Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

"Bé con!" Một giọng
nói lãnh khốc mà không vui đột nhiên từ cửa truyền đến, cắt đứt lời đang muốn nói ra khỏi miệng của Thẩm Đan.

Thẩm Đan cách đôi môi trái tim của Hi Nguyên không đến một cm, nghe thấy âm thanh đầy tính đe dọa
này xong liền sững lại, cứng đờ xoay người, thấy Lăng Khắc Cốt mặt lo
lắng đang nhìn anh chằm chằm.

"Thiếu gia!" Thẩm Đan khe khẽ đẩy Hi Nguyên ra, hơi cúi thân trên cung kính, hướng Lăng Khắc Cốt chào hỏi.

Nghe được giọng nói quen thuộc của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên vui mừng nhìn về phía cửa: "Ba."

Chú Ngân Báo nói người ba quan tâm chỉ có bé con, chú ấy còn nói ghen tỵ là chất xúc tác tốt nhất, vậy thì cô liền mượn anh Thẩm dùng một chút.

"Anh Thẩm, bé con rất yêu mến anh nha." Vừa liếc xéo gương mặt lãnh khốc đầy lo lắng của ba, môi hồng của Hi Nguyên vừa từ từ dựa sát vào gương mặt
tuấn tú của Thẩm Đan.

Gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt lạnh
lẽo mà tà mị, con mắt ạnh băng vô tình của anh khẽ nheo lại: "Bé con,
cùng ta trở về phòng! Khuya khoắt lại cùng một người đàn ông ở trong
phòng còn ra cái thể thống gì?"

"Người ta cùng người trong lòng
nói dăm ba câu, có cái gì không thể?" khóe miệng Hi Nguyên nghịch ngợm
nhếch lên, thưởng thức vẻ mặt có chút ghen tỵ của Lăng Khắc Cốt.

"Bé con!" rất rõ ràng Lăng Khắc Cốt đang tức giận, âm thanh của anh có sự tức giận không khống chế được.

"Lăng Khắc Cốt, đừng… nghiêm nghị với con bé như vậy." Tưởng Lệ Văn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Lăng Khắc Cốt, ra vẻ cảm thông động viên tâm tình

của anh.

Vừa nhìn thấy Tưởng Lệ Văn, lòng của Hi Nguyên nhất
thời rơi vào đáy cốc, lòng của cô mới vừa rồi còn kích động một hồi giờ
lại trở nên vô cùng nặng nề.

Quan hệ của Lăng Khắc Cốt và Tưởng Lệ Văn lúc nào thì trở nên tốt như vậy?

"Con gái trưởng thành sẽ phải lập gia đình, anh trông nom nghiêm khắc như
vậy thì làm sao con bé có bạn trai cho được? Hơn nữa con bé và Thẩm Đan
đứng chung một chỗ khá là xứng đôi, anh nên vui mừng mới đúng." Tưởng Lệ Văn khoác ở cánh tay Lăng Khắc Cốt, mặt mày hớn hở nói.

Lời
Tưởng Lệ Văn nói chẳng những không có khiến Lăng Khắc Cốt tỉnh táo lại,
ngược lại để cho ánh mắt của anh càng trở nên âm lãnh. Anh hất tay Tưởng Lệ Văn ra, tiến lên một phát liền kéo Hi Nguyên qua, kéo cô vào phòng
ngủ của mình.

"Ba buông con ra, con muốn nói chuyện cùng anh
Thẩm!" Hi Nguyên giùng giằng không muốn cùng anh rời đi. Cái miệng nhỏ
nhắn của cô khẽ mím lại, khóe môi hơi vểnh lên thiếu chút nữa tiết lộ
lòng của cô.

Nhìn gương mặt tuấn tú mà vặn vẹo biến hình của ba, có thể hay không chính là sự ghen tỵ của đàn ông mà chú Ngân Báo nói
tới? Nếu quả thật là vậy thì chính là ba quan tâm cô rồi.

"Bé
con! Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt không thể nhịn được nữa, sự phẫn nộ ẩn

nhẫn mười năm rốt cuộc vào giờ khắc này toàn bộ bộc phát! Sau khi nghe
Hi Nguyên nói, mặt Lăng Khắc Cốt vốn là âm trầm dài thượt ra so với mặt
lừa còn dài hơn, tròng mắt đen bén nhọn của anh bắn về phía Thẩm Đan vô
tội, dường như muốn đem cậu ta bóp chết tươi vậy.

Hi Nguyên bất đắc dĩ bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn: "Câm miệng liền câm miệng, ngày mai con lại tìm anh Thẩm nói chuyện phiếm."

Lời của cô mới vừa nói xong, người liền bị Lăng Khắc Cốt một đường túm trở về phòng.

Khi cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại ở trước mặt Tưởng Lệ Văn và Thẩm
Đan, sắc mặt của Thẩm Đan có chút u buồn, mà Tưởng Lệ Văn còn lại là đầy ghen ghét.

"Có muốn lấy được con bé hay không?" Tưởng Lệ Văn
nhíu mày nhìn Thẩm Đan, tựa hồ đang ấp ủ một âm mưu, đáy mắt âm lãnh
khiến lông mày tuấn tú của Thẩm Đan nhíu lại đầy ghét bỏ.

"Không cho tổn thương bé con, nếu không tôi quyết không tha cho cô!" Thẩm Đan
đầy đe dọa nhìn Tưởng Lệ Văn. Từ giọng nói cùng vẻ mặt của đối phương,
anh mơ hồ cảm thấy lo lắng. Người đàn bà này có mưu tính cực mạnh đối
với Lăng Khắc Cốt, cô ta sẽ vì lấy được Lăng Khắc Cốt mà không ngần ngại tổn thương Hi Nguyên ngây thơ sao?

"Ai nói tôi muốn tổn thương
con bé? Tôi lấy lòng cô ta còn không kịp! Nếu không phải là thấy cậu yêu con bé muốn giúp cậu một chút, tôi liền khinh thường không thèm để ý
đến chuyện của các người." Tưởng Lệ Văn mỉa mai hừ lạnh lướt qua Thẩm
Đan, õng ẹo cái eo thon nhỏ đi trở về phòng của mình.


Thẩm Đan
lo âu liếc về phía cửa phòng đóng chặt, rất muốn vọt vào, tuy nhiên cậu
không dám, bởi vì Lăng Khắc Cốt là chủ nhân của cậu, đối với anh ta mình chỉ có phục tùng. Anh chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện Lăng Khắc Cốt
không nên thương tổn Hi Nguyên.

Lăng Khắc Cốt căm tức một cước
đá lên cảnh cửa, sau đó đè Hi Nguyên ở trên ván cửa, giọng nói đè nén
tức giận phát ra ở cách Hi Nguyên chỉ có một millimet: "Con là bé con
của ta!"

"Bé con biết, không cần ba nhắc nhở." khóe môi Hi
Nguyên nhếch lên, một chút tức giận đối với Lăng Khắc Cốt cũng không
có, ngược lại dí dỏm mà cười nói, "Bé con vĩnh viễn là . . . . . Ừm. . . . . con gái của ba, nhưng bé con đã trưởng thành, có quyền có bạn
trai."

"Không cho có bạn trai!" thân hình cao lớn của Lăng Khắc
Cốt áp bức thân thể Hi Nguyên, trong giọng nói có ẩn hàm lửa giận. Anh
cao lớn đem Hi Nguyên bao phủ lại, khiến cho cô có vẻ hết sức nhỏ nhắn
cùng nhu nhược.

"Tại sao không thể? Nữu Nữu ngồi cùng bàn với
con ba tháng trước từng cùng bạn trai hôn môi. Ba thật là lão già cổ
hủ!" Hi Nguyên cố ý kích bác Lăng Khắc Cốt, chứng kiến bộ dạng cắn răng
nghiến lợi của anh, con măt cô rủ xuống cười trộm. Anh càng ngăn trở,
càng cho thấy anh ấy quan tâm mình, trong cuộc chiến tranh đoạt tình yêu của mình cô càng chiếm được ưu thế.

Mặc dù Tưởng Lệ Văn cùng ba ở chung một chỗ, nhưng chỉ cần ba không thừa nhận địa vị của cô ta, thì mình có hy vọng. Cô tin tưởng mình nhất định có thể chiến thắng cái mụ
phù thủy Tưởng Lệ Văn đó.

Gương mặt tuấn tú Lăng Khắc Cốt nghe
được lời Hi Nguyên nói trở nên càng thêm âm trầm, mặt anh đen lại nhìn
chằm chằm Hi Nguyên, ngực không ngừng phập phồng: "Con mới mấy tuổi đã

muốn học người khác kết giao loạn?"

"Ba, bé con cũng 15 tuổi
rồi, so với Nữu Nữu còn lớn hơn 5 tháng. Chỉ có ba là vẫn coi bé con là
một đứa nhỏ. Con muốn có bạn trai, không cho ba ngăn trở con." Hi Nguyên ngang ngược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bất mãn liếc nhìn Lăng Khắc
Cốt.

"15 tuổi cũng chỉ là đứa bé! Ta nói không cho thì chính là
không cho!" Bàn tay Lăng Khắc Cốt siết chặt cổ tay Hi Nguyên, áp chúng
lên trên tường, gương mặt tuấn tú lạnh lùng cúi thấp xuống, bao phủ lên
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một bóng ma.

"Con là người lớn rồi, ba không quản được con!"

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt căm tức rống to, tròng mắt đen lãnh khốc giờ khắc
này không thể tiếp tục giữ vững bình tĩnh, hòa lẫn với tia lửa của sự
tức giận, vằn lên tia máu đầy dữ tợn.

Hi Nguyên bị tiếng quát
của Lăng Khắc Cốt dọa sợ đến run cả người, đây là lần đầu tiên cô thấy
biểu hiện bạo ngược như vậy ở anh, nhưng cô lập tức an ủi mình: không
sợ, ba càng tức giận, có nghĩa là ba càng yêu mình. Chú Ngân Báo không
phải đã nói rồi sao, chỉ khi kích động, hoàn toàn bộc phát ra lòng ghen
tỵ, ba mới chịu thừa nhận yêu cô. Đố kị đi, ba, một ngày nào đó, bé con
nhất định được nghe lời tỏ tình của người.

"Ba là một Bạo Quân!
Chỉ cho phép bản thân cùng dì Lệ Văn lên giường, không cho bé con có bạn trai! Bé con không cần người nữa! Bé con muốn đi tìm chú Ngân Báo làm
ba!" thân thể Hi Nguyên ở phía dưới Lăng Khắc Cốt giùng giằng, nơi mềm
mại của cô đang chống đỡ ở trước ngực Lăng Khắc Cốt. Chỉ nghe anh thở
hốc vì kinh ngạc, gương mặt tuấn tú bỗng chốc trướng hồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận