Tạ cô nương sao có thể không hiểu những chuyện như này chứ, ngay sau khi biết hắn Cố Thần chính là Cảnh Hoan, nàng liền hiểu rõ ban đầu Đại Hi xuất binh hoàn toàn là vì cần phối hợp với kế kim thiền thoát xác của Cố Thần.
Nàng cũng biết cảm xúc của chính mình, trong lòng thật sự vì nhiều tính mạng kia mà cảm thấy không vượt qua được, có một chút sự thực. Nhưng trên thực tế cũng không có là bao, bởi vì có những khi người không lạc vào cảnh giới kỳ lạ căn bản không cảm nhận được rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.
Cho nên nàng so đo với Cố Thần những chuyện này, kỳ thực phần nhiều là xem xét Tạ Dịch Giang bên đó. Nếu Tạ Dịch Giang biết Cố Thần chính là Cảnh Hoan, nếu Tạ Dịch Giang biết Cố Thần để có được nàng sau khi chiếm được Huy Châu đã liền chiếm sang Nghiệp Châu, nếu Tạ Dịch Giang biết Cố Thần cưới nàng là để làm nhục Đại Hoàn, ông ấy sẽ vẫn để nàng và Cố Thần sống với nhau chứ?
Tạ cô nương trong lòng có một đáp án vô cùng rõ ràng: Sẽ không.
Coi như Tạ Dịch Giang sau cùng vì ngại Hoàng quyền mà để cho hai người sống với nhau, Tạ cô nương vẫn cảm thấy có lỗi với ông, thân đã chiếm nữ nhi của ông, lại luôn gây sự với ông, cũng luôn gây sự khiến nàng đau lòng.
Còn có một rào cản lớn nhất, chính là nỗi sợ hãi trong lòng Tạ cô nương. Nàng bây giờ một thân một mình nơi Đại Hi, người bên mình có thể dựa dẫm chỉ có Cố Thần, mà bây giờ Cố Thần là Thái tử, sau này là Hoàng đế, hắn sao có thể chỉ có một mình nữ nhân là nàng chứ?
Ngay cả Hi đế một người cứng rắn như vậy, dù đọc sủng Hoàng hậu, nhưng trong cung ông ta vẫn có nữ nhân khác.
Nàng không cách nào sống độc lập với Cố Thần, người mà nàng sống hai kiếp lần đầu yêu, nàng thậm chí còn chưa thấu rõ cả tính cách của hắn, nhưng chỉ vì một điểm đặc biệt trong tính cách của hắn mà đắm chìm trong đó.
Cho nên nàng muốn né tránh. Không phải là sợ ngày sau hắn sẽ tình nồng phai nhạt đấy chứ?
Nhưng nàng cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ rơi hắn, hắn nói đúng, lúc trước thời điểm chỉ có một phần ngàn hi vọng, nàng vẫn không quản vạn trượng cướp hắn về bát của mình, hiện tại hắn chủ động nhảy vào trong bát mình, nàng sao có thể ném ra ngoài đây?
Nàng lúc trước không biết đã phạm vào điều ngớ ngẩn gì!
Tạ cô nương hít hít, trong ánh mắt có chút thấp thỏm của hắn đưa tay ra hung hăng nhéo lấy lỗ tai hắn: “Ta muốn nói ngươi bây giờ là người của ta, ngươi có thừa nhận không?”
Báo ứng quả nhiên đã tới, nghĩ tới ban đầu ở Lăng Vân thư viện hắn cũng đã nhéo lỗ tai nàng một, hai lần, lần này đổi lại là nàng, Thái tử điện hạ vội vàng gật đầu: “Thừa nhận!”
Tạ cô nương thả tay ra, cất cằm giọng khí phách: “Như vậy khi ta tha thứ cho những gì ngươi đã làm, thì hãy thành thực, ta kêu ngươi làm gì thì ngươi phải ngoan ngoãn làm theo đó!”
Thái tử điện hạ có chút ngơ hiếm thấy, bởi vì phát hiện mình có chút không theo kịp ý nghĩ, vừa nãy còn là một bộ lạnh lùng băng sơn “ta không muốn quan tâm ngươi cút đi xa một chút”, thế nào mà chỉ ngây ra một chút đã đổi thành nữ Vương khí phách “ngươi quỳ xuống cho ta”?
Quả nhiên lòng dạ nữa nhân như kim dưới đáy biển.
Có điều Thái tử điện hạ vẫn luôn giỏi trong việc nắm bắt trọng điểm, mặc kệ nàng nguyên nhân gì cơ, chỉ cần bảo bối nhà mình chịu quan tâm đến mình thì thứ những khác căn bản không thành vấn đề, thế là Thái tử điện hạ một mặt nghiêm túc: “Kính cẩn tuân theo huấn thị của Thái tử phi.”
Tạ nữ Vương từ phía trên cao ngạo nhìn xuống hắn, ngoắc ngoắc tay với hắn: “Nếu đã như vậy, nào, Thái tử điện hạ trước tiên hãy nói rõ Liễu cô nương kia là ai, nói rõ một lần về ba đời tổ tông của nàng ta.”
Thái tử điện hạ lập tức mắt sáng như tuyết, nắm lấy ngón tay trắng nõn của nàng, đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh nàng: “Thanh Ngọc là đang ghen?”
Tạ nữ Vương: "Ha ha."
Thái tử điện hạ lập tức vứt bỏ quan hệ: “Ta không quen nàng ta, thật.”
"Thật sao?" Tạ nữ Vương một mặt ý vị nhìn sâu vào hắn: “Nhưng ta lại nghe nói, Liễu cô nương lại vì Thái, tử, ca, ca của nàng ta mà muốn cho nữ nhân đến từ Đại Hoàn kia biến mất đấy!”
Tạ cô nương cáo trạng mà không áp lực chút nào, dù sao thì bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào Cố Thần, có chuyện không cáo trạng với hắn thì cáo trạng với ai?”
Huống hồ vừa nãy tâm tình sau khi dự đoán mất đi Cố Thần, sự không phục trong lòng Tạ cô nương cũng kích phát ra rồi, nam nhân này là của nàng, coi như là vừa nãy nàng ngốc, nhưng cũng không có nghĩ là không cần hắn, chứ đừng nói chi là bị người khác nhòm ngó trắng trợn như vậy!
Còn người nam nhân đào hoa này, thì để cho hắn tự tay lo liệu đi.
Dù sao thì Cửu Hoàn Kim bối đại khảm đao của nàng quá nặng không thể mang từ Đại Hoàn sang đây được…..
Thái tử điện hạ ngây ra một hồi, sau đó giận quá hóa cười, mà còn cười rạng rỡ: “Hả? Lại dám nói như vậy, gan thật sự không nhỏ……..”
trong đối mắt sâu lạnh chợt lóe lên một sự tàn nhẫn.
Chỉ là nói tới giữa chừng, thấy Tạ cô nương bên cạnh vẫn một bộ dạng ung dung uống trà, con mắt Thái tử điện hạ liền chuyển, lập tức ủy khuất vòng tay lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, thì thầm: “Thanh Ngọc, bọn họ đều khi dễ ta mới vừa trở về trong triều thế lực còn yếu kém, cho nên muốn kéo ta từ địa vị Thái tử xuống, không cho ta con đường sống!”
Tạ cô nương tay đang cầm ly trà bỗng cứng lại, hoàn toàn không ngờ tính cách thật của Cố thần lại như vậy, không biết xấu hổ………
Đem nàng xếp hàng thứ hai!
Nhưng nghĩ lại, hắn có vẻ là một đế vương giỏi, vậy thì kiểu mặt dày kia chỉ là một lớp vỏ bọc?
Người có thể rat ay khiến Cảnh Diệp phải kiêng kị có thể có được Hoàng vị Đại Hoàn, trở về Đại Hi lại vẻn vẹn chỉ làm một Thái tử, nàng không tin hắn ở Đại Hi lại không chút bố trí nào.
Nhưng hắn lại làm nũng nàng, đương nhiên nàng cũng phải cho hắn chút thể diện chứ, Tạ cô nương liền bày ra một bộ mặt kinh ngạc và tiếc nuối: “Ai dám khi dễ ngươi, ta giúp ngươi đánh tan bọn họ!”
Lúc này Tạ cô nương lại làm ra bộ mặt đầy nguy hiểm, trên khuôn mặt mềm mại, lại là lời nói của một nam tử hán, khiến cho mọi người bên cạnh nàng chạy dạt đi.
Nhưng Thái tử điện hạ nhà người ta lại cảm thấy hài lòng, lập tức tiến tới sát bên, cọ cọ cổ nàng, ve vẩy đuôi nói: “Trừ phụ Hoàng ra tất cả mọi người trên triều!”
Tạ cô nương “………….”
“Nhất là tên ngốc nàng vừa mới gặp kia!”
Tạ Bích Sơ không biểu lộ gì: “……… Cho nên cái người này với Liễu cô nương kia có quan hệ gì?”
“Bởi vì cha của Liễu cô nương kia chính là chỗ dựa dẫm lớn nhất của tên ngốc kia!”
Ồ, Tạ cô nương một giây liền hiểu, ngay sau đó liền bổ sung vào lược văn đại cương 5000 chữ, cha của Liễu cô nương đối địch với Thái tử Cố Thần, nhưng hai bên còn chưa có vạch mặt nhau, hơn nữa Liễu cô nương lại đang ái mộ Thái tử, cộng thêm việc phụ thân Liễu cô nương muốn mượn cơ hội xoa dịu Thái tử, nên đã đem Liễu cô nương đưa tới Đông cung, nhưng Thái tử cũng hiểu được tất cả âm mưu, sau đó hai người liền tương ái tương sát.
Đoạn cầu này thật quen thuộc a.
Nhưng hiện tại đã có nàng ở đây rồi, khi tình tiết ngược văn bắt đầu cần kịp thời bóp chết từ trong trứng nước, hơn nữa phải hết sức độ lượng dạy miễn phí cho Liễu cô nương kia biết nên làm người như thế nào!
Ai da, nàng đúng là một cô nương lương thiện, quyết đoán không cần giải thích.
Thế là Tạ cô nương cởi bỏ cái ôm sát rạt kia, bắt đầu tiến hành tìm hiểu sơ bộ tình huống: “Vậy ý ngươi chính là Liễu cô nương kia hiện tại không thể hành động?”
Thái tử điện hạ ngồi đó một mặt thành thực tiếc nuối, nghe vậy mặt liền kinh ngạc: “Đương nhiên rồi, nàng ta dám ra tay với nàng, ta sao có thể tha thứ cho nàng ta, Thanh Ngọc nàng quá lương thiện rồi……” Lời nói sau cùng hoàn toàn là một giọng điệu cảm thán.
Cầu xin ngậm miệng lại.
Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe miệng, loại đối thoại với nữ chủ này là ý gì đây? Nàng lương thiện? Bớt giỡn đi có được không?
Tạ cô nương liếc hắn một cái, thích thú nói: “Ngươi thích ta lương thiện?”
Thái tử điện hạ thành thực lắc lắc đầu: “Ta hi vọng nàng đừng lương thiện như vậy.”
Tạ cô nương hài lòng gật gật đầu, biểu lộ hắn đã qua cửa này rồi, lúc này mới giải thích: “Ta đây không phải sợ làm loạn bố cục của ngươi, dù sao thì nàng ta cũng chưa động thủ, ngươi sớm làm sạch cha nàng ta không phải được rồi sao, chặt cây không thể chỉ chặt cành, phải bắt đầu chặt từ gốc.”
Thái tử điện hạ mắt lóe sáng, một mặt ngạc nhiên vui thích nhìn nàng chăm chú, sau đó nắm lấy tay nàng cảm thán: “Thanh Ngọc, chúng ta thật là tâm ý tương thông."
Tạ Bích Sơ lạnh lùng liếc hắn, mặc cho hắn nắm lấy ngón tay mình, chậm rãi nói: “Nói nhiều quá vậy, bây giờ thì có thể đem ba đời tổ tông nhà Liễu cô nương nói một lần cho ta rồi chứ?”
Thái tử điện khoát tay nói: “Tổ thượng nhà nàng ta không có gì để nói cả, ba đời trên cha nàng ta Liễu Tư Hiền cao không với tới thấp cũng chẳng thành, thời điểm Liễu gia đem toàn bộ gia thế thối lui khỏi Kinh thành, mới xuất hiện vị cứu tinh là Liễu Tư Hiền, Liễu Tư Hiền người này tài học có, năng lực cũng có, dã tâm lại càng nhiều, xem hắn không từ thủ đoạn nào trèo lên cao là biết, hơn nữa trong triều nếu tính đến tham ô, thì người đầu tiên phải nói đến chính là ông ta.”
Thái tử điện hạ mặt không chút quan tâm, nhưng trên miệng lại là giọng điệu không tha: “Có lẽ khi còn nhỏ nghèo một chút, dù sao cũng là một thế gia sa sút, phụ thân hắn còn là một kẻ nghiện cờ bạc, bị chặt mất hai ngón tay ở phường đánh bạc.”
Hắn nói tới nói lui, mà vẫn chưa nhắc tới chức quan trong triều của Liễu Tư Hiền, ngược lại bát quái trong nhà ông ta thì lại nói một đống, từ chuyện tổ phụ của ông ta phong lưu nạp mười tám tiểu thiếp, tới chuyện Liễu Tư Hiền ngoại tình bị phu nhân chính thất sau khi phát hiện đã nháo tới bắt người.
Tạ cô nương hoàn toàn không