Edit: Vũ Quân
Bên ngoài ký túc xá trời dần dần tối sầm xuống.
Kiều Tê cuối cùng cũng thoát ra từ tầng tầng lớp lớp dư vị sau cao trào, tay chân cô xụi lơ nằm trong mảnh chăn hỗn độn, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Không biết qua bao lâu, di động dưới giường lại vang lên một tiếng.
Tinh thần Kiều Tê hòa hoãn lại cử động có chút ủ rũ, tay chân mềm oặt bò xuống giường lấy điện thoại.
[Kiều Kiều hôm nay sau khi Thư Lãng chơi bóng rổ xong muốn mời tớ ăn cơm, tớ không thể mua cơm giúp cậu được, cậu ngoan ngoãn xuống lầu tự ăn cơm nha, yêu cậu]
Đây không phải lần đầu tiên Trương Nhược Chanh trọng sắc khinh bạn, từ khi cô gia nhập Hội Thể dục kết bạn với Thư Lãng cũng là sinh viên năm nhất, từ đó về sau chỉ cần Thư Lãng mời Trương Nhược Chanh đều sẵn sàng vui vẻ nhận lời mà vứt bỏ Kiều Tê.
Nhưng Kiều Tê cũng không vì chuyện này mà tức giận, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng Trương Nhược Chanh vui vẻ sung sướng nhắc tới Thư Lãng thì Kiều Tê đều mừng cho cô ấy.
Chỉ là Kiều Tê không biết tại sao hai bọn họ gần gũi như thế mà lại chưa chính thức ở bên nhau.
Khóe miệng Kiều Tê cong lên gửi lại cho Trương Nhược Chanh một cái nhãn dán giơ tay lên biểu tình.
Kiều Tê buông di động xuống giường, lại một lần nữa nhìn hình ảnh của chính mình trong gương.
Cô gái từ trước đến nay đều buộc tóc đuôi ngựa chỉnh tề vì vừa rồi cọ ở trên gối mà tóc tai hỗn độn không có trật tự. Mỗi một sợi tóc đều biết vừa rồi cô đã làm chuyện gì.
Trong lòng Kiều Tê nảy sinh ra một loại khoái cảm khác thường, cô túm những sợi tóc cầm lấy lược tùy ý chải, sau khi đi giày thì xuống dưới tầng mua cơm.
Cô không ngờ rằng trước cửa nhà ăn lại gặp phải Khúc Ức Hành cũng vừa ăn cơm xong.
"Kiều Tê"
Khúc Ức Hành gọi cái người nhát gan đang định bỏ trốn kia lại.
Từ trước đến giờ anh chỉ thấy cô buộc tóc đuôi ngựa nhưng hôm nay tóc dài của cô rối tung, ánh hoàng hôn màu cam ấm áp theo sợi tóc như phản chiếu ra sóng nước lấp lánh khiến cho cô gái nhìn qua hết sức sinh động.
Khúc Ức Hành nhìn chằm chằm Kiều Tê, cô vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn anh, còn chưa biết nên nói gì thì rèm cửa phía sau lại một lần nữa bị người khác xốc lên.
"A Hành cậu đứng chắn ở đây làm gì?"
Phùng Dật Luân đi đến phía sau Khúc Ức Hành lúc này mới nhìn thấy phía trước anh còn một cô gái đang đứng.
"Lần đầu gặp." Phùng Dật Luân nói không lựa lời đứng bên cạnh Khúc Ức Hành rất có hứng thú nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ của nữ sinh, trêu chọc nói: "Cậu đổi khẩu vị hả?"
Hai tay rũ bên người Kiều Tê bất giác nắm chặt mép quần, cô có chút xấu hổ lại không kiềm chế được chờ mong đáp án của Khúc Ức Hành.
"Là hội viên trong Hội Bí thư thôi, cậu đừng có nói bậy" Khúc Ức Hành huých khuỷu tay Phùng Dật Luân, lại vỗ vỗ đầu Kiều Tê nói với cô: "Tôi đi trước."
Tiếp theo, anh ôm vai phân trần với Phùng Dật Luân, không màng đến đối phương đang ồn ào tra hỏi, mang theo người đi xa.
Kiều Tê ngơ ngác đứng tại chỗ, đỉnh đầu giống như còn lưu lại trọng lượng bàn tay của Khúc Ức Hành, trong lòng cô dâng lên một tia rung động, bên tai lại quanh quẩn lời nói của nam sinh vừa rồi "Đổi khẩu vị hả?"
Đối với Kiều Tê đây không phải một lời tốt đẹp gì, bởi vì trước đây Khúc Ức Hành đã từng tiếp xúc với rất nhiều nữ sinh, dường như các cô ấy đều hoàn toàn trái ngược với cô.
Các cô gái kia đều tự tin, gợi cảm, xinh đẹp.
Không giống Kiều Tê, rụt rè, bình thường, thậm chí có chút nhạt nhẽo.
Huống hồ Kiều Tê biết phản ứng khi bị trêu ghẹo trước kia của Khúc Ức Hành. Khi Khúc Ức Hành mang theo Tô Văn tới tham gia buổi chào mừng hội viên mới hai người vừa đi vào cửa đã có học trưởng ồn ào: "Ôi Hội trưởng cậu nhanh như vậy đã bắt được tiểu học muội rồi à?"
Khi đó Khúc Ức Hành nói như thế nào?
Kiều Tê nhớ rõ rành mạch, đầu tiên anh nghiêng đầu về phía Tô Văn cong cong khóe môi, lại đáp lời vị học trưởng kia: "Thế thì sao, cậu hâm mộ à?"
Tiếp theo đó cả phòng cười to, còn trêu chọc Khúc Ức Hành và Tô Văn, cũng có người cười nhạo vị học trưởng kia. Kiều Tê cũng cười theo mọi người nhưng trong lòng lại chua xót không tả.
Nhưng còn bây giờ ở chỗ này anh lại phân rõ ranh giới với cô như vậy.
Tuy rằng trong ngực chua xót, nhưng Kiều Tê vẫn tự biết, cô thật sự không giống Tô Văn, cho dù như thế nào cũng không thể trở nên nổi bật .
Cô như vậy thì làm sao theo đuổi được Khúc Ức Hành?
...
Đuổi Phùng Dật Luân đang hóng hớt đi, Khúc Ức Hành nằm trên giường mang tai nghe chơi game.
Trong trò chơi, đồng đội không ngừng chỉ huy anh nhảy dù, Khúc Ức Hành làm theo nhưng đôi mắt lại không ngừng dừng lại trên đầu ngón tay.
Nơi đó tựa như còn phảng phất cảm giác sợi tóc mềm mại của Kiều Tê.
Đều trơn trượt giống như má cô.
Chạm vào cô rất thích.
Khúc Ức Hành đột nhiên nghĩ như vậy.
Đang ngây người thì rơi xuống đất, game over.
Trong tiếng chửi rủa của đồng đội Khúc Ức Hành bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, lại phát hiện hạ thân ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Hôm nay tần suất cương cứng cũng quá cao rồi. Không phải loại cương cứng sinh lý hằng ngày mà mang theo một loại xúc động và dục vọng trần trụi.
Đều bởi vì Kiều Tê hay là do chính mình nghẹn đã lâu?
Anh và Tô Văn chia tay trước khi khai giảng, đến bây giờ tính ra đã hơn nửa tháng. Trong lúc này anh không tìm người khác, cũng không có hứng thú tự mình giải quyết.
Trước khi khai giảng học kỳ mới Tô Văn từ nơi khác trở lại thành phố A, gặp lại Khúc Ức Hành sau kì nghỉ đông, vừa đón ở sân bay anh đã đem Tô Văn đi thuê phòng khách sạn.
Mà khi Tô Văn đi tắm Khúc Ức Hành nhìn thấy trên điện thoại của cô gửi đến một tin nhắn ái muội.
Bằng chứng rõ ràng Tô Văn không thể không thừa nhận chính mình khi về nhà nghỉ đông đã cùng bạn học nam hồi cấp hai ở bên nhau.
"Em không thích hắn, em chỉ thích anh."
"Trước kia chỉ là đoạn thời gian đó em quá cô đơn, hiện tại em sẽ cắt đứt với hắn, tha thứ cho em được không Ức Hành?"
Ngày đó Tô Văn rất chật vật, không ngừng lặp lại những lời này.
Khúc Ức Hành trước sau không nói một lời, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Từ trước đến giờ Khúc Ức Hành biết chính mình không phải là người tốt, cũng bởi vậy mà anh không chủ động trêu chọc người khác.
Nhưng luôn có con gái không cưỡng lại được dính lên người anh, nam nữ trưởng thành ngươi tình ta nguyện thuận nước đẩy thuyền đến trên giường là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Kiều Tê không giống như thế, Khúc Ức Hành trước nay đều biết.
Hôm nay ở cửa nhà ăn, lời nói của Phùng Dật Luân đã nhắc nhở anh mặc dù bị Tô Văn quấy rầy làm anh cảm thấy nhàm chán với kiểu quan hệ trước đây thì anh cũng không nên đi trêu chọc Kiều Tê.
Cô luôn nhút nhát lại sợ sệt, ở trước mặt anh chưa bao giờ ngẩng đầu, ngón tay khẩn trương nắm mép quần, lông mi run nhè nhẹ, gương mặt đỏ bừng khó khăn trả lời... Tất cả đều cho thấy Kiều Tê là xử nữ không có kinh nghiệm.
Cô là kiểu người Khúc Ức Hành chưa từng tiếp xúc quá, cũng không dám, không muốn trêu chọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...