhược Chanh rất vui vẻ nói với Kiều Tê rằng Thư Lãng muốn mời cô đi ăn cơm rồi bảo Kiều Tê đi về trước.
Kiều Tê mua cơm từ nhà ăn trở lại phòng ngủ không một bóng người, tùy tiện mở một bộ phim vừa xem vừa ăn, phim còn chưa kết thúc, lại thấy Trương Nhược Chanh khóc lóc vào phòng.
"Thư Lãng là đồ khốn nạn!"
Không đợi Kiều Tê đặt câu hỏi, cô ấy đã tủi thân nhào vào trong lòng Kiều Tê mang theo giọng mũi nói: "Kiều Kiều, hắn có bạn gái."
Kiều Tê vô cùng kinh ngạc, cô vẫn luôn cho rằng Trương Nhược Chanh và Thư Lãng sớm muộn gì cũng ở bên nhau không ngờ rằng cuối cùng kết cục của hai người lại như vậy.
Không biết nói cái gì mới có thể an ủi bạn tốt, Kiều Tê chỉ biết ôm Trương Nhược Chanh khẽ vuốt lưng cô cho đến khi cảm xúc của cô ấy dần bình phục xuống.
"Thư Lãng nói...!Nói..." Trương Nhược Chanh khó khăn muốn nín khóc nhưng khi nói vẫn còn sụt sịt.
Trong lời nói đứt quãng của cô, Kiều Tê mới hiểu ra Trương Nhược Chanh và Thư Lãng ở học kì một đã hẹn hò cùng nhau.
Ngày thường Trương Nhược Chanh là một nữ sinh nói chuyện vô cùng phóng khoáng cái gì cũng dám nói, so với các nam sinh cô ấy còn biết nhiều chuyện hài thô tục hơn.
Có lẽ bởi vậy mà Thư Lãng tưởng rằng cô là một người có kinh nghiệm, ngày đầu tiên hai người vừa xác định quan hệ Thư Lãng đã đưa Trương Nhược Chanh đi thuê phòng khách sạn.
Trong lòng Trương Nhược Chanh sợ hãi cố lấy hết can đảm đi theo Thư Lãng, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn Thư Lãng cởi chiếc quần đang mặc trên người, sắp đến thời điểm cuối cùng lại khóc lóc đẩy hắn ra.
Đêm đó Thư Lãng không chạm vào cô nữa, ngày hôm sau lúc trả phòng hắn nói với Trương Nhược Chanh bọn họ không giống nhau tốt nhất nên tách ra.
Trương Nhược Chanh không cam lòng, mạnh miệng nói đối với cô mới ngày đầu tiên hẹn hò đã lên giường là quá nhanh, bọn họ có thể từ từ, chỉ cần cho cô một chút thời gian là được.
Thư Lãng không có ý kiến gì, từ đó hai người vẫn luôn không rõ ràng mà dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Hôm nay sau khi tan học Trương Nhược Chanh vô cùng vui vẻ đi tìm Thư Lãng ăn cơm, tới quán ăn lại phát hiện một cô gái ngồi bên cạnh hắn.
Thư Lãng ôm vai cô gái, vẫy tay về phía Trương Nhược Chanh đang đứng bất động trước bàn mỉm cười giới thiệu: "Nhược Chanh làm quen một chút, đây là bạn gái anh."
Tiện đà lại quay đầu nhìn cô gái kia nói: "Đây là Trương Nhược Chanh, anh em tốt của anh."
Trên bàn cơm, Trương Nhược Chanh hết sức duy trì bình tĩnh, không hiểu tại sao chính mình lại biến thành anh em tốt trong miệng của Thư Lãng.
Khi nữ sinh kia đi vệ sinh Trương Nhược Chanh rốt cuộc hỏi vì sao.
Thư Lãng nhướng mày làm ra vẻ hết sức bình thường, nói: "Không có vì cái gì cả.
Em không muốn cùng anh lên giường, cô ấy lại đồng ý, thì anh cùng cô ấy vui vẻ ở bên nhau."
Hắn dừng một chút, lại cười bổ sung: "Nhưng mà nếu hiện tại em đồng ý cùng anh lên giường anh cũng không ngại tiếp tục cùng em."
Trương Nhược Chanh bị hắn làm cho tức đến run người, cô không tưởng tượng nổi thì ra Thư Lãng lại là loại người này, bữa ăn hôm nay chẳng qua cũng là Thư Lãng chậm chạp trả thù cô mà thôi.
Cô dùng hết khí lực quăng cho Thư Lãng một cái tát, sau đó một đường khóc lóc chạy về ký túc xá, còn đâm đổ hộp cơm của một nam sinh ở cửa kí túc xá nam.
Từ lúc lớn đến bây giờ đây là lần đầu tiên cô chật vật đến như vậy lại bị người ta nhìn thấy hết, thực sự quá mất mặt.
Kiều Tê nghe Trương Nhược Chanh nói.
Nếu Trương Nhược Chanh không kể Kiều Tê cũng không biết thì ra Trương Nhược Chanh còn một mặt bảo thủ như thế.
Bởi vì hằng ngày cô ấy tỏ ra rất hiểu biết về việc nam nữ, chẳng những đạo lý đều nói rõ ràng, còn luôn khuyến khích mọi người cùng nhau xem AV.
Chưa chờ Kiều Tê phục hồi lại từ sau dư chấn Trương Nhược Chanh đã lau sạch nước mắt trên mặt, ánh sắc bén nhìn về phía cô: "Cậu ngốc chết đi được.
Kiều Kiều cậu thành thật nói cho mình biết cậu thích Khúc Ức Hành."
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Điều này giống như sét đánh giữa trời quang ở trên đầu Kiều Tê, làm cô sợ muốn ngất đi.
Không đợi Kiều Tê trả lời, Trương Nhược Chanh lại quay đầu chỉ vào một góc trong kí túc xá, nơi đó chất đống lớn đống bé các loại túi chưa mở ra, cô tiếp tục nói:"Mấy thứ đó cậu mua là vì Khúc Ức Hành đúng không?"
Ban đầu Kiều Tê còn muốn cãi lại hai câu nhưng lúc này chỉ còn biết á khẩu không nói được câu nào.
Trong những cái túi chưa mở đó có kính áp tròng, đồ trang điểm, quần áo gợi cảm thậm chí có nội y mới tinh.
Tất cả đều là do Kiều Tê bị kích thích ở nhà ăn trong đêm đó trở về kí túc xá điên cuồng mua sắm.
Cô mua nhiều như vậy sau khi chờ tất cả được chuyển phát nhanh đến lại xấu hổ không mở ra.
Kiều Tê sợ bạn cùng phòng hỏi cô tại sao bỗng nhiên lại mua mấy thứ đó chẳng lẽ cô lại nói bởi vì thích nam sinh, vì Khúc Ức Hành sao?
Cũng lo sợ các bạn sẽ chê cười cô là một con vịt xấu xí lâu như thế hiện tại lại muốn biến thành thiên nga?
Nhưng chưa chờ cô xây dựng tốt tâm lý Kiều Tê đã phát hiện không biết vì sao Khúc Ức Hành lại thay đổi thái độ thành bộ dáng xa cách trước kia.
Thậm chí so với ngày trước anh càng thêm xa cách, lạnh lùng.
Khi hội bí thư mở họp hai người không còn đụng chạm tay chân riêng tư, ánh mắt của Khúc Ức Hành nhìn cô cũng trở nên lạnh nhạt.
Kiều Tê không khỏi hoài nghi buổi trưa ngày hôm đó Khúc Ức Hành xuất hiện trước bàn cô và cả những hành động anh làm với cô rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là tình tiết trong giấc mơ của cô mà thôi.
Huống hồ nếu là sự thật thì như thế nào?
Cái gì mà đổi kính áp tròng sẽ đẹp mắt, hiện tại nghĩ lại có lẽ chỉ là Khúc Ức Hành trêu cô mà thôi cũng chỉ có cô ngốc nghếch mới đi tin là sự thật.
Kiều Tê tuyệt vọng suy nghĩ lại mơ hồ hiểu rõ.
Như thế đúng chứ, bản thân cô làm sao có thể khiến Khúc Ức Hành nhìn bằng con mắt khác được?
Kiều Tê hoàn toàn mất đi ham muốn mở những cái túi đó ra, mỗi khi cô nhìn thấy chúng lại như bị nhắc nhở bản thân mình đã từng buồn cười như thế nào.
Cô cất những cái túi đó đi như cất đi sự mong chờ vô nghĩa của bản thân.
Cô nói với bạn cùng phòng đó là cô mua vật dụng hằng ngày, bây giờ chưa dùng tới nên tạm thời chất đống trong góc ở kí túc xá.
Thời gian nhoáng cái đã đến tháng năm, nhiệt độ không khí dần dần tăng lên trong sân trường các nữ sinh tranh nhau mặc váy ngắn Kiều Tê lại mỗi ngày đều mặc quần áo thể dục ra vào sân trường.
Cô chưa có thời gian xử lí mấy thứ này không ngờ chưa đợi cô có cơ hội thì bí mật tưởng như che giấu rất tốt lại bị Trương Nhược Chanh phát hiện ra.
Kiều Tê hơi hé miệng mà không nói được tiếng nào, cô muốn hỏi Trương Nhược Chanh làm sao biết được, lời đến bên miệng lại cảm thấy khó khăn chỉ biết cúi đầu tránh ánh mắt của Trương Nhược Chanh, lại nghe đối phương nói: "Kiều Kiều, cậu muốn theo đuổi Khúc Ức Hành không?"
Kiều Tê theo bản năng lắc đầu nhưng Trương Nhược Chanh lại nói: "Tớ cảm thấy cậu có thể, Kiều Kiều.
Cậu phải tin tưởng vào chính mình, nếu cậu muốn theo đuổi tớ sẽ giúp cậu."
Kiều Tê đương nhiên muốn, cô làm sao có thể không muốn.
Thậm chí suýt chút nữa cô đã làm như thế nhưng vì Khúc Ức Hành đột nhiên thay đổi khiến cô chùn bước.
Nhưng hôm nay khi Trương Nhược Chanh nói chuyện với cô, còn có Trương Nhược Chanh cổ vũ lại khiến trong lòng Kiều Tê dao động.
Ai biết về sau sẽ phát sinh cái gì? Hôm nay Khúc Ức Hành còn độc thân, nhưng ngày mai biết đâu được.
Nếu chính mình không nắm chắc cơ hội lần này chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Khúc Ức Hành cùng người khác ở bên nhau rồi lại khổ sở chờ anh chia tay?
Không ai có thể biết trước tương lai, cũng không biết đâu mới là lựa chọn chính xác.
Kiều Tê hiện tại chỉ biết cô thực sự muốn có được Khúc Ức Hành.
Thật lâu sau Kiều Tê rốt cuộc ngẩng đầu, cô nhìn vào mắt Trương Nhược Chanh trịnh trọng nói: "Nhược Chanh giúp tớ."
"Tốt!"
Trương Nhược Chanh đã nói là làm.
Lấy tốc độ sét đánh đem mở các túi kia ra.
Mở đến cái thứ ba cô cười khúc khích từ bên trong kéo ra một bộ nội y ren đen khiến người ta nhìn mà chảy máu mũi, trêu ghẹo nói:"Kiều Kiều không ngờ cậu lại dâm như vậy."
"Tớ...!tớ chỉ là cảm thấy con trai hẳn là sẽ thích cái này..." giọng của Kiều Tê nhỏ như muỗi kêu giải thích.
Lúc trước khi mua bộ nội y này Kiều Tê thoáng chốc nghĩ tới khi Khúc Ức Hành cùng Tô Văn, cô nghe thấy câu nói kia của Khúc Ức Hành, anh thích nội y ren màu đen.
Vì thế cô liền ma xui quỷ khiến đi mua nó.
"Ha ha, thật ra cậu nói không sai "
Trương Nhược Chanh đem nội y ném cho Kiều Tê nói: "Mặc vào thử xem?"
Vì không muốn Kiều Tê xấu hổ Trương Nhược Chanh xoay người tiếp tục mở các túi chuyển phát nhanh cho đến khi nghe thấy tiếng Kiều Tê nhẹ nhàng nói ở đằng sau: "Được rồi" cô mới quay đầu nhìn về phía Kiều Tê.
Trong ký túc xá không bật đèn, ánh nắng chiếu quá bức màn tua rua mở ra một nửa, thân hình thiếu nữ gầy mà không thiếu, hai bên ngực tuyệt đẹp bị bao phủ trong nội y ren, hơn phân nửa tròn trịa lộ ra ngoài.
Cô đứng ở nơi giao giữa ánh sáng và bóng tối, mỗi khi bức màn theo gió bay lên ánh nắng mượt mà dừng lại trước ngực Kiều Tê lại nhảy nhót không ngừng, da thịt trắng nõn non mềm của cô cũng theo đó như ẩn như hiện.
Cô e lệ ngượng ngùng, hai tay nắm ở trước ngực hơi che đậy, rõ ràng mặc quần áo phóng đãng như thế nhưng nhìn qua lại thanh thuần vô tội, thuần khiết giống như giọt sương mai khiến người ta không đành lòng tổn thương.
Nhưng cô rõ ràng lại như đóa tường vi nở trong đêm tối mang theo dụ hoặc không tiếng động, làm người ta không nhịn được muốn hái xuống.
"Tin tớ đi, Kiều Kiều."
Trương Nhược Chanh tán thưởng từ đáy lòng nói: "Cậu như vậy không có người con trai nào có thể cưỡng lại được".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...