Một đạp này thật đúng là muốn mạng mà.
Cái này thật sự là đánh bay mọi suy nghĩ 21+ ra khỏi đầu của Cảnh Tư Hàn. Khuôn mặt tuấn tú dần chuyển sang mau đỏ, đau đến độ eo thẳng không nổi.
Tuy mới vừa rồi phía dưới của anh nhịn không được muốn ngẩng đầu, đúng thật là rất vô lễ, nhưng anh cũng cố gắng gồng mình kìm nén lại, rõ như ban ngày ở nhà người khác căng lều trại, anh cũng còn cần mặt mũi chứ.
Nhưng một đá này của Lạc Kim Vũ không khác gì phá hủy tính phúc nửa đời sau của anh.
*Tính phúc: có thể hiểu nôm na là sự sung sướng khi quan hệ.
Sau khi bị Cảnh Tư Hàn thả ra, Lạc Kim Vũ cố căng người nhịn đau trong chốc lát, thấy cơn đau đã giảm dần, cô mở mắt ra thì nhìn đến cảnh người đàn ông ngồi đối diện cô giờ đã gập người, nửa nằm ở trước mặt cô, gân xanh trên trán từng sợi từng sợi hiện rõ lên, toàn thân bao phủ một tầng mồ hôi rậm rạp.
Cô lập tức phản ứng lại, vừa rồi có thể là do không cẩn thận mà đá đến bộ phận yếu ớt kia của Cảnh Tư Hàn, đầu ngón chân rụt rụt, xấu hổ lại áy náy: "Anh, anh thấy thế nào, có đau lắm không?"
Cảnh Tư Hàn cắn răng khẽ nâng đầu, gật một cái, mắt nhìn cô tưởng nói "vô cùng không ổn. Người anh em của tôi càng không ổn" Nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Lạc Kim Vũ nhìn thấy anh như vậy cũng bắt đầu khẩn trương lên, vừa rồi cô đá lung tung, căn bản không biết bản thân dùng bao nhiêu lực. Nhưng giờ phút này, tận mắt thấy vẻ mặt đau đớn muốn chết của anh, hàm răng cắn chặt, người gập cong, gân xanh nổi lên, nhìn là biết bị đá không nhẹ, lắp bắp hỏi:
"Anh, anh, anh...... Tôi, tôi....., hay là để tôi đưa anh đi bệnh viện xem nó có bị sao không nha?"
Cảnh Tư Hàn hít sâu một hơi, sau khi cơn đau kinh khủng kia tan dần theo thời gian, anh miễn cưỡng mới có thể thẳng eo, nhưng vẫn cứ đau đến đổ mồ hôi lạnh.
"Ba ba bị bệnh sao?" Cảnh Gia Dịch vốn dĩ ngủ không sâu, hai người ầm ĩ một trận, bé cũng tỉnh dậy luôn, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng đau đớn của ba ba, trên khuôn mặt nhỏ cũng tràn ngập biểu tình nôn nóng.
Cảnh Tư Hàn cố kéo kéo khóe miệng, ý đồ giữ lại một chút tôn nghiêm của người làm cha trước mặt con trai: "Không có việc gì, ba ba đi toilet một chút" Nói xong, run run rẩy rẩy muốn đứng lên.
Lạc Kim Vũ thấy động tác cứng đờ của anh, vội vươn tay muốn đỡ: "Anh, anh tự mình đi có được không?"
Đàn ông sao có thể nói bản thân không được?
Vì thế Cảnh Tư Hàn từ răng phun ra một chữ: "Được."
Lạc Kim Vũ nhìn anh thong thả đi từng bước khó khăn đến phòng tắm, gương mặt đầy lo lắng, mày nhăn chặt, chỉ nghĩ thôi cũng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Mommy, ba ba làm sao vậy?" Cảnh Gia Dịch lo lắng mà đặt câu hỏi.
Lạc Kim Vũ chột dạ, môi hơi run lên, nói: "Ờ, ba ba...... Ba ba đau bụng, muốn đi WC."
Cảnh Tư Hàn bị gắn mác đau bụng cần vào WC gấp, giờ phút này đang c0i quần ngồi ở trên bồn cầu cẩn thận kiểm tra thằng em trai yêu quý của mình, nhẹ nhàng khảy nhẹ một chút, cảm giác vẫn rất đau, anh quan sát kỹ, phát hiện bảo bối đã sưng lên.
Đồng thời, cũng không biết nguyên nhân s1nh lý hay là tâm lý, anh rõ ràng muốn đi tiểu lại đi không ra.
Cảnh Tư Hàn trong lòng dậy sóng, luống cuống tay chân.
Không lẽ thật sự bị Lạc Kim Vũ đá ra chuyện rồi, sau này Gia Dịch đòi em trai, em gái thì anh biết phải làm sao?
Mà trong phòng khách, Lạc Kim Vũ cũng đứng ngồi không yên, bước qua lại nét mặt vô cùng khẩn trương.
Cô đợi vài phút, thường thường nghển cổ nhìn về phía phòng tắm, Cảnh Tư Hàn vào đó khá lâu mà không thấy động tĩnh gì, trong lòng cũng có chút nôn nóng, suy nghĩ một hồi lâu rốt cuộc vứt bỏ xấu hổ, giơ tay gõ cửa: "Cảnh Tư Hàn, anh...... Cái đó đó...... Không có vấn đề gì đi?"
Tổng giám đốc Cảnh tập trung tinh thần nhìn bồn cầu, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dọa giật mình, cảm thấy gần tiểu ra được lại bị dọa biến mất tiêu, tay nắm thằng em không khỏi hơi chặt một chút, lại làm anh hít hà một hơi.
Lạc Kim Vũ nghe được bên trong "aihhhh" một tiếng lại không nghe được âm thanh nào khác, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện, lập tức đập cửa:
"Cảnh Tư Hàn, anh mau mở cửa ra, tôi lái xe đưa anh đi bệnh viện. Hiện tại cũng không phải là lúc anh thể diện cái gọi là lòng tự trọng của đàn ông ra, lỡ như thật sự xảy ra vấn đề, thì tôi làm sao có thể đối mặt với cha mẹ anh đây? Mau ra đây đi, coi như tôi van xin anh đó"
Cảnh Tư Hàn thở dài, cẩn thận mà đỡ thằng em nhét trở lại trong qu4n lót, nhắc quần tây lên, kéo khóa lại, rửa sạch tay, xụ mặt mở cửa ra.
Lạc Kim Vũ bị khí thế hung ác của anh dọa lui hai bước, bản năng muốn bỏ chạy, lại bị người đàn ông trước mặt nắm chặt cánh tay, cô còn chưa kịp phát ra tiếng, Cảnh Tư Hàn đã cúi đầu đến trước mặt cô, chóp mũi sắp đụng vào nhau.
" Nếu xảy ra vấn đề, thì cô hãy chuẩn bị tốt tinh thần phụ trách đi" Cảnh Tư Hàn híp mắt nhíu mày, hơi thở đầy tính uy hiếp phun vào trên mặt cô.
Lạc Kim Vũ liên tục gật đầu: "Đương nhiên! Nếu anh...... Thì tôi sẽ phụ trách toàn bộ. Trên thế giới này nhiều bác sĩ như vậy, sẽ có người có thể trị......"
Cảnh Tư Hàn đánh gãy lời nói của cô: "Nửa đời sau đừng mong chạy thoát khỏi tôi, cô, thuộc về tôi". Cập nhật truyện nhanh tại # T RÙ𝙈TR𝐔YỆ𝙉﹒𝙫n #
"Hả? Cái gì?" Lạc Kim Vũ sửng sốt, lời này của anh ta sao nghe kỳ kỳ?
Sau khi phát ra khí thế bá đạo tổng tài vô cùng nhuần nhuyễn, Cảnh Tư Hàn mới sực nhớ đến thằng em.
Hồi nãy, ở trước mặt Lạc Kim Vũ hình tượng thật sự là quá khó coi, vốn định trước khi rời khỏi có thể cứu lại một chút, kết quả nhất thời vô ý, đã quên điều chỉnh bước chân, uy phong lẫm lẫm bước nhanh đi ra ngoài......
Vì thế, Lạc Kim Vũ chỉ nghe được một tiếng r3n rỉ nho nhỏ đầy thảm thiết, người đàn ông với khí thế bá đạo mới nãy còn đứng hiên ngang ở trước mặt, nháy mắt lùn hơn phân nửa.
"Đừng sĩ diện nữa, để tôi lái xe đưa anh đi bệnh viện?" Lạc Kim Vũ thật sự không đành lòng, hình như bị rất nghiêm trọng, đi còn không vững.
"Không cần." Cảnh Tư Hàn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của ngày hôm nay: "Tôi đi đây."
Lạc Kim Vũ há miệng th0 doc muốn kêu lại, nhưng nghĩ lại, chắc anh xấu hổ nói với cô, dù sao cũng là đàn ông ai muốn bàn chuyện này với người khác, phản ứng này của Cảnh Tư Hàn cũng có thể hiểu được.
"Ba ba" Cảnh Gia Dịch đứng ở trước mặt Cảnh Tư Hàn, ngưỡng đầu hỏi: "Ba ba đỡ chút nào chưa vậy?"
"Ừ." Cảnh Tư Hàn giơ tay xoa xoa đầu con trai, nói: "Đỡ hơn nhiều, ba ba có việc phải đi, lần sau lại đến thăm con."
Cảnh Gia Dịch có chút không tha, nhưng bé vẫn rất hiểu chuyện, gật gật đầu: "Dạ."
Cảnh Tư Hàn vừa cong chân tính bước đi, lại ngừng lại, anh cong lưng, hôn một cái ở trên trán bé, ngay sau đó vỗ vỗ đầu bé, nói: "Ngoan, ba ba đi nha"
Tổng gián đốc Cảnh ngoài mặt bình tĩnh, thật ra bên trong lại vô cùng hoảng loạn, mãi cho đến khi bước vào thang máy, nhìn không thấy bóng dáng của Lạc Kim Vũ cùng Cảnh Gia Dịch nữa.
Anh mới suy sụp hạ bả vai dựa vào tường thang máy, che lại bụng dưới, một lần nữa lộ ra nét mặt đau đớn, vì mau chóng được chẩn trị, anh vội vã tìm bệnh viện gần nhất.
Ngày này là ngày xấu hổ nhất trong suốt hai mươi mấy năm sống trên đời này của anh, cũng là ngày khó quên nhất trong đời.
Loại xấu hổ này càng bùng phát, khi anh mở lời hỏi bác sĩ "Bị đá vào lúc đang ở trạng thái hưng phấn ngẩng đầu, vậy nó có ảnh hưởng đến công năng hoạt động sau này không?" Cảnh tổng cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ kỳ thị của bác sĩ, thời điểm đó anh chỉ muốn chui xuống lòng đất cho đỡ nhục.
"Tôi cùng vợ... cô ấy.... Muốn đổi tư thế mới......" Cảnh Tư Hàn gập ghềnh mà giải thích một câu.
Vị bác sĩ kia nghe xong, hiểu rõ gật gật đầu.
Trải qua một loạt kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, cuối cùng được đến câu trả lời thỏa đáng, không có vấn đề gì, chỉ cần uống thuốc phối hộp ngâm nước nóng, vài ngày sau là có thể khôi phục chức năng như bình thường.
"Tuy tình thú có thể gia tăng tình cảm sinh hoạt của vợ chồng, nhưng hưng phấn quá độ sẽ gây ra chuyện, phải chú ý chừng mực, nắm chắc lực đạo, để tránh gây ra những chuyện ngoài ý muốn"
Cảnh Tư Hàn: "......"
Bác sĩ thấy anh im lặng, cho rằng anh không nghe vào tai, lại hướng dẫn từng bước, nói:
"Mấy người trẻ tuổi các anh, luôn thích mấy trò k1ch thích, tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, không biết đã xử lý bao nhiêu ca giống anh. Lúc chơi, không quan tâm gì hết, đến khi xảy ra vấn đề mới sốt ruột hoảng hốt chạy tới bệnh viện. Hầu hết không thành vấn đề"
"Sau khi điều trị có thể hoạt động bình thường, nhưng vẫn tồn tại một số ít tình huống tương đối cực đoan, tìm kiếm cái lạ, muốn thể nghiệm hưởng thụ, sau lại tạo thành thương tổn tâm lý vĩnh viễn, anh đừng tưởng rằng tôi kể chuyện cười, chỉ mới nửa tháng trước......"
Cảnh Tư Hàn nhẫn nại ngồi nghe ông bác sĩ nói xong, đột nhiên đỉnh mày hơi nhếch có vẻ gian xảo, thấp giọng hỏi một câu: "Bác sĩ, giống mấy tình huống mà ông vừa nói, liệu tình huống của tôi có thuộc loại tổn thương tâm lý, cái loại có khả năng sẽ không cử á?"
Bác sĩ còn tưởng rằng là do anh quá lo lắng, lập tức nói: "Theo tình huống của anh, loại này xác suất quá nhỏ, kết quả kiểm tra của anh không có vấn đề gì. Tuy rằng có bầm tím một chút, nhưng chỉ cần nghe lời dặn của bác sĩ, thì sẽ không có chuyện gì, anh có thể yên tâm."
"Vết thương có thể chữa khỏi, vậy còn tâm lý thì sao? Tôi có thể hay không bởi vì chuyện này mà sinh ra chướng ngại tâm lý, thành ra...... Không cử thì sao?"
"Gì?" Vị bác sĩ kia ngẩn người.
"Có khả năng sao? Ông có ca nào giống như vậy không?" Cảnh Tư Hàn lại hỏi tiếp một câu.
"Chuyện này cũng không phải là không có khả năng."
Bác sĩ không thể hiểu nổi thái độ của anh, nhưng vẫn giải thích, nói: "Tôi đã từng có một vài ca như vậy, loại này trị liệu rất phiền toái, bởi vì trị chướng ngại tâm lý vô cùng phức tạp, chỉ dựa vào thuốc, hau sự can thiệp từ bác sĩ tâm lý cũng không nhất định có thể chữa khỏi."
"Có khả năng là được! Cảm ơn ông nhiều lắm, bác sĩ Âu" Nói mấy câu, trong đầu Cảnh Tư Hàn đã hình thành một kế hoạch hoàn chỉnh, anh cười nói lời cảm ơn với bác sĩ, tay cầm giấy khám bệnh vừa lòng rời khỏi bệnh viện.
Bác sĩ ngồi trong phòng khám, mắt nhìn anh chàng trẻ tuổi đẹp trai mang theo gương mặt đầy hớn hở rời đi, sờ sờ đỉnh đầu thưa thớt của mình, ông không hiểu nổi, sao anh chàng này lại vô cùng chờ mong ông ghi hai chữ "Không cử" vào trong bệnh án?
Tuy Lạc Kim Vũ không thể đi đến bệnh viện với Cảnh Tư Hàn, nhưng trong lòng nhưng vẫn thấp thỏm không yên, cô ở nhà đợi hai tiếng, thấy thời gian không sai biệt lắm, nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Cảnh Tư Hàn, nhưng đối phương luôn trong tình trạng không nghe máy, cô lại gọi thêm một lần, cuối cùng vẫn là câu nói "Tạm thời không thể trả lời, quý....." quen thuộc của hệ thống.
Lạc Kim Vũ bắt đầu sốt ruột, ai cũng đều biết cái vị trí kia của đàn ông vô cùng yếu ớt, lỡ như cô thật sự đá ra vấn đề, cũng không biết làm cách nào có thể đền cho anh ta...... Vì thế cô lại gửi một tin nhắn thoại cho Cảnh Tư Hàn, nội dung là "Sau khi có kết quả kiểm tra, anh có thể gọi cho tôi được không?"
Nhưng tin nhắn cũng giống như cuộc gọi đều là đá chìm đáy biển, Lạc Kim Vũ càng chờ càng nóng lòng, cách không được bao lâu thì nhìn di động một lần, sợ bỏ lỡ tin tức từ Cảnh Tư Hàn, tâm trạng cứ lo lắng đề phòng như vậy mà chờ đến 9 giờ tối, Lạc Kim Vũ thất thần dỗ Cảnh Gia Dịch ngủ xong, thì đột nhiên nhìn thấy màn hình di động sáng lên.
Là Cảnh Tư Hàn gọi đến.
Lạc Kim Vũ nhanh tay cầm di động, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ, mới chuyển nghe.
"A lô? Cảnh Tư Hàn, sao tới tận bây giờ anh mới gọi lại cho tôi? Kết quả kiểm tra sao rồi? Chắc không có vấn đề gì đi?" Cô hỏi liên tiếp, nhưng đối phương lại trước sau không nói lời nào.
Ngay từ đầu, Lạc Kim Vũ tưởng tín hiệu không tốt, lại đi đến ban công, đẩy ra cửa kính: "A lô? A lô? Anh có nghe tôi nói gì không?"
"......" Cảnh Tư Hàn vẫn không nói gì, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề từ đầu bên kia truyền đến, chứng tỏ không phải do tín hiệu yếu.
Trong lòng Lạc Kim Vũ trầm xuống, cô hít một hơi thật sâu, sau một lúc mới chần chờ, nói: "Là...... Kết quả kiểm tra không tốt sao?"
Đối diện lại trầm mặc hồi lâu, thẳng đến một tiếng thở dài nặng nề vang lên, Lạc Kim Vũ rốt cuộc nghe được tiếng nói khàn khàn của Cảnh Tư Hàn thông qua sóng điện thoại truyền qua: "Tôi...... Khả năng sau này......"
Hết chương 64
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...