Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

"Đi ra ngoài! Không
nên ép tôi giết cô!" Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt tà ác sắc bén như
đao nheo lại, đầy uy hiếp nhìn về phía Tưởng Lệ Văn.

Bởi vì Hi
Nguyên bất thường, anh không có thời gian đi để ý tới Tưởng Lệ Văn,
nhưng là cô ta gây họa, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt, anh tuyệt đối
không nhẹ nhàng tha thứ!

"Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, không phải chỉ là một cái nha đầu xấu xí sao? Tất yếu phải coi trọng như vậy?"
Tưởng Lệ Văn không cam lòng xoay người, vừa đi vừa quở trách.

Ngân Báo mặt lo lắng đứng ở cửa, mặt tuấn mỹ cũng lộ ra ý lạnh ngoan tuyệt.

Tưởng Lệ Văn lắc cái eo xinh đẹp của mình, muốn lướt qua bên cạnh Ngân Báo,
nhưng không ngờ bị anh hung hăng tát cho một tát, thiếu chút nữa đánh
rụng răng cửa của cô ta, gương mặt diễm lệ lập tức sưng lên như cái bánh bao.

Cô ta kinh ngạc che mặt bị đánh sưng, nhìn về phía người đàn ông đang đứng đó: "Ngân Báo, anh đánh tôi?"

"Đây là tôi vì bé con mà đánh!" Ngân Báo không hề hài hước cùng nghịch ngợm nữa, lạnh lùng nói.

"Anh có quyền gì? Cho dù muốn ra tay cũng là Khắc Cốt ra tay, không đến phiên anh!" Mặt của Tưởng Lệ văn có vẻ hết sức dữ tợn.

Mặt Lăng Khắc Cốt lạnh lùng hướng đến chỗ Tưởng Lệ Văn, không cho cô ta có
cơ hội phản ứng, hung hăng ở trên má kia của cô ta vung lên một chưởng,
sau đó tà ác cười lạnh: "Một bạt tai này có đủ hay không? Có muốn thêm

nữa hay không?"

"Anh? ! Lăng Khắc Cốt, tôi hận anh! Tôi hận anh!" Tưởng Lệ Văn căm tức rống to. Hình tượng luôn luôn hoàn mỹ của cô ta ở
trước mặt Lăng Khắc Cốt biến mất hầu như không còn, trở nên dữ tợn mà
xấu xí.

Từng câu "Tôi hận anh" của Tưởng Lệ Văn mang theo hận ý
truyền vào đại não của Hi Nguyên, cô đột nhiên mở ra một đôi con người
đẹp như hồ nước tĩnh lặng, nhìn về phía Lăng Khắc Cốt.

"Ba hận bé con. . . . . . Ba hận bé con . . . . . Ba hận bé con. . . . . ." Hi
Nguyên đột nhiên níu chặt cổ áo của Lăng Khắc Cốt, không ngừng nỉ non,
trong mắt cuồng loạn khiến Lăng Khắc Cốt đau lòng.

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn mặt của Hi Nguyên, sợ mình sinh ra ảo giác.
Nhiều ngày như vậy, đây là câu nói đầu tiên bé con thốt ra.

Cặp
mắt như phủ sương mù của Hi Nguyên đột nhiên bắt đầu rơi lệ, nước mắt
tràn ngập ra ngoài cũng khống chế không nổi nữa: "Ba, không cho hận bé
con!"

"Được! Ba không hận!" Lăng Khắc Cốt run rẩy lau gò má của
Hi Nguyên, anh mừng như điên nhìn Hi Nguyên, cũng không dám đụng chạm
cô, sợ vừa đụng cô liền biến mất.

"Ba không cho lừa gạt bé con!
Bé con tâm tính thiện lương sẽ đau!" Hi Nguyên rưng rưng ngưng mắt nhìn
gương mặt của Lăng Khắc Cốt, gương mặt tuấn tú này, cả ngày lẫn đêm hành hạ tâm yếu ớt của cô.

"Ba bảo đảm!" Lăng Khắc Cốt trịnh trọng gật đầu một cái, trong tròng mắt đen thâm thúy thành khẩn vô cùng.

"Ba!" Hi nguyên rốt cuộc nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thật chặt ôm lấy
anh, ở trong lòng anh khổ sở, hoàn toàn phát tiết đau lòng mấy ngày nay.

Giờ khắc này, cô tựa như đang ở trong ngày mùa đông rét lạnh thấy ánh mặt
trời sáng rỡ, trong lòng lập tức bị hạnh phúc cùng ngọt ngào chiếm cứ.

Hai người ôm lấy nhau thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên chôn thật sâu ở trước ngực Lăng Khắc Cốt, khóe môi như vầng trăng non khẽ cong
cong, hoàn mỹ khiến người ta động lòng. Mà Lăng Khắc Cốt chỉ là nhẹ
nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của Hi Nguyên, nhẹ nhàng êm ái giống như sợ
sẽ làm tổn thương đến cô.

Ngân Báo kéo Tưởng Lệ Văn ra khỏi phòng ngủ của Lăng Khắc Cốt, ném cô ta ra hoa viên: "Đừng đến phá hư lão đại và bé con nữa!"

"Anh thật là một Thánh Nhân!" Tưởng Lệ Văn nhếch nhác bò dậy, cười lạnh đầy châm chọc.


"Cô cho rằng ai ai cũng giống như cô? Khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ rắn rết?
Lệ Văn, cô căn bản không hiểu chân lý của chữ yêu. Yêu một người không
cần đáp lại, chỉ cần cô ấy sống vui vẻ, sống hạnh phúc, tôi sẽ còn vui
vẻ hạnh phúc hơn cô ấy." Ngân Báo nói xong, liền bỏ lại Tưởng Lệ Văn trở lại tòa lâu đài.

Ngồi ở phòng khách trống trải, trong mắt của Ngân Báo có loại mất mác nhàn nhạt, tinh thần chán nản.

Cảm giác đau lòng có lẽ chỉ có chính anh mới có thể thể nghiệm một cách
chân thực nhất. Nhưng anh không hối hận, bởi vì anh hiểu bé con yêu Lăng Khắc Cốt tới cỡ nào, chỉ có lão đại mới có thể cho bé con hạnh phúc mà
cô bé muốn.

Anh sẽ luôn ở bên người cô, cho cô hạnh phúc mà cô muốn.

Tình yêu của anh đối với cô, liền trở thành bí mật vĩnh viễn trong lòng anh thôi.

Đột nhiên một bàn tay dùng sức vỗ vào trên bả vai của anh, Ngân Báo kinh
ngạc ngẩng đầu, khi thấy khuôn mặt tươi cười của Sơn Miêu, anh ta quỷ mị nháy mắt với Ngân Báo: "Cậu nói xem, lão đại có thể đem con bé ăn hết
hay không?"

"Tôi cũng không phải là con giun trong bụng lão đại,
muốn biết cậu tự mình lên lầu xem đi?" Ngân Báo bĩu môi, lưu loát hất
tay Sơn Miêu ra.

Sơn Miêu xảo trá cười xấu xa: "Tôi đâu có thèm làm đao phủ phá hư hạnh phúc của người khác."

"Hi vọng lão đại lần này có thể chân chánh buông ra thù hận trong lòng, cho bé con một tình yêu chân chính." Ngân Báo sâu kín than thở.

Năm
đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Khắc Cốt bởi vì Băng Nhi chết đi mà
thiếu chút nữa hỏng mất, cũng tận mắt thấy cậu ấy nhanh chóng hồi phục,
lấy tốc độ nhanh như tia chớp thâu tóm địa bàn của Dã Lang. Cũng tự mình cùng hắn. . . . . .


Hình ảnh máu tanh đó lại lần nữa tiến vào
trong đầu Ngân Báo, còn nhớ rõ năm đó, Lăng Khắc Cốt thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt lại xinh đẹp của Hi Nguyên té nhào vào trên thi thể của Dã Lang thì câu ta vốn định bóp chết cô bé, nhưng không có ra tay được.
Cậu ta đem cô vứt bỏ trên đường cái đủ mọi loại người phức tạp qua lại,
rồi lại không bỏ được để mà rời đi. Cậu ấy đứng ở góc đường xa xa, lặng
lẽ quan sát Hi Nguyên non nớt nằm ở ghế tre lạnh lẽo, hai tay giữ chặt
đầu, chân phải nâng lên lại để xuống, để xuống lại nâng lên, lặp lại do
dự hồi lâu, rốt cuộc không đành lòng nhìn Hi Nguyên lưu lạc nơi đầu
đường mà dẫn cô trở về.

Bốn người huynh đệ bọn họ tự mình ở bên
cạnh Lăng Khắc Cốt chịu đựng qua thời điểm thống khổ nhất, cũng cảm nhận được mâu thuẫn cùng giãy giụa trong lòng cậu ấy. Mấy người bọn họ cũng
thật sâu cảm nhận được Lăng Khắc Cốt ở trong lòng Hi Nguyên không giống
với những người khác, duy nhất không hiểu, sợ rằng chỉ có một mình Lăng
Khắc Cốt.

"Cậu có thấy lão đại hôn bé con hay không?" Sơn Miêu
như tên trộm va một phát bả vào vai Ngân Báo, đôi mắt hoa đào hưng phấn
xấu xa nheo lại.

"Cậu cho rằng người khác cũng đều giống như cậu
sao? Có sở thích rình coi trộm?" Ngân Báo hung hăng đạp Sơn Miêu một
cước, rời đi trong tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của anh ta.

"Tôi? Thích rình coi trộm? Ngân Báo thối! Cậu trở lại giải thích cho tôi!"
Sơn Miêu vừa nhảy xếch, vừa nhe răng nhếch miệng kêu gào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận