Editor: Tuyền Uri
Về đề tài “Có cho Chu Tĩnh Tuệ chuyển đến Trường Hoa cung dưỡng thai”, Tạ hoàng hậu kháng cự hết sức cứng rắn, Hoàng đế bệ hạ chỉ có thể áp chế suy nghĩ này, nhưng trong lòng khó lòng vẫn còn sót lại suy nghĩ như vậy.
Chỉ là lập tức hắn sẽ không có thời gian tới quấy rầy Tạ Hoàng hậu, bởi vì hoàng đế bệ hạ ở chỗ nàng nhận thua lập tức ăn quả đắng ở nhà nam thần lão cha của nàng.
Hoàng đế bệ hạ cảm thấy không có người dùng. Nên chuẩn bị thêm một kỳ thi khoa cử, sự vụ cụ thể bị hắn giảm bớt việc quăng cho Tạ tể tướng. Hắn thoải mới chờ Tạ tể tướng dâng lên bản kế hoạch.
Kết quả.... bản kế hoạch của hoàng đế bệ hạ mới nhìn thấy phần mở đầu. Ngụm trà vừa uống vào miệng đều phun ra.
Trong bản kế hoạch của Tạ tể tướng nói là vì thời gian quá gấp, không thể nào phát động nhân dân cả nước cùng đi tham gia cuộc thi khoa cử cho nên chỉ có thể thu nhỏ phạm vi, trực tiếp tổ chức kì thi khoa cử ở các trường cao đẳng. Mà thư viện quý tộc hàng đầu cao cấp nhất Đại Hằng – thư viện Lăng Vân đương nhiên có tác dụng thị phạm dẫn đầu.
Mà trong thư viện Lăng Vân vừa lúc có một Tĩnh vương, hơn nữa bởi vì thành tích ưu tú còn là chủ tịch kiêm trợ giảng. Cho nên hắn sắp xếp chuyện này thực sự quá hợp tình hợp lý đúng không.
Ánh mắt của hoàng đế bệ hạ dừng lại một lúc lâu ở câu nói “Vi thần cạn sức, lần này chỉ đề cập như vậy mà thôi”. Trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, hắn biết từ khi Tôn gia rớt đài tể tướng e sợ công cao át chủ, cho nên càng ngày càng cúi thấp đầu, nhưng coi như có muốn tìm một bia đỡ đạn cũng không cần đẩy Cảnh Hoan ra chứ?
Hắn đặt cách phân tích của tể tướng qua một bên, mở ra cái tiếp theo, nét chữ quen thuộc bừa xa lạ khiến sắc mặt của hắn biến đổi, nhanh chóng xem xong, lạnh lùng khẽ hừ một tiếng. Coi như Cảnh Hoan thức thời, biết từ chối chuyện này.
Mà giờ khắc này, Tĩnh Vương điện hạ “Thức thời” đang giang thân thể tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt vuốt vuốt mi tâm nói:
“Trong cung, mọi chuyện bùng nổ rồi?”
Lâm Vân Tranh ngồi một bên đang cầm một ly trà. Nghe vậy lười biếng đáp lại: “Đó là đương nhiên, vị kia chỉ phong nàng một vị trí quý nhân, nàng không thấy vị kia đang gấp gáp, một khi có long thai lập tức đi tranh sủng, nàng làm sao có thể nhịn nổi nữa? Đặc biệt viết một phong thư, ngoài cảm tạ còn muốn lợi dụng chúng ta giúp nàng giữ lại được long thai đấy.”
Cảnh Hoan khẽ chau mày, sắc mặt có chút lạnh. Không biết là đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới nói: “Đương nhiên là muốn bảo vệ thai này của nàng ta, hai nữ nhân Tôn gia vẫn chưa chết đâu. Vị kia lại thả hai nư nhân Tôn gia kia ra, kế hoạch lại thay đổi nữa rồi. Ngươi nói với nàng ta, chỉ cần nàng nhớ rõ kẻ thù rốt cuộc là ai, chúng ta bên này đương nhiên sẽ giúp nàng ta. Nhưng nếu như trong đầu không rõ ràng, vọng tưởng một số thứ không nên muốn thì đừng trách chúng ta không khách sáo.”
Lâm Vân Tranh kìm lại nụ cười bên khóe môi, gật đầu nói: “Hiểu, ta sẽ cảnh cáo nàng không nên động vào người không nên động, ví dụ như vị ở Trường Hoa cung bên kia...”
Hắn cho rằng Cảnh Hoan sẽ phản bác nhưng ai ngờ hắn lại không lên tiếng, một lúc lâu mới hỏi: “Mọi chuyện bùng nổ ra rồi, bên kia, không có chuyện gì chứ?”
Lâm Vân Tranh lập tức phản ứng kịp, cố nén cười giả bộ không hiểu hỏi ngược lại: “Bên nào?”
Cảnh Hoan im lặng không lên tiếng, Lâm Vân Tranh đợi trong chốc lát, thở dài nói: “Mấy ngày trước có người ta nàng có phải là tiểu sủng bên người ngươi không, có thể thấy được tâm ý của nàng rõ ràng thế nào, ta cũng không tin ngươi nhìn không ra. Người như nàng ấy, ngươi cần gì chà đạp nàng như vậy?”
“Ta chà đạp nàng sao?” Cảnh Hoan không nhịn được phản bác lại, giọng điệu nóng nảy bất mãn: “Là chính nàng chà đạp chính nàng, rõ ràng là phụ nữ có chồng mà lại theo đuổi nam tử khác có quy củ hay không. Chỉ tới thư viện vài ngày liền cùng vui đùa cùng đám người kia, bản thân nàng không tự ái thì ta có thể làm sao?”
Mùi chua quá nặng, Lâm Vân Tranh không nhịn được “hì hì” nở nụ cười: “Nếu như nàng thực sự để ý vị trong cung kia, đến tận bây giờ vẫn chưa viên phòng? Không chỉ mình nàng, chỉ sợ Tể tướng bên kia cũng chẳng có ý này, ta thấy xem ra là Tể tướng muốn nâng nàng từ trong cung ra đấy.”
“Với tình hình bây giờ của ngươi, đến lúc đó chính là trên vạn người, muốn có nàng cũng không phải chỉ cần một câu nói sao....”
Giọng Cảnh Hoan âm trầm cắt đứt lời nói của hắn: “Kẻ thù của ta là Tôn gia, nhưng từ trước đến nay chưa từng muốn có vị trí kia.”
Lâm Vân Tranh bất đắc dĩ cười một tiếng, tiếp lời của hắn: “Được, coi như ngươi nói, nhưng chờ đến lúc Tôn gia hoàn toàn bị diệt ngươi còn định ở lại kinh thành hằng ngày nhìn sắc mặt của vị trong cung kia sao? Với tính tình của ngươi chắc chắn sẽ không làm mình uất ức, đến lúc đó mang theo nàng đi không phải tốt hơn sao?”
Cảnh Hoan nằm ngửa, mu bàn tay vẫn luôn vắt trên mắt, một tay vẫy vẫy: “Đừng nói nữa, ngươi không hiểu.”
“Đúng là ta không hiểu, ngươi vừa kháng cự tâm ý của nàng, vừa không nhịn được lo lắng muốn bảo vệ nàng, đây là muốn làm gì. Đương nhiên ta cũng không quản nổi ngươi dù sao ta có Thường Lê rồi.” Lâm Vân Tranh buông tay ra.
Cảnh Hoan lại suy nghĩ nói: “Người tìm cơ hội nói thân phận của nàng cho Trầm cô nương, để nàng có cơ hội vào cung cùng...” Nói được một nửa hắn đột nhiên phản ứng kịp: “Thôi đi, ta chỉ tùy tiện nói một chút, ngươi đi ra ngoài đi.”
Lâm Vân Tranh nén cười, thản nhiên đặt ly trà trong tay xuống, đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi hắn đi rất lâu, Cảnh Hoan đang nằm đột nhiên ngồi dậy nói: “Người đâu, ta muốn hồi kinh!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, lồng ngực khó chịu rất lâu đột nhiên thông suốt. Cảnh Hoan đứng tại chỗ ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ che mắt, cúi đầu thở dài.
Hắn vừa đi ra ngoài vừa nói với thư đồng bên cạnh: “Ngươi không cần đi theo ta, vừa rồi ta có hai chuyện quên nói với Lâm Công tử, một là đồ cho vị ở Trọng Hoa cung kia cũng nên đưa qua rồi. Còn một chuyện nữ, chuyện thi Hương rất nhanh sẽ rơi lên đầu hắn, nói hắn nên chuẩn bị sẵn sàng. Ngươi tự mình đi nói, chớ truyền tới người thứ ba.”
Thư đồng vái chào lĩnh mệnh đi, Cảnh Hoan lúc này mới vội vã xuống núi.
Tạ hoàng hậu thất tình mấy ngày nay vốn đang không vui vẻ lại còn bị tên cặn bã kia đột kích, cả người không còn tinh thần. Hiện tại đại khái chỉ một chuyện là phế hậu mới có thể làm nàng sống lại lần nữa.
Ban ngày nghĩ quá nhiều, buổi tối ngủ không được, nàng nằm trong bóng đêm, cặp mắt trừng thật to, không buồn ngủ một chút nào. Lúc đang muốn thở dài thì trong giây lát nghe tiếng cửa sổ khẽ động, ngụm khí ngăn ở trong cổ họng, trong lòng dâng lên một chút mong đợi cùng vui mừng.
Nhưng một lúc lâu, cũng rốt cuộc cũng không có động tĩnh gì, nàng thở ra. Cả người không còn chút hơi sức, còn tưởng rằng hắn sẽ giống như trước đây, đột nhiên xuất hiện vào buổi tối.
Ngay lúc nàng đang ủ rũ cúi đầu, cửa sổ lặng yên không một tiếng động mở ra, ngoài cửa sổ ánh sáng lờ mờ, một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy vào.
Tạ Bích Sơ ngừng thở, nhìn hắn quay người cẩn thận đóng cửa sổ lại, sau đó đi về hướng này.
Tạ Bích Sơ đọi trong chốc lát, mãi mới chờ đến lúc hắn di chuyển nhưng lại xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng rốt cuộc không nhịn được từ trên giường ngồi dậy, chân không nhảy xuống giường xông về phía hắn: “Cảnh Hoan!”
Trong bóng tối chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, nàng căn bản không nhìn rõ thứ gì, trong mắt chỉ có bóng dáng mơ hồ của hắn. Thế nên chân dưới bị vấp, cả người ngã xuống.
Bóng người kia theo bản năng muốn xông về phía trước đỡ nàng, nhưng dưới chân vừa động, nhưng không biết vì sao lại dừng lại. Mặc cho cả người nàng nặng nề té xuống đất, đi nhanh đến bên cửa sổ định rời khỏi.
Thế nhưng hắn lại không ngờ, Tạ Bích Sơ căn bản không lo bị té ngã đau, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất xông tới kéo hắn lại: “Cảnh Hoan, Cảnh Hoan....”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...