Tuy Cảnh Tư Hàn không có nói hết câu, nhưng ý trong đó đã rất rõ ràng, Lạc Kim Vũ cứng họng, ngẩn người trong chốc lát mới nói: "Bác sĩ này không trị được thì còn có bác sĩ khác, nếu không đổi bệnh viện khác thử......"
"Ha, chuyên gia đứng thứ nhất thứ hai cả nước, nếu chuyên môn có vấn đề, không bằng cô thử đề cử một người tốt hơn cho tôi đi?" Cảnh Tư Hàn đánh gãy lời cô, giọng điệu rất là trào phúng.
"Thực xin lỗi." Lạc Kim Vũ xin lỗi xong, bắt đầu trầm mặc, nếu thật sự không có biện pháp trị liệu, vậy một đá kia của cô xem như hủy diệt đời trai người ta rồi. Trong lòng tự trách, đối với lời nói châm chọc mỉa mai của Cảnh Tư Hàn cũng không có để ở trong lòng, chỉ là tự hỏi kế tiếp phải nói cái gì mới có thể an ủi anh.
Mà có tật giật mình, Cảnh Tư Hàn không biết ý nghĩ của cô, thấy cô không nói nữa, còn tưởng rằng vừa rồi bản thân nói hơi quá, làm cô nghe xong trong lòng không thoải mái, vội vàng nói:
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý nặng lời. Bác sĩ cũng nói không nhất định...., có lẽ sau khi ngoại thương hoàn toàn hồi phục cũng có thể khôi phục, chỉ là...... Thôi, có nói cũng không giải quyết được gì, cứ như vậy đi, cúp đây."
Giọng nói đó thật là muốn bao nhiều bi thương có bấy nhiêu bi thương, muốn bao nhiều đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
"Khoan" Lạc Kim Vũ vội vàng kêu anh lại.
Đã xảy ra loại chuyện này, Cảnh Tư Hàn tâm tình không tốt là điều khó tránh khỏi, suy bụng ta ra bụng người, cô hoàn toàn có thể hiểu tâm tình giờ phút này của anh. Huống chi, tuy nói cô vô tình, nhưng cô là người làm người ta bị thương, đây là điều không thể trốn tránh trách nhiệm.
Mà hiện tại Cảnh Tư Hàn lại còn nói tiếng xin lỗi với cô, trong lòng Lạc Kim Vũ càng thêm bất an. Cũng may nghe rõ câu cuối cùng kia, chắc bác sĩ còn chưa đưa ra kết luận chính xác cuối cùng, cô đoán rằng khi kiểm tra, bác sĩ có nói tới khả năng xấu nhất, Cảnh Tư Hàn bởi vì bị thương chỗ nhạy cảm, nên quá mức khẩn trương mà thôi.
"Trước tiên hãy đợi kết quả chẩn đoán chính xác ra tới, anh cứ an tâm điều trị, không cần nghĩ quá nhiều"
"Tâm lý dễ dàng sinh ra mặt trái, sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình điều trị, anh nhất định phải bảo tồn trạng thái tốt nhất. Đừng chùng bước, lỡ như bác sĩ nói không được, tôi sẽ đi với anh tìm một bác sĩ khác. Tây y không được, chúng ta còn có đông y, trong nước không được chúng ta ra nước ngoài, hiện tại y học vô cùng phát triển, khẳng định sẽ có biện pháp" Lạc Kim Vũ khuyên giải an ủi.
"Có lẽ đi." Cảnh Tư Hàn cảm xúc vẫn rất tiêu cực.
Lạc Kim Vũ bất đắc dĩ đành nói sang chuyện khác, hỏi: "Hiện tại anh đang ở nhà sao?"
"Ừm, mới từ bệnh viện về không bao lâu." Cảnh Tư Hàn dừng một chút, nói: "Cô đừng nói chuyện này với ba mẹ tôi, bọn họ tuổi đã lớn, nếu biết...... Chắc khó có thể tiếp thu."
Lạc Kim Vũ tự nhiên đồng ý giữ kín chuyện này dùm anh, chỉ là vừa nghe anh nhắc tới cha mẹ Cảnh, trong lòng càng thêm áy náy: "Anh không cần quá lo lắng, không phải bác sĩ cũng nói chờ vết thương khôi phục lại nói sau sao? Đây là do tôi tạo thành, tôi sẽ phụ trách đến cùng, tôi sẽ luôn ở cạnh anh."
Tôi vẫn luôn ở cạnh anh.
Cảnh Tư Hàn tự động lọc phần phía trước, chỉ nghe rõ câu cuối cùng, nhịn không được khóe miệng giơ lên. Cũng may hiện tại bọn họ nói chuyện qua điện thoại, bằng không bộ dáng khoe khoang mưu kế đã thành công này của anh, xác định 100% sẽ bại lộ.
"Cảm ơn cô." Cảnh Tư Hàn đè thấp tiếng nói, nói lời cảm ơn, giọng điệu nghe rất thống khổ, suy yếu.
Lạc Kim Vũ mày đẹp nhíu chặt, ở trong ấn tượng của cô, Cảnh Tư Hàn chưa bao giờ yếu thế, giờ phút này lại chán nản buồn rầu, làm cô nghe xong trong lòng hơi xót.
Nói câu ngủ ngon, Lạc Kim Vũ tắt điện thoại đứng ở ban công một hồi lâu, sau khi lên giường cũng không thể đi vào giấc ngủ. Sau đó thật vất vả mới ngủ được, lại mơ thấy ác mộng, trong mơ, là cảnh cô đưa Cảnh Tư Hàn đi bệnh viện khám, kết quả, bác sĩ nói không cứu, không muốn tiếp nhận ca bệnh, mạnh tay tống cổ cô cùng anh khỏi phòng cấp cứu.
Nháy mắt chuyển cảnh, cô nhìn thấy Cảnh Tư Hàn nằm ở trên giường bệnh, run run rẩy rẩy giơ cái chăn đắp ở phía dưới Cảnh Tư Hàn lên, nhìn chỗ đó toàn máu là máu.
Lạc Kim Vũ bị dọa tỉnh, từ trên giường bật ngồi dậy, nhìn đồng hồ, còn không đến 6 giờ sáng. Thói quen quay đầu nhìn Cảnh Gia Dịch, lại giơ tay sờ sờ, xác định bé không có đái dầm, lúc này mới nhẹ nhàng rời giường.
Đứng ở trước gương, Lạc Kim Vũ quan sát kỹ trạng thái làn da, có thể là bởi vì tối hôm qua ngủ không yên giấc, nên cô cảm thấy sắc mặt hơi kém so với ngày thường.
Cô rửa mặt xong thì đắp mặt nạ cung cấp dưỡng chất cho da, buổi chiều cô còn có lịch chụp , đây là công việc đầu tiên Thịnh Nam sắp xếp cho cô kể từ khi ký hợp đồng với Trì Việt, cần thiết phải ở trạng thái tốt nhất mọi lúc mọi nơi.
Kiếp sống diễn nghệ của Lạc Kim Vũ chỉ vừa mới vừa mới bắt đầu, tuy rằng video "Mỹ nhân ngư châu á" trước đó làm cô đi vào tầm mắt của công chúng, cũng có một vài lời mời chụp hình , nhưng bị Thịnh Nam từ chối hết.
Theo lời của chị Nam tới nói, giới thời trang là một mảnh khắc nghiệt khác của giới giải trí, nó còn ganh đua tranh đấu hơn nghề diễn, mấy tấm ảnh đó sẽ trở thành điểm đen trong tương lai của cô. Khởi điểm càng cao, sự tán thành càng nhiều, mới càng có lợi đối với sự phát triển trong tương lai của cô.
Thịnh Nam cũng không nóng lòng làm Lạc Kim Vũ tùy tiện nhận hợp đồng, vốn tài nguyên của cô bao la bát ngát cần gì mấy cái hợp đồng tép riu đó, lần chụp hình này mục đích chủ yếu là vì chuẩn bị cho Lạc Kim Vũ trở thành đại sứ thương hiệu đầu tiên trong sự nghiệp.
Địa điểm các ngôi sao thường xuyên show-up gu ăn mặc của mình nhất không gì khác ngoại trừ sân bay, nhiếp ảnh gia K rất nổi tiếng trong giới về mảng ngoại cảnh cùng ảnh đường phố, vô cùng mát tay, được rất nhiều ngôi sao trong nước mời chụp hình đề quảng bá bản thân. Nếu không phải Thịnh Nam quen biết với K, thì Lạc Kim Vũ căn bản không có cửa được K chụp hình ảnh quảng bá.
Bởi vì Lạc Kim Vũ còn chưa có danh tiếng, cho nên tạm thời không có quần áo tài trợ, lần này phần lớn trang phục đều do Thịnh Nam mượn tới. Ở trong giới này, ngay cả mượn quần áo hàng hiệu đều yêu cầu mối quan hệ, nếu không có người quen, thì một cái nón cũng không mượn được.
Ảnh quảng bá rất quang trọng đối với một ngôi sao, thể hiện gu thời trang cùng sắc thái của bản thân, Thịnh Nam đúng là tính toán bắt đầu ra tay từ phương diện này, dùng hình ảnh chất lượng chế tạo hình tượng tốt đẹp cho Lạc Kim Vũ, sau đó cô sẽ mời nhà phê bình nổi tiếng làm một đợt tuyên truyền, tăng lên danh tiếng của Lạc Kim Vũ.
Với hình tượng hiện tại của Lạc Kim Vũ, Thịnh Nam đang nghía tới một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của nước ngoài dành riêng cho phái nữ ~~~~ T&F. Đây không phải là một thương hiệu xa xỉ, nhưng danh tiếng ở nước ngoài lại rất tốt, bởi vì nhắm vào sức mua của người dân Trung Quốc, nên đầu mùa hạ năm nay mới chính thức tiến vào thị trường.
Bởi vì sách lược marketing không phù hợp với văn hóa Trung hoa nên trì hoãn khá lâu, đây cũng là nguyên nhân nhãn hiệu muốn một người phát ngôn có quốc tịch Trung.
Đáng tiếc, lấy danh tiếng hiện giờ của Lạc Kim Vũ cũng rất khó bắt được hợp đồng đại diện thương hiệu lần này.
Nhưng may mắn chính là hai bộ điện ảnh mà Lạc Kim Vũ diễn sẽ được công chiếu vào dịp cuối năm nay. Hơn nữa 《 Về nhà 》 cũng đã xác định sẽ tham gia dự tuyển liên hoan phim vào đầu xuân năm sau, đến lúc đó đúng là thời điểm Lạc Kim Vũ có lực ảnh hưởng lớn nhất, rất có khả năng sẽ kéo theo doanh số cho nhãn hiệu thời trang này, đây là ưu thế đàm phán của cô.
Hơn nữa kèm theo thân phận cùng danh tiếng của cô, Thịnh Nam nắm chắc 70% sẽ bắt lấy hợp đồng lần này.
Nhiếp ảnh gia K trẻ hơn so với tưởng tượng của Lạc Kim Vũ, là một người đàn ông để tóc dài, khoảng 30 tuổi, sau khi xuống xe thì đi lại đây cười chào hỏi với Thịnh Nam.
"Rốt cuộc nghĩ thông? Bỏ được tên kia ký người mới?" Tầm mắt của K liếc lên xuống trên người Lạc Kim Vũ, gật gật đầu: "Nhìn ok đó."
Thịnh Nam quàng tay lên vai anh, cười mắng: "Không phải anh nói nếu em còn làm anh chụp Hi Tử Khiên, thì anh đoạn tuyệt quan hệ với em sao?"
K hứ một tiếng: "Tui nói rất nhiều lần, có khi nào cô nghe lời tui hả?"
Lạc Kim Vũ thấy bọn họ nói đùa vui vẻ, cố ý lui về phía sau hai bước, đứng chung một chỗ với stylist và chuyên viên trang điểm, hỏi bản thân có cần chỉnh lại lớp hóa trang hay không.
K tự nhiên nhìn ra tới, cô cố ý chừa chút không gian riêng tư cho bọn họ, nhướng mày, nói với Thịnh Nam: "Ánh mắt được đánh bóng hơn lúc trước rồi đó."
Thịnh Nam nhìn theo tầm mắt của anh, nghiêng đầu nhìn Lạc Kim Vũ, khóe môi khẽ nâng, nói: "Ánh mắt của em từ trước đến nay đều rất tốt."
K bĩu môi, đang muốn nói chuyện, Thịnh Nam nhấc tay đầu hàng: "OK, trừ bỏ Hi Tử Khiên."
"Cô biết thì tốt rồi." K mắt trợn trắng: "Nếu cô có thể dùng ánh mắt chọn nghệ sĩ chuyển sang chọn đàn ông thì tui không cần lo cho cô rồi."
Thịnh Nam đẩy anh một chút, nói: "Ok, ok, muốn nói gì thì tối nay nói, giờ thì hãy giúp em chụp dùm con bé trước"
Stylist chuẩn bị cho Lạc Kim Vũ tổng cộng ba bộ đồ, dựa theo yêu cầu của Thịnh Nam, toàn nằm trong bộ sưu tập thu đông của T&F, nhưng lại không xa hoa, nhìn rất hợp thời, phù hợp với thẩm mỹ của giới trẻ bây giờ, lại có thể show ra nét đẹp phương đông.
K quá quen thuộc với việc chụp ảnh quảng bá, giống như cưỡi xe ngắm hoa, lúc đầu anh cho rằng Lạc Kim Vũ chỉ là một người mới, có khả năng sẽ xấu hổ hay mất tự nhiên ở trước đám đông cũng như trước ống kính, sẽ tương đối khó để anh có cảm hứng chụp, nên anh cố ý lựa chọn chỗ ít người qua lại, nhưng nếu chụp ở mấy nơi đó hình sẽ không được tự nhiên, giống selfie hơn.
Ai ngờ khi anh vừa cầm camera lên thử khung ảnh, thì lập tức phát hiện Lạc Kim Vũ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, không diễn giả, gương mặt rất tự nhiên thoải mái khi đứng trước ống kinh, phát ra ánh sáng b4n ra bốn phía.
Cô vừa đứng ở nơi được chỉ định, lập tức dung hòa vào bầu không khí xung quanh, căn bản không cần anh nhắc nhở nhiều, thực mau là có thể tìm được góc độ cùng tư thế thích hợp nhất.
Làm nhiếp ảnh gia, thích nhất làm việc với loại người biết rõ ưu điểm của bản thân, đồng thời có thể nhanh chóng hiểu được ý định mà nhiếp ảnh gia muốn, bọn họ đều là sinh vật trời sinh thích hợp sống ở trước ống kính.
Mà K cho rằng, Lạc Kim Vũ thuộc về loại người này.
"Ok, tuyệt vời." K vừa chụp, vừa nói: "Nếu tất cả những người kia có thể giống như cô, hiểu tôi muốn gì, thì lượng công việc trong ngày của tôi có thể giảm bớt 40%."
Lạc Kim Vũ khiêm tốn cười: "Là do kỹ thuật của anh tốt thôi."
K "hắc hắc hắc", cười nói: "Yên tâm, có chị Nam của cô đang nhìn, cô không cần nịnh tôi như vậy, tôi sẽ cố edit ảnh thật đẹp cho cô."
Thật ra K đang bận một dự án ở thành phố kế bên, nhưng vì nể mặt Thịnh Nam mới chạy sang Du thành chụp cho Lạc Kim Vũ, nên vừa chụp xong thì lập tức cùng đoàn đội chạy trở về.
Lạc Kim Vũ cùng đi tiễn anh, xong hết cô cùng Thịnh Nam trở lại trên xe thay quần áo.
Thịnh Nam thuê xe đưa trợ lý cùng stylist đi trả lại quần áo cho cửa hàng, tự lái xe đưa Lạc Kim Vũ về nhà.
Trên đường, cô phát hiện Lạc Kim Vũ luôn không ngừng nhìn di động, nhịn không được nhướng mày, hỏi: "Có việc?"
Lạc Kim Vũ khóa màn hình di động, không có giấu cô: "Ừm, có chút việc, nhưng đối phương vẫn không trả lời."
Thịnh Nam trầm ngâm, nói: "Tuy rằng chị nói sẽ không can thiệp chuyện tình cảm cùng sinh hoạt cá nhân của em, nhưng theo kinh nghiệm của chị, ít nhất trong năm thứ nhất, chị không hy vọng em yêu đương với bất kỳ ai."
Lạc Kim Vũ cười nói: "Chị Nam, em không tính yêu đương với ai, công việc rất bận còn chăm sóc cho thằng bé, nhiêu đó cũng đủ mệt rồi, em đâu còn tâm trí cùng thời gian để yêu đương."
"Vậy em......" Tầm mắt của Thịnh Nam di chuyển qua lại ở di động của cô.
Lạc Kim Vũ bật cười, thật ra cô chỉ đang đợi tin tức từ Cảnh Tư Hàn mà thôi. Bởi vì lo lắng bệnh tình cùng trạng thái tâm lí của Cảnh Tư Hàn, cô gọi rồi gửi tin nhắn cho Cảnh Tư Hàn rất nhiều lần, đối phương vẫn không trả lời.
Cho nên cô mới sốt ruột mà liên tục kiểm tra màn hình di động, không nghĩ tới lại bị Thịnh Nam hiểu lầm. Nhưng cô lại không thể nói thẳng, chỉ phải nói: "Em có một người bạn bị thương, cho nên hiện tại rất lo lắng cho người ấy."
Thịnh Nam chỉ nhìn cô, gật gật đầu không nói thêm gì nữa.
Tính từ ngày chụp hình quảng bá, đã liên tiếp ba ngày Cảnh Tư Hàn đều không có trả lời cô, một tiếng ho cũng không có, cũng không tiếp điện thoại của cô. Tình hình này khiến Lạc Kim Vũ lo sợ bất an, thiếu chút nữa đi tìm Cảnh mẹ hỏi hang tình hình hiện tại của anh, rốt cuộc ở ngày thứ tư cô cũng nhận được cuộc gọi từ Cảnh Tư Hàn.
"Sao mấy bữa nay anh không trả lời điện thoại của tôi, tin nhắn cũng không luôn?" Mới vừa chuyển được điện thoại, Lạc Kim Vũ gấp không chờ nổi mà đặt một loạt câu hỏi.
Cảm xúc của Cảnh Tư Hàn càng thêm hạ xuống, sau khi Lạc Kim Vũ hỏi vài lần, anh rốt cuộc cũng mở miệng:
"Bác sĩ nói vật lý trị liệu rất có hiệu quả, ngoại thương đã không có gì đáng ngại, theo lý thuyết sẽ không ảnh hưởng đến chức năng s1nh lý. Mà tôi..... Bác sĩ nói là do nguyên nhân tâm lý gây ra, nếu tìm không ra nguyên nhân dẫn đến....., rất có khả năng cả đời đều như vậy. Thật ra mấy ngày nay tôi cũng đã thử, nhưng không có cảm giác....., tôi nghĩ....., chắc sau này tôi......"
Cảnh Tư Hàn không tiếp tục nói tiếp, giọng nói cũng là càng ngày càng nhỏ, Lạc Kim Vũ không nghĩ tới đợi mấy ngày lại đợi đến một cái kết quả như vậy, cô khuyên nhủ:
"Anh đừng như vậy, ít nhất có thể trị được mà, đúng không? Chỉ cần tích cực tiếp thu trị liệu tâm lý, hẳn là thực mau anh có thể hồi phục như trước rồi!"
"Tôi đã thử một ngày, vô dụng, thật sự vô dụng......"
Hình như Cảnh Tư Hàn dùng tay ôm mặt, giọng nói nghe có vẻ biến dạng, Lạc Kim Vũ không tự chủ được mà dịu dàng nói: "Có lẽ là bởi vì vừa mới mới vừa trị xong ngoại thương thì sao? Có khi nào do thuốc hay không?"
"Không phải, tôi đã chuyển tới khoa Tâm lý."
"Vậy bác sĩ tâm lý nói như thế nào?"
"Bác sĩ tâm lý còn có thể nói cái gì? Dũng cảm đối mặt, tìm ra nguyên nhân bệnh tình, tích cực trị liệu." Cảnh Tư Hàn cười lạnh một tiếng, đánh giá: "Tiêu chuẩn A&Q theo liệu pháp tinh thần"
*A&Q: Answer and question.
"Anh không thể nghĩ như vậy, bác sĩ khẳng định là dựa theo ý kiến chuyên môn, chỉ khi nào người bệnh phối hợp, mới có thể......" Lạc Kim Vũ ý muốn cho anh chút kiến nghị.
"Chuyên môn?"
Cảnh Tư Hàn trực tiếp đánh gãy lời cô, không chút nào che dấu mà trào phúng nói:
"Ông ta kêu tôi quay trở lại nơi bị thương, tái dựng lại hiện trường khi đó, tích cực tìm kiếm nguyên nhân gây ra, bằng không bọn họ cũng không có cách nào đúng bệnh hốt thuốc mà tiến hành can thiệp trị liệu"
"Nói ngắn gọn, chính là "di chứng tâm lý chúng tôi trị không được, ai làm anh bị thương, anh đi tìm người đó đi thôi" Mẹ khiếp! Quả thực là chê cười, ông ta mà là bác sĩ tâm lý sao? Tôi tìm cô làm cái quái gì?"
Nghe Cảnh Tư Hàn càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí nhịn không được chửi thề. Lạc Kim Vũ cắn cắn môi, nói: "Trước tiên anh đừng nóng giận, nếu bác sĩ nói như vậy, khẳng định cũng có căn cứ, chỉ là chúng ta không thể hiểu thôi?"
Kỳ thật cô cũng cảm thấy hoang mang đối với lời nói chuyên môn của bác sĩ, nhưng việc mà cô gây ra, cô vẫn phải chịu trách nhiệm: "Nếu chỉ cần như vậy mà có thể trị hết bệnh của anh, tôi sẽ tận lực phối hợp, hy vọng anh cũng có thể mau chóng bình phục, tôi biết cảm xúc hiện tại của anh không ổn định, nhưng cảm xúc tiêu cực khẳng định không tốt đối việc trị liệu."
Cảnh Tư Hàn chỉ chờ cô nói những lời này, trong lòng không biết có bao nhiêu sung sướng, nhưng trong giọng nói lại không có lộ ra nửa phần vui vẻ: "Phối hợp? Như thế nào phối hợp? Chẳng lẽ vì mấy lời nói vô căn cứ kia của bác sĩ tâm lý, chuyên gia hàng đầu trong nước mà tôi phải dọn đến nhà cô sao?"
Lạc Kim Vũ nghe anh nói như vậy, trầm mặc, Cảnh Tư Hàn cũng không vội, cũng không nói gì, mười phần kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời.
Thợ săn xuất sắc đều phải kiên nhẫn thiết kế một cái bẫy thật hoàn hảo, chờ đợi con mồi chủ động nhảy vào.
"Nếu có ích đối với bệnh tình của anh thì tôi đồng ý."
Lạc Kim Vũ rốt cuộc mở miệng: "Là do tôi tạo thành, tôi sẽ phụ trách, chuyện trước mắt là chữa hết bệnh cho anh. Chỉ là tôi sắp phải khai máy đóng phim, có khả năng thời gian tôi trị liệu với anh không quá nhiều, nhưng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với anh, miễn sao anh hết bệnh là tôi vui rồi."
Hết chương 65
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...