Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Cô dẫn đầu đi vào
trong, giống như tiểu gà mẹ đầy ý chí chiến đấu, kiêu ngạo mà ngẩng cao
đầu, mang theo nụ cười bất khuất đi vào. Khi chạm mặt Lăng Khắc Cốt
giống như u linh đứng ở chân cầu thang, lạnh lùng nhìn bọn họ. Trên mặt
của anh không có bất kỳ vẻ gì, chỉ là tròng mắt đen sâu tựa biển nhìn
chằm chằm gương mặt đã có chút mượt mà của Hi Nguyên. một khắc Hi Nguyên nhìn thấy Lăng Khắc Cốt kia, thân thể không tự chủ được trở nên cứng
ngắc, mười ngón tay của cô ghim thật sâu vào trong thịt, nhưng nụ cười
trên gương mặt lại trở nên ngọt ngào hơn, càng kiêu ngạo hơn, cô nhìn
thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt, giống như đóa hồng mai
ngạo nghễ trước bão tuyết, tỏa ra hào quang rực rỡ mê người.

"Anh, cặp tài liệu của anh." Đang lúc này, Thang Mang Lâm từ trên lầu lo lắng chạy chậm xuống.

"Băng Nhi, chậm một chút, cầu thang rất dốc." Lăng Khắc Cốt ba bước cũng làm
thành hai bước xoay người lại nghênh đón, vươn tay nhẹ nhàng đỡ Thang
Mang Lâm.

Hi Nguyên nhìn Thang Mang Lâm mặc áo bà bầu, không khỏi cảm thấy rất châm chọc. Cùng là mang thai đứa bé của anh, anh đối với
Thang Mang Lâm cứ cẩn thận như vậy, đối với mình thì lại vứt bỏ khinh
khi. Trong lòng ê ẩm từng trận, cô hít mạnh một hơi, khiến cho nước mắt
không rơi xuống.

"Bé con, cẩn thận một chút. Chú đỡ cháu lên
lầu." Ngân Báo sải bước đuổi theo cô, giống như người đàn ông thâm tình
cưng chiều người tình, nắm thật chặt những ngón tay đang không ngừng run rẩy của Hi Nguyên, thu chúng vào trong lòng bàn tay.

"Chú, đầu cháu có chút choáng váng." Hi Nguyên giống như suy yếu dựa vào trước ngực Ngân Báo, che cái trán nói.

Tròng mắt đen sắc bén của Lăng Khắc Cốt lập tức bắn tới, hung hăng nhìn chằm chằm bàn tay Ngân Báo ôm Hi Nguyên.

"Đầu choáng váng? Nhất định là bảo bảo lại đang hành hạ con mèo mẹ bé nhỏ là cháu rồi, chú bồng cháu." Ngân Báo ôm lấy Hi Nguyên, lướt qua trước mặt Lăng Khắc Cốt và Thang Mang Lâm, liếc bọn họ một cái cũng không liếc.
Lúc anh nói đến hai chữ bảo bảo cũng cố tình nhấn mạnh một chút, để cho
Lăng Khắc Cốt nghe được.

Lăng Khắc Cốt đứng thẳng bất động ở trên bậc thang, cũng không nhúc nhích nhìn thẳng khuôn mặt tươi cười kiêu
ngạo của Hi Nguyên, khi Ngân Báo vượt qua anh thì lạnh lùng mà kiêu ngạo phân phó: "Đến thư phòng!"

"OK, chờ tôi dàn xếp tốt cho bé con
xong đã." Ngân Báo bướng bỉnh cười cười, bĩu bĩu môi với Hi Nguyên, tựa
hồ đang nói cho Lăng Khắc Cốt, đối với anh mà nói, bé con quan trọng
nhất.

Lăng Khắc Cốt hừ lạnh một tiếng, nhận lấy tài liệu trong
tay Thang Mang Lâm xong liền hướng thư phòng đi tới, lưu lại một Thang
Mang Lâm mặt lúng túng không ai để ý tới.

Đứng ở trước cửa sổ sát đất to lớn của thư phòng, gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt hiện đầy
mây đen, anh móc ra một điếu xì gà, cầm trong tay xoay xoay. Đột nhiên
anh phiền não ném xì gà trên mặt đất, ảo não xoa tóc. Anh phái ra nhiều
người như vậy để điều tra, cũng tra không ra rốt cuộc bé con cùng người
đàn ông nào thân mật quá đáng. Ngay cả Zu Cuelle cùng bé con cũng chỉ
dừng lại ở giai đoạn bạn tốt, cũng không có tiến thêm bước nào. Chẳng lẽ là Ngân Báo —— huynh đệ anh tín nhiệm nhất? Không! Không thể nào! Ngân
Báo không biết làm loại chuyện đó. Nhưng mặc dù hiểu rõ tính tình Ngân
Báo, anh sinh ra ghen tỵ với anh ta. Mới vừa rồi anh nhìn thấy cử chỉ
thân mật của Ngân Báo đối với bé con, trong lòng đố kị đến muốn nổi
điên. Đanh cuộc cùng với bé con anh vẫn không thắng được, không cách nào cúi đầu dỗ dành cô, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngân Báo đem cô lên lầu, mà không thể ngăn cản.

Anh nên làm thế nào với bé con đây?

Đứa bé trong bụng cô là cái gai trong lòng anh, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh về sự bất trinh của cô.

Anh căm tức nắm một cái bình hoa đời Đường lớn trên bàn hướng phía cửa đập
tới. Đang lúc này, Ngân Báo đẩy cửa đi vào, anh lập tức vươn đôi tay ra, vừa vặn nhận lấy bình hoa.

"Lão đại, cậu muốn luyện ném rổ cũng đừng luyện như vậy? Bình hoa hơn 2000
vạn bị hủy như vậy rất đáng tiếc." Ngân Báo cười cười, đặt mông ngồi vào trên bàn sách của Lăng Khắc Cốt, đem bình hoa đặt lại vị trí cũ, không
hiểu hỏi, "Lão đại tìm tôi có chuyện gì? Là thị trường chứng khoán Mĩ
nứt toác? Hay là Tổng Thống nước Đức bị bệnh?"

Lăng Khắc Cốt đốt
lên một điếu xì gà, đứng ở phía trước cửa sổ hút mạnh, khói mù nhất thời bao phủ thân thể anh, bóng lưng của anh nhìn ra có mấy phần cô đơn.

"Bé con là cháu gái anh." Một hồi lâu, Lăng Khắc Cốt mới nhả ra mấy từ tối nghĩa này, tựa như nhắc nhở, lại như là cảnh cáo.

"Tôi hiểu rõ, mà tôi càng hy vọng có thể có cơ hội gọi cô ấy một tiếng chị
dâu." Ngân Báo hiểu ý cười trộm, tổng giám đốc lãnh huyết cũng biết ghen tỵ.


"Chẳng qua nếu như người khác không chịu tiếp nhận đứa bé
trong bụng cô ấy, tôi không ngại làm ba của nó." Ngân Báo đột nhiên ném
ra một quả bom, nổ ngay trước mắt Lăng Khắc Cốt tóe lên lửa đỏ.

"Chớ hòng mơ tưởng!" Anh đạp tắt xì gà, đôi tay chống trên bàn sách, lạnh
lùng trừng mắt nhìn Ngân Báo, tựa như một con Liệp Ưng bị chọc giận,
muốn đem con mồi trước mắt phân thây.

"Không cho tôi làm, chẳng
lẽ cho cậu làm?" Ngân Báo cũng không sợ, vẫn cười đùa nháy mắt mấy cái,
cố gắng đem lửa giận của Lăng Khắc Cốt kích thích đến trình độ lớn nhất, "Đáng tiếc, cậu không có tư cách này, cậu sẽ phải cưới Thang Mang Lâm,
bé con hay là để tôi nhận lấy thôi. Lão đại, chúng ta cử hành một hôn lễ tập thể như thế nào? Tôi ở bên cạnh bé con nhất định sẽ trở thành một
đôi kim đồng ngọc nữ khiến cho người ta chú ý. Ha ha ha, suy nghĩ một
chút thì có thú vị."

"Đứa bé của cô ấy không phải của tôi!" Lăng Khắc Cốt rống to. Muốn anh giải thích bao nhiêu lần, Ngân Báo mới có thể hiểu?

"Trong bụng Thang Mang Lâm mới không phải của cậu!" Ngân Báo đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm chỉnh, anh nhảy xuống khỏi cái bàn, một phát bắt được cổ áo của Lăng Khắc Cốt, "Lúc nào thì con mắt của cậu mới có thể thấy rõ
chân tướng? Bé con chỉ thích một mình cậu!"

"Làm sao anh biết?"

"Biết cái gì?"

"Chuyện Mang Lâm." Lăng Khắc Cốt không hiểu nhíu nhíu lông mày.

"Người có đầu óc đều có thể hiểu. Dĩ nhiên còn phải cám ơn Thanh Long nhắc
nhở." Ngân Báo bồn chồn nhìn sâu vào đôi con mắt tà ác tĩnh mịch kia của Lăng Khắc Cốt, "Tôi thật sự không hiểu nổi, cậu tại sao thà thay người
khác nuôi con hoang, cũng không chịu muốn bảo bảo ruột của mình."

"Tôi không phải người đàn ông đầu tiên của bé con!" Lăng Khắc Cốt đẩy Ngân
Báo ra, ảo não ngồi ở trong ghế, "Tôi cũng không muốn tin tưởng, thế
nhưng là sự thật."

"Cậu muốn mở hài kịch quốc tế hả?” Ngân Báo không tin trợn to hai mắt, lão đại làm sao sẽ nghĩ như vậy?

"Nếu như đổi lại là anh, lại không biết cô gái mình đụng có phải có con của
mình hay không? Tôi cũng muốn làm như không biết, nhưng lòng của tôi
thời thời khắc khắc đang nhắc nhở tôi đây là sự thực. Bé con tôi một tay nuôi lớn lại phản bội tôi!" Lăng Khắc Cốt chỉ trong lòng mình, đầy khổ
sở cùng giãy giụa nói.

"Điều này sao có thể? Tôi đi hỏi bé con một chút." Ngân Báo khiếp sợ nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Chuyện Mang Lâm các anh không cần lo, tôi tự có tính toán. vụ án ở châu Âu
kia, anh đi giải quyết cho tôi, sau một giờ nữa máy bay cất cánh, những
cái khác anh không cần phải lo." Lăng Khắc Cốt ngăn trở bước chân muốn
rời khỏi của Ngân Báo.

"Loại chuyện đó không phải từ trước đến
giờ đều do Bách Hổ phụ trách sao?" Ngân Báo bất mãn hỏi. Lão đại thế
nhưng khiến cho anh chạy đến Italy đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, buôn lậu súng ống.

"Vì rèn luyện Thẩm Đan, nhiệm vụ lần này do anh cùng cậu ta đi. Bách Hổ còn có những nhiệm vụ khác phải làm."

"Tôi không muốn đi Italy."

"Anh phải đi, Thẩm Đan còn quá non, tôi không hy vọng có sai lầm xảy ra khi đang ở trên tay anh."

"Có thể chuyển sang nơi khác hay không?"

"Không thể!" Lăng Khắc Cốt như đinh chém sắt nói.

"Muốn đi mấy ngày?" Ngân Báo không có cách nào hỏi. Lão đại quyết định từ
trước đến giờ không ai có thể thay đổi được, xem ra anh thật phải chạy
đến Italy đi bán mạng. Anh rất lâu không có luyện qua, không biết bản
lĩnh có thụt lùi hay không.

"Nửa tháng."

"À? !" sắc mặt
của Ngân Báo lập tức khó coi, muốn đi Italy nửa tháng, vậy anh phải thay đổi rất nhiều lịch giải phẫu, lại không thể lúc nào cũng thấy bé con.
Anh thật là số khổ, nhưng lão đại đã ra lệnh, anh không thể không phục
tùng.

"Tôi đưa anh ra phi trường."

"Lão đại, cậu nhất định phải chăm sóc bé con thật tốt, nói không chừng là cậu lầm." Ngân Báo

không yên lòng với Hi Nguyên, đối với lời Lăng Khắc Cốt nói, anh cũng có chút nghi ngờ. Rõ ràng Hi Nguyên chỉ thích một người là lão đại, làm
sao có thể cùng người đàn ông khác xảy ra quan hệ? Cô lại không giống
cái cô Thang Mang Lâm đo, vì tiền có thể đi bán mình. Vừa nghĩ tới Thang Mang Lâm anh liền ghét, thật không biết lão đại làm sao lại nhất định
giữ lấy bảo bảo của người phụ nữ kia.

Lăng Khắc Cốt lạnh lùng
trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái, sau đó liền ngoảnh đầu rời đi: "Chuyện
của tôi anh tạm thời đừng trông nom! Chuyện ở Ý làm không xong anh đừng
có trở lại!"

"À? Mạng của tôi thật là khổ." Ngân Báo phàn nàn, gương mặt tuấn tú nhăn nhó, bị Lăng Khắc Cốt ném vào trong ôtô.

………….

Thang Mang Lâm đứng ở
cửa phòng bệnh của ba, luẩn quẩn không dám đi vào, nghe nói ba sẽ làm
một cuộc phẫu thuật lớn, cô thật muốn vào nhìn ông một chút. Nhưng đã
không biết bao nhiêu lần cô bị anh trai chận ngoài cửa, nói cô bôi nhọ
danh tiếng nhà họ Thang, nói cô vô sỉ, cho nên cô rất sợ nhìn thấy anh.

"Cha, ngày mai giải phẫu nhất định sẽ thành công, cha không cần lo lắng."
Trong phòng bệnh truyền đến giọng nói vô cùng phong phú từ tính của
Thang Dật Thần, "Long tổng đã an bài xong tất cả, anh ấy thật là Đại Ân
Nhân của nhà chúng ta."

"Con trai, ba có thể tỉnh lại cũng đã rất vui mừng, ca phẫu thuật kia chi phí đắt như vậy, theo cha hay là thôi
đừng làm nữa." Giọng nói già nua cùng suy yếu của Ba Thang từ trong khe
cửa truyền tới, khiến Thang Mang Lâm nghe khó chịu. Cũng bởi vì phí giải phẫu, năm đó cô mới bán mình, người nghèo sống rất không có tôn nghiêm, cho nên cô mới cứ muốn được gả cho Lăng Khắc Cốt.

"Phí giải phẫu công ty sẽ giúp con trả, về sau con sẽ kiếm tiền từ từ trả." Thang Dật Thần cầm tay cha, cười nhạt an ủi.

"Không được! Cha không thể để liên lụy tới các con. Cha đã già, có thể sống
ngày nào hay ngày đó, con đừng vì cha mà lãng phí nhiều tiền như vậy."
Ba Thang cố chấp nói.

"Giải phẫu nhất định phải làm, cha, ngài
nghe lời con đi." Thang Dật Thần có chút nóng nảy, ngày mai sẽ phải làm
giải phẫu rồi, hôm nay anh người cha gì của anh vẫn còn chưa đồng ý.

"Không nghe! Cha không thể để cho con phải ngày ngày sống trong nợ nần." Ba
Thang hình như đã quyết, không chịu làm cuộc phẫu thuật này. Ông tuy
không thực rõ ràng phí giải phẫu đắt tới mức nào, nhưng là từ trong
miệng người con trai mới đến chăm sóc đặc biệt, ông biết, ba năm con
trai đã vì ông mà tốn không ít tiền, ông đã làm liên lủy đến đứa nhỏ Dật Thần tốt như vậy, ông đã là một ông lão gần đất xa trời, không muốn
lãng phí nhiều tiền như vậy nữa.

Nghe được ba vì phí giải phẫu mà không dám làm giải phẫu, Thang Mang Lâm vội vàng đẩy cửa ra, lại do dự
không biết phải thế nào đi vào, lúc này Ba Thang vừa đúng lúc ngẩng đầu
lên, thấy cô ở cửa, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng kích động: "Lâm
nhi!"

"Cha!" Thang Mang Lâm nhào vào trong ngực ba, nước mắt
không nhịn được rơi xuống, "Phí giải phẫu cha không cần phải để ý đến,
con sẽ kêu vị hôn phu của con nghĩ biênj pháp."

"Sao em lại tới đây?" đôi mắt tuấn mỹ của Thang Dật Thần không vui trừng lên, lạnh lùng hỏi.

"Tiểu tử thúi! Con nói cái gì vậy? !" Ba Thang bất mãn đập đập vào người con
trai, sau đó cưng chiều kéo tay của con gái, "Không ngờ Lâm nhi nhà
chúng ta muốn kết hôn. Từ lúc ba tỉnh lại, anh con nói là con rất bận.
Có phải đang bận chuyện kết hôn hay không, nên không rãnh đến thăm ba?"

Thang Mang Lâm sau khi tiếp xúc được với ánh mắt bất mãn của anh trai thì bị
sợ đến run cả người: "Đúng, cha. Vị hôn phu của con là Chủ tich của Ưng
tập đoàn, anh ấy có rất nhiều tiền, nhiều đến có thể mua hơn nửa Trung
Quốc, cha cũng đừng lo lắng chuyện phí giải phẫu."

"Tiền nhiều
hơn nữa cũng là của người ta. Lâm nhi, chớ vì ba mà khiến cho gia đình
bên sui gia coi thường con." Ba Thang khe khẽ vuốt ve gương mặt của con
gái yêu, trong ánh mắt đầy vầng sáng nhu tình, đó là thiên tính phát ra
từ một người cha thương yêu đứa con gái bảo bối của mình.


"Cha,
con gả cho anh ấy, tiền của anh ấy chính là của con! Sao còn cần phải so đo nhiều như vậy?" Thang Mang Lâm dịu dàng cười, vùi vào trong ngực ông lão, "Lại nói, Lâm nhi còn chưa có ở cùng ba đủ, người nhất định phải
sống thật tốt, nhìn con sinh cho cha một đứa cháu ngoại bảo bối."

"Lâm nhi nói rất đúng." Ba Thang nghe được lời con gái nói, lần nữa dấy lên
hi vọng, ông còn chưa sống để được thấy Thần nhi cùng Lâm nhi kết hôn,
làm sao có thể cứ thế mà chết đi?

"Cha, ngày mai làm giải phẫu
chứ?" Thang Dật Thần thử dò xét hỏi ba, em gái xuất hiện rốt cuộc lại
khiến cho ba vốn cố chấp thay đổi tâm ý, lúc này anh mới thở phào nhẹ
nhõm.

"Làm! Cha còn chưa có sống đủ!" Ba Thang cười ôm lấy con trai cùng con gái.

Người một nhà rốt cuộc đoàn tụ ở chung một chỗ, tất cả đều cười dài vui vẻ.

"Cám ơn em, Lâm nhi." Thang Dật Thần đứng trong hành lang, nhìn em gái mang theo muôn phần cảm kích.

"Anh, thời điểm em kết hôn, anh và ba sẽ tới chứ?" Thang Mang Lâm đầy hi vọng nhìn anh trai.

"Ừ. Đến lúc đó, anh đẩy ba cùng đi tham gia hôn lễ của các em."

"Anh, cám ơn anh!" Thang Mang Lâm khóc nhào vào trong ngực anh trai. Nhiều
năm như vậy, cô rốt cuộc có được sự tha thứ của anh trai.

Ngày
thứ hai, cuộc giải phẫu của người cha đã tiến hành được 10 tiếng, anh em bọn họ đều đợi ở ngoài cửa phòng mổ, tâm tình lo lắng nhìn mấy chữ đỏ
"Đang giải phẫu".

"Anh . . . ." Thang Mang Lâm lo lắng gọi anh trai, cô thật sợ ba không thể sống nổi trong suốt cuộc phẫu thuật dài.

Thang Dật Thần lập tức ôm lấy em gái, an ủi cô: "Đừng sợ, giải phẫu nhất định sẽ thành công."

Thật ra thì trong lòng của anh cũng đang như rơi xuống vực sâu không thấy
đáy, bác sĩ nói cho anh biết giải phẫu tỷ lệ thành công là 60%, còn có
xác suất 40% thất bại. Ngay một vài giây sau khi ba được đẩy vào phòng
giải phẫu trong lòng anh liền bắt đầu cầu nguyện, hàng vạn hàng nghìn là 60%, mà không phải 40%. Anh không có biện pháp tiếp nhận chuyện mất ba.

Lúc này, phía đầu kia của hành lang bệnh viện, một người đàn ông mang mắt
kính gọng vàng đi tới, người nọ chính là Thanh Long. Thời điểm khi Thanh Long thấy Thang Mang Lâm, có chút kinh ngạc, nhưng anh vẫn làm bộ điềm
nhiên như không có việc gì, cười nhạt cùng bọn họ chào hỏi: "Dật Thần,
bác trai vào đã bao lâu?"

"Đã sắp mười giờ." Thang Dật Thần buông ra em gái, đầy rầu rĩ liếc nhìn cửa phòng giải phẫu, "Lâu như vậy còn chưa có đi ra."

"Đừng lo lắng. Tôi mời tới là chuyên gia giải phẫu tim hàng đầu thế giới."
Thanh Long vỗ vỗ bả vai Thang Dật Thần, an ủi cậu ta. Sau đó anh làm bộ
như kinh ngạc nhìn Thang Mang Lâm, "Thang tiểu thư, cô sao cũng ở chỗ
này?"

"Long tổng, tôi quên giới thiệu, đây là em gái Mang Lâm của tôi."

"Không cần phải giới thiệu, chúng tôi quen biết, chỉ là không biết hai người
là anh em." Thanh Long cười yếu ớt, "Người em gái cậu sắp gả là lão đại
của tôi, tổng giám đốc Lăng Khắc Cốt của Ưng tập đoàn."

"Tôi có
biết." Thang Dật Thần gật đầu một cái, "Tôi không quan tâm con bé gả cho người nào, chỉ cần nó sống hạnh phúc là tốt rồi."

"Tôi nghe kế
toán nói, cậu không để cho công ty trả chi phí phẫu thuật cho cha cậu."
Đây là mục đích Thanh Long tới, anh sợ tiểu tử Thang Dật Thần này quá
cao ngạo, cho nên mới không chịu nhận tấm chi phiếu kia.

"Phí
giải phẫu tôi đã thanh toán." Thang Mang Lâm ngẩng đầu lên, nhìn Thanh
Long. Cô cũng không sợ Thanh Long nói cho Lăng Khắc Cốt, cô dùng thẻ
vàng không giới hạn của anh đưa cho cô.

"Vậy thì tốt. Dù sao đều là lão đại bỏ tiền." Thanh Long nhàn nhạt cười nói.

"Tôi sẽ trả lại cho anh ta." Thang Dật Thần kiêu căng nói. Anh không muốn
thiếu người nhân tình, coi như đối phương là em rể của anh cũng vậy.

"Còn trả cái gì? Sớm muộn gì đều là người một nhà." Thanh Long cười vỗ vỗ bả vai Thang Dật Thần, "Cho tôi gửi lời hỏi thăm bác trai, công ty còn có
việc, tôi đi trước."

"Cám ơn."

Khi ba Thang được đẩy ra khỏi phòng, tim của anh em Nhà họ Thang lập tức nhắc tới cổ họng: "Cha!"

"Bệnh nhân chưa hết tác dụng của thuốc tê, các vị đừng quấy rầy ông ấy nghỉ
ngơi." Bác sĩ dùng tiếng Anh nói tiếp với bọn họ. "Giải phẫu rất thành
công, nhưng còn phải trải qua giai đoạn thích ứng mới có thể xác định
còn gặp nguy hiểm hay không."

"Bác sĩ, cám ơn ngài!" Thang Dật Thần cảm kích nói lời cảm tạ bác sĩ


Ông lão được được đẩy vào phòng VIP chăm sóc đặc biệt, Thang Dật Thần cùng
Thang Mang Lâm chỉ có thể mang khẩu trang từ bên ngoài tấm kính nhìn vào bên trong, nhìn thấy những số liệu biểu hiện bình thường trên máy móc
theo dõi thì bọn họ mới cười vui mừng.

"Cha nhất định có thể gắng gượng qua khỏi." Thang Mang Lâm tựa vào trong ngực anh trai, kiên định
nói. Cô cảm thấy thấy tay anh trai nắm tay cô có chút run tẩy, anh vẫn
còn đang lo sợ sao? Nói không chừng so với mình còn sợ hãi hơn. Cho nên
cô dịu dàng an ủi anh.

"Cha còn phải sống để nhìn em mặc áo cưới." Thang Dật Thần gật đầu một cái.

"Anh cũng vậy! Sớm một chút tìm chị dâu cho em thôi." Thang Mang Lâm cười trêu nói.

"Mang Lâm, em yêu anh ta không?" Thang Dật Thần nói ra nghi vấn trong lòng,
anh không hy vọng em gái vì tiền của Lăng Khắc Cốt mà gả cho anh ta.

"Yêu? Anh, cái gì là yêu? Yêu không thể mang lại bánh bao cho em, cũng không
thể choem sự hưởng thụ. Em chỉ biết em muốn gả cho Lăng Khắc Cốt." Thang Mang Lâm cười tái nhợt. Những ngày này, mặc dù mình mang danh vị hôn
thê của Lăng Khắc Cốt, nhưng trong lòng cũng không thật vui. Lăng Khắc
Cốt ở trước mặt người ngoài đối với cô che chở bội phần, nhưng sau khi
tất cả mọi người rời đi, nhất là sau khi Lăng Hi Nguyên rời đi, liền
thay đổi rất xa cách, cô thậm chí không thấy được nụ cười của anh.

Lòng của cô bắt đầu thay đổi nghi hoặc, mình như vậy rốt cuộc có tính là
hạnh phúc hay không. Cô sẽ lập tức trở nên vô cùng giàu có, tâm lại bắt
đầu lo lắng.

"Mang Lâm, vậy làm sao có thể?" Không ngờ em gái
thật là vì tiền mà lập gia đình."Em phải hỏi tim của mình một chút, gả
cho Lăng Khắc Cốt em sẽ vui không? Nếu như đáp án dĩ nhiên là ‘không’,
vậy thì không thể gả. Anh có thể làm ra tiền, anh sẽ nuôi em và ba."

"Em rất vui vẻ." Thang Mang Lâm vội vàng đem mất mát trên mặt che đi, vui
vẻ cười nói, "Anh đừng lo lắng cho em, gả cho Lăng Khắc Cốt là quyết
định chính xác nhất đời này của em."

"Anh chỉ hy vọng em hạnh
phúc." Thang Dật Thần vuốt gò má mịn màng của em gái nói. Em gái đi theo Lăng Khắc Cốt ba năm, cuộc sống rất khá, từ những trang phục hàng hiệu
cùng những đồ trang sức quý báu hạng nhất trên người cô có thể thấy
được, cuộc sống cô đã trải qua chính là cẩm y ngọc thực. Nhưng vật chất
không có nghĩa là tình yêu, cho nên anh dù sao vẫn cảm thấy có chút lo
lắng.

"Lâm nhi sẽ hạnh phúc, cho nên anh cũng nhất định phải hạnh phúc." Thang Mang Lâm cười giơ dấu tay cố gắng lên với Thang Dật Thần.

"Ừ." Thang Dật Thần như có điều suy nghĩ ừ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn thấy nét vui mừng.

"Anh, anh mau nhìn, cha cười!" Thang Mang Lâm chỉ chỉ và bên trong tấm kính
thủy tinh, nét cười trên gương mặt ba, hưng phấn bắt được tay Thang Dật
Thần. Bên trong phòng bệnh, Ba Thang không biết tỉnh lại từ lúc nào,
đang hướng về phía hai người trẻ tuổi nở nụ cười an nhiên yếu ớt. Nụ
cười kia vô cùng yếu ớt, thế nhưng giống như một ngọn đèn sáng lên trong đêm tối, khiến hai anh em hai mắt tỏa sáng.

"Cha tỉnh!" Thang Dật Thần cũng hưng phấn khác thường, hoàn toàn quên lo lắng trong lòng.

"Cha, Lâm nhi yêu cha!" Thang Mang Lâm bên ngoài cửa sổ hưng phấn vừa gọi vửa nhảy lên

"Cẩn thận đứa bé trong bụng em." Thang Dật Thần lo lắng vội vàng nhắc nhở em gái. Cũng đã là một phụ nữ có thai rồi, lại vẫn còn giống như một đứa
nhỏ vậy.

"Ồ! Em quên mất. Anh, em quá kích động!" Thang Mang Lâm
che miệng, đột nhiên úp sấp vào trong ngực Thang Dật Thần, cực vui mà
phát khóc.

"Anh cũng vậy!" Thang Dật Thần im lặng nghẹn ngào.

"Em về nhà chuẩn bị cho cha chút cháo gà." Thang Mang Lâm đột nhiên nhảy
dựng lên, xoa xoa nước mắt, nói với anh trai. Ba tỉnh lại, cần bổ sung
dinh dưỡng. Cô nhất định phải tự tay vì ba chuẩn bị cháo gà, tận tâm làm cô con gái hiếu thảo, để bù đắp ba năm qua.

"Đi đường cẩn thận
chút." Thang Dật Thần giúp em gái cài lại nút áo nhung, đem khăn quàng
cổ của mình quàng lên cổ cô "Bên ngoài đang có tuyết rơi, cẩn thận cảm."

"Ừ. Em đi nha. Anh, ba có vấn đề gì phải lập tức gọi điện thoại cho em." Thang Mang Lâm không yên tâm nói.

"Em yên tâm đi, ba ở đây đã có anh." Thang Dật Thần vỗ vỗ lồng ngực của mình bảo đảm.

Thang Mang Lâm phất tay một cái chào tạm biệt anh trai.

Vừa đi ra khỏi bệnh viện, cô liền bị cái lạnh của bông tuyết ập vào mặt.
Thật sự rất lạnh! Cô hướng về phía hộ vệ ở phía xa ngoắc ngoắc tay, đối
phương lập tức ngồi vào ghế lái.

Thang Mang Lâm buộc chặt khăn
quảng cổ lại, cúi đầu muốn đi về hướng chiếc xe đậu ở phía xa. Đang lúc
này một chiếc xe hơi giống như say rượu lao thẳng về phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui