"Ai tới? Sao cô lại khẩn trương đến như vậy?" Cảnh Tư Hàn nhìn cánh tay bị Lạc Kim Vũ nắm, trong lòng cảm thấy hơi lạnh.
Lạc Kim Vũ mới vừa mở miệng thì tiếng chuông cửa vang lên, cô nhíu mày nghiêm túc nhìn anh nói: "Một lát cho dù anh nghe được cái gì, cũng không cần đi ra, nghe rõ chưa?"
"Nhưng......" Cảnh Tư Hàn còn muốn nói, Lạc Kim Vũ giơ tay đẩy đẩy ở trên lưng anh, thúc giục, nói: "Anh trốn vào phòng thay quần áo đi, nhanh"
Cảnh Tư Hàn không còn cách nào, giày cũng chưa kịp thay ra, cất bước đi vào chỗ ẩn nấp. Lạc Kim Vũ thấy anh đi từ từ như đi dạo, sốt ruột, hạ giọng hối: "Anh đi nhanh lên dùm tôi cái"
Cảnh Tư Hàn bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn cô, nhanh chân bước đi vào canh cửa mà cô chỉ, vừa bước một chân vào trong thì dư quang liếc thấy hình ảnh bên trong phòng ngủ bên cạnh, Cảnh Gia Dịch đang đứng ở trên giường, một đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt lưng quần, cố sức kéo lên, nhảy a nhảy a nhảy, nhìn rất là khó khăn.
Vì thế gót chân di chuyển ngay, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
"Nè! Cảnh......" Lạc Kim Vũ nhìn thấy anh đi sai phòng, giương giọng muốn kêu lại, nhưng đợi khá lâu nên Vân Tú Mẫn có chút không kiên nhẫn, chuông cửa ấn một tiếng so một tiếng càng cấp, cô nhìn cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại từ bên trong, chỉ đành phải căng da đầu mở cửa ra chào đón Vân Tú Mẫn.
"Con đang làm cái gì? Sao lâu như vậy mới ra mở cửa?" Vân Tú Mẫn vẫn mang một bộ dáng phu nhân nhà giàu, nhưng cẩn thận nhìn sẽ phát hiện dưới lớp trang điểm dày kia là một gương mặt đầy mệt mỏi, bà ta mang giày cao gót bước đi vào trong, tầm mắt nhanh chóng liếc một vòng.
"Mang đỡ dép của Dương Dương đi." Lạc Kim Vũ mở ra tủ giày lấy dép lê cho bà ta, Vân Tú Mẫn lại nhanh chóng giơ tay đè lại, nói: "Để mẹ tự làm"
Lạc Kim Vũ nhìn bà cong lưng thay giày đổi dép, nhưng ánh mắt lại cẩn thận xem xét thì lại cảm thấy buồn cười, trào phúng: "Trong nhà cũng chỉ có hai đôi dép, nếu bà không hài lòng về kiểu dáng hay màu sắc chất lượng thì không bằng đừng đổi nữa, trực tiếp vào đi."
Vân Tú Mẫn tự nhiên nghe ra thâm ý trong lời nói của cô, nét mặt lập tức thay đổi, tiện tay lấy một đôi dép, nói: "Mẹ chỉ là muốn lấy một đôi vừa chân thôi."
Lạc Kim Vũ cong cong khóe miệng, giơ tay làm một tư thế mời, hỏi: "Xin mời bà dạo một vòng quanh nhà, có hay không muốn vào phòng tắm kiểm tra một chút? Nhìn xem nơi này của tôi có đồ của đàn ông hay không, hửm?"
Vân Tú Mẫn vừa nghe giọng nói đầy gai của cô thì nhíu mày: "Con đang nói cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ đó không phải là lời nói trong lòng bà hay sao? Không phải bà không tin tôi đã hoàn toàn từ Cảnh gia dọn ra ngoài sao? Nếu không hôm nay bà tìm lại đây làm cái gì kia chứ?" Lạc Kim Vũ hỏi lại.
"Gần đây thái độ của con đối với mẹ rất hỗn láo đó. Không rên một tiếng cõng mẹ dọn khỏi Cảnh gia, con đã quên lúc trước mẹ phí bao nhiêu công sức mới có thể làm con có cơ hội tiếp cận Cảnh Tư Hàn, tiến vào Cảnh gia sao? Hiện tại nói rời đi là phải đi ngay, có phải con chưa từng nghĩ đến tình cảnh sau này của chúng ta sau?"
Vân Tú Mẫn bắt đầu giở giọng chất vấn cô, giọng điệu không khỏi cất cao hơn bình thường.
Lạc Kim Vũ hít sâu một hơi: "Tôi chính là nghĩ về tương lai sau này của chúng ta mới rời khỏi Cảnh gia. Bà nghĩ lại đi, bà vì cái gì mà đau khổ nhiều năm như vậy, tại sao lại bắt tôi dẫm vào vết xe đổ của bà?"
"Chính là bởi vì cả đời này của tao quá uất ức, cho nên mới muốn mày gả vào Cảnh gia, như vậy tao mới có thể ngẩng cao đầu với cái nhà kia! Cái gì kêu giẫm lên vết xe đổ? Tao đem mày đút vào Cảnh gia, là giết mày sao? Trước kia không phải còn thích đến chết sao? Tại sao bây giờ lại muốn đi khỏi nơi đó?"
"Nếu tôi có thể gả, thì đã gả vào ba năm trước rồi, còn dùng cái thân phận " Lạc tiểu thư " mặt dày mày dạn mà ở Cảnh gia nhiều năm như vậy sao? Cảnh Tư Hàn căn bản không thích tôi, tương lai anh ta sẽ có vợ con của riêng mình, đến lúc đó tôi với Dương Dương ra sao hả, cùng bà với tôi có cái gì khác nhau, hả? Bà trả lời tôi đi?"
"Đương nhiên là có khác nhau, Dương Dương có huyết thống của nhà họ Cảnh. Nó có quyền lợi được phân chia tài sản"
Lạc Kim Vũ nghe được lời này cười lạnh một tiếng: "Tôi đây cũng là người nhà họ Lạc nè, nhưng cái nhà kia có cho tôi một phần nào đâu?"
"Không giống nhau" Vân Tú Mẫn theo bản năng buột miệng thốt ra.
"Chỗ nào không giống nhau?"
Lạc Kim Vũ nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, nhìn thấy nét mặt bà hiện lên hốt hoảng, ngay sau đó cô nghe Vân Tú Mẫn nói: "Dương Dương là con trai, là, là có thể nối dõi tông đường, đương nhiên không giống nhau."
"Có lẽ đi."
Lạc Kim Vũ lạnh lùng, nói: "Nhưng nếu vì những thứ bà gọi là tài sản thừa kế mà làm cả đời Dương Dương đeo trên lưng cái thân phận con riêng sống ở dưới bóng ma người khác, tôi thà rằng mang thằng bé đi theo tôi sống cực một chút, nhưng vui vẻ sung sướng lớn lên còn hơn. Thằng bé muốn cái gì, tôi đều có thể cho nó, không cần bà nhọc lòng."
"Mày cho được sao? Mày lấy cái gì cho thằng bé? Bản thân mày có bản lĩnh hay không trong lòng mày không rõ? Lấy tình hình hiện giờ của mày muốn một lần nữa tìm một người trong sạch có bao nhiêu khó mày biết không?"
"Hiện tại kẻ có tiền cưới vợ điều đầu tiên họ nhìn vào chính là sắc đẹp, điều thứ hai là tuổi trẻ, điều quan trọng nhất chính là còn trinh, cái loại đã sinh con như mày thì ngay cả ngạch cửa nhà người ta còn không biết có vào được hay không? Lúc đó tao đi chỗ nào tìm đàn ông cho mẹ con mày dựa vào?"
Lần này Lạc Kim Vũ là thật sự bị chọc giận cười, lúc này cô mới rõ, một khi không có Cảnh gia thì người mang danh là "mẹ" này, sẽ lập tức bắt đầu chuẩn bị hô hào "vì cô" mà tìm mục tiêu kế tiếp, hoá ra ở trong lòng Vân Tú Mẫn, cô chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là gả vào nhà giàu làm máy ATM cho bà ta?
"Sao vậy, bà đây là ghét bỏ tôi không phải là gái trinh nên bán không được giá sao? Tôi chỉ muốn hỏi một chút, bà thật là mẹ ruột của tôi sao? Trên đời này sẽ có một người mẹ ruột như bà hay sao, luôn miệng nói là vì hạnh phúc của con gái cùng cháu ngoại, nên bà mới có thể đem bọn tôi trở thành hàng hóa bán ra ngoài đổi tiền để tiêu xài hay sao?"
"Mày nói cái gì? Tao không phải là mẹ thì là ai? Nếu tao không phải mẹ mày thì lúc trước sao phải nhảy vào trong biển lửa cứu mày ra? Vết sẹo trên người tao là vì ai mà có? Lương tâm mày đều bị chó ăn hết rồi phải không?"
Vân Tú Mẫn nháy mắt cất cao âm lượng, giống như là muốn dựa vào khí thế mới có thể chống đỡ tự tin của bà ta.
"Lương tâm? Có lẽ bà nên đi một chuyến tham quan viện dưỡng lão, nhìn xem con cái bỏ mặc cha mẹ già sống chết trong đó đi, lúc đó chắc bà sẽ biết tôi rốt cuộc có lương tâm hay không"
"Tôi ở Cảnh gia không nơi nương tựa, bà có từng đau lòng dùm hoàn cảnh của tôi không? Tôi ở thành phố N suýt chết mất xác trên biển, bà có từng hỏi thăm tôi quá một câu sao? Trừ bỏ đòi tiền ra, bà còn nói cái gì với tôi nữa? Nếu không phải trong thân thể chảy một nửa dòng máu của bà, thì bà cho rằng hiện tại tôi còn sẽ đứng ở chỗ này nói đến cái gọi là nghĩa vụ chăm sóc tuổi già cho bà sao?"
Lạc Kim Vũ cũng thật sự nổi giận, cô chỉ đơn giản nghĩ thay nguyên chủ kính một phần hiếu cho bà ta, cô có thể nhẫn là được dạy dỗ phải tôn trọng người lớn, nhưng không đại biểu cô phải nhẫn nhịn một người ta cần ta cứ lấy, cô không thể thỏa mãn tính tham lam của bà ta hết lần này đến lần khác, nhẫn nhịn cũng phải có điểm mấu chốt, Dương Dương là mấu chốt của cô.
"Mày....." Vân Tú Mẫn nghe rõ câu cuối cùng, trên mặt tức khắc vừa xanh vừa trắng, cũng không biết là bị nói trúng hay bị chọc tức thành thẹn, bà ta đi về phía trước một bước, giơ tay muốn tát thẳng vào mặt Lạc Kim Vũ.
Lạc Kim Vũ nhanh tay lẹ mắt ở giữa không trung chặn ngang tay bà ta, xoay một vòng bẻ ra sau lưng, ánh mắt nhìn Vân Tú Mẫn giống như một người xa lạ:
"Tình cảm giữa hai mẹ con, không phải dựa vào những câu mà bà lặp đi lặp lại cứu sống tôi khỏi đám cháy rồi dùng cái cớ đó để giam cầm tôi, tôi không phải người máy, nghe xong mệnh lệnh sẽ hành động theo ý của bà, tôi có cảm giác, có tình cảm, biết phân biệt ai tốt ai không tốt với tôi. Hiện tại tôi nể mặt nên gọi bà một tiếng mẹ, bà tưởng mình có cái quyền đánh tôi?"
Nói xong, Lạc Kim Vũ vung tay ném Vân Tú Mẫn ra, lạnh lùng híp mắt nhìn bà ta.
Vân Tú Mẫn lảo đảo lui ra sau, một lúc sau mới đứng vững, phản ứng đầu tiên tính toán xông lên đánh Lạc Kim Vũ, nhưng vừa nhấc đầu thì đã bị ánh mắt của cô dọa sợ đứng im tại chỗ, bà cắn chặt răng, không cam lòng cố gắng áp xuống cơn giận, giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng:
"Chẳng lẽ con đang trách mẹ hay sao, những lời này của con giống như trách mẹ mấy năm nay không quan tâm đến con sao? Con thử nói xem mẹ làm chuyện nào mà không phải là vì con? Còn chuyện con gặp tai nạn ở thành phố N....., không con không có chuyện gì sao, còn ăn ngon uống tốt, mẹ......"
Vân Tú Mẫn nói, liếc mắt phát hiện Lạc Kim Vũ cũng không có nửa phần dao động, cũng không muốn nhắc đến đề tài này, bà cất bước muốn đi vào phòng ngủ chính: "Thôi, không nói cái này, chúng ta đều cần thời gian để bình tĩnh lại. Dương Dương ở trong phòng sao? Để mẹ đi nhìn thằng bé cái."
Lạc Kim Vũ lập tức chặn ngang đường đi của bà ta, ánh mắt của cô nhìn bà ta tràn ngập không tín nhiệm: "Hôm nay rốt cuộc bà đến đây muốn làm gì, không bằng nói thẳng ra đi."
Nét mặt Vân Tú Mẫn vô cùng khó coi, môi vừa động như muốn nói gì lại cố nén nuốt trở vào, miễn cưỡng cười một chút: "Kim Vũ, mẹ cũng không muốn cãi nhau với con, hôm nay mẹ chủ yếu lại đây nhìn hai mẹ con con ở nhà mới co tốt không thôi." Tuy miệng nói như thế, nhưng bàn tay nắm chặt lấy túi xách nhô lên gân xanh đã vạch trần cảm xúc hiện tại của bà ta.
Lạc Kim Vũ nhìn lướt qua mu bàn tay của bà ta, nói:
"Tôi không cần biết trong lòng bà tính toán cái gì, nhưng tôi chân thành khuyên bà một câu, đừng mong bán Dương Dương cho Cảnh gia, chuyện lúc trước là tôi tự làm tự chịu, hiện tại tôi chỉ muốn một mình nuôi con sống qua ngày, không muốn dựa dẫm vào ai."
Vân Tú Mẫn rốt cuộc nhịn không được, hét lên:
"Sao mày vẫn ngu như vậy? Dương Dương là cháu đích tôn của Cảnh gia, muốn Cảnh gia cho phí nuôi nấng không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng lẽ mày còn muốn dưỡng không cho người ta sao sao? Mà không muốn tìm bọn họ đòi, tao đi, cầm tiền là có thể làm được tất cả."
"Dương Dương là con trai của tôi, chẳng lẽ tôi nuôi con trai của tôi là chuyện không bình thường sao?"
"Giỏi" Vân Tú Mẫn tức muốn hộc xòe tay ra trước mặt Lạc Kim Vũ, nói: "Mày không đòi tiền Cảnh gia, vậy đưa tiền của mày cho tao! Một triệu, hiện tại đưa cho tao ngay, lập tức."
*(E hèm! Trong nguyên tác bà ta đòi một trăm vạn.
1 vạn = 10.000 ¥ ≈ 32,987,400 Ð; 100 vạn = 1 triệu ¥ ≈ 3,298,743,600 Ð.
"Tôi không có, sau này cũng sẽ không có. Rốt cuộc là muốn nhà vẫn là muốn con gái, bà tự mình suy nghĩ kỹ đi" Lạc Kim Vũ chém đinh chặt sắt nói.
"Mày, mày" Vân Tú Mẫn "mày" nửa ngày, nguyền rủa mở miệng: "Tao thật hối hận cứu mày khỏi đám cháy đó, biết vậy để mày chết cháy còn hơn"
Ánh mắt Lạc Kim Vũ lạnh thấu xương, nhìn bà ta nói:
"Không, bà không có cứu tôi, trận hỏa hoạn năm đó luôn ám ảnh tôi, gi3t ch3t tâm trí tôi. Nó ám ảnh tôi qua từng câu từng chữ trong miệng bà, sau đó biến thành mộ sợi dây thừng trói chặt tôi suốt mười mấy năm. Cho nên tôi mới tùy ý bà muốn lôi tôi đi sai một bước lại một bước, hiện tại tôi không muốn tiếp tục làm sai nữa, bây giờ sợi dây thừng đó cũng không thể lại trói buộc cuộc đời tôi, bà nghe rõ chưa?"
Vân Tú Mẫn kinh ngạc nhìn cô, như là chưa từng quen biết cô, môi đóng mở, một câu cũng nói không nên lời. Sau một lúc lâu, bà đột nhiên nắm chặt tay Lạc Kim Vũ, nửa là trần thuật nửa là cầu xin mà nói:
"Kim Vũ, hôm nay mẹ nói sai, mẹ chỉ là quá nóng tính, con đừng giận, qua mấy ngày mẹ lại đến thăm con được không? Con thử nghĩ lại những lời mẹ nói với con đi, mẹ hứa là sẽ không mang Dương Dương về Cảnh gia, mẹ chỉ hy vọng bên đó nể mặt thằng bé cho chúng ta chút tiền nuôi nấng thôi, mẹ là......"
Lạc Kim Vũ nhắm mắt, đánh gãy lời của bà, nói: "Bà đi đi, không tiễn."
Vân Tú Mẫn mím môi, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, mỗi bước chân đều lưu luyến, đi từng bước rời khỏi phòng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất kiên định, Lạc Kim Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn ôm Cảnh Gia Dịch từ phía sau đang đi tới.
Cảnh Gia Dịch đeo tai nghe, có lẽ là đang nghe nhạc, đầu nhỏ còn lắc lư qua lại theo tiết tấu. Lạc Kim Vũ thấy bộ dáng ngây thơ của bé, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ngoài phòng khách, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Cảnh Tư Hàn gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Cảnh Tư Hàn nhìn gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của cô, anh hơi hơi nhíu mày, nhớ lại nội dung cuộc cãi vã vừa rồi mà anh loáng thoáng nghe được, nhìn cô "Tôi ở Cảnh gia không nơi nương tựa, bà có từng đau lòng dùm hoàn cảnh của tôi không? Tôi ở thành phố N suýt chết mất xác trên biển, bà có từng hỏi thăm tôi quá một câu nào sao?"
Anh cảm thấy trong lòng ngực bỗng chốc sinh ra một chút khổ sở, nó nhói nhói.
Trong mấy năm cuộc đời cô, anh cũng là một trong những người góp phần làm cô đau khổ.
Cảnh Tư Hàn nhìn sắc mặt Lạc Kim Vũ không có việc gì, từ trong tay anh tiếp nhận Cảnh Gia Dịch, miễn cưỡng cười vui đi đến bên cạnh con trai, áp sát tai cùng nhau nghe nhạc. Nhìn thấy cảnh này, anh đặc biệt muốn chạy đến ôm hai mẹ con vào lòng.
Anh không muốn nhìn thấy cô đau khổ, muốn bảo vệ người con gái ra vẻ kiên cường này.
Trong lòng có một giọng nói nói với anh như vậy.
Hết chương 60
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...