Edit: rồng
Tô Ngưng Mi cũng không khách khí, ngồi xuống, bắt đầu ăn. Phòng khách to như thế nhưng chỉ có bốn người ăn, Trần Kiều Kiều ăn rất vui, lúc ăn Tôn A Hoa sẽ không nói chuyện, Tô Ngưng Mi và Tiêu Linh Vũ lại không thân quen, tất nhiên sẽ không nói, chỉ có vùi đầu ăn.
Những hải sản này vừa bắt được đã ướp lạnh, vì vậy vẫn còn tươi, hơn nữa tay nghề của đầu bếp không tệ, mùi vị rất ngon, Tô Ngưng Mi cũng ăn rất vui vẻ.
Rất nhanh Tôn A Hoa ăn đã no, còn dư lại nhiều món ăn, Tôn A Hoa để cho những món ăn còn lại được mang ra ngoài cho mọi người có thêm đồ ăn, cuối cùng lại một lần nữa nhờ Tô Ngưng Mi và Tiêu Linh Vũ giúp một tay, Tô Ngưng Mi vẫn trả lời như cũ là sẽ về thương lượng cùng mọi người, Tiêu Linh Vũ cũng nhượng bộ, nói qua mấy ngày sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.
Tôn A Hoa rất vui vẻ, cảm ơn hai người liền chuẩn bị đưa họ về, Tô Ngưng Mi chợ nghĩ đến cái gì, hỏi: “Tôn tiểu thư, chỗ này của cô có còn hải sản không? Tôi dùng đồ ăn khác đổi với cô được không?” Cô cảm thấy mùi vị hải sản không tệ, muốn đem một chút về cho Liên Cẩn Viên và người nhà nêm thử.
Tôn A Hoa cười nói: “Còn nhiều, nếu Tô tiểu thư thích ăn, trực tiếp đi kho đông lạnh với tôi mang đi là được, đổi cái gì mà đổi.”
Tô Ngưng Mi kiên trì phải đổi, Tôn A Hoa bất đắc dĩ, mang Tô Ngưng Mi đi hầm chứa đá, bên trong kho đông lạnh rất nhiều loại hải sản và cá, Tôn A Hoa nói: “Nơi này đều là đồ tươi, ngoài ra còn có nhiều loại hải sản, cá và thịt chúng tôi trực tiêp sử dụng muối ướp lên, có phơi khô.”
Tô Ngưng Mi đem một vài loại hải sản đi ra ngoài, nói: “Tôi cảm thấy dùng muối ướp hay phơi khô vẫn chưa đủ, tốt nhất phơi khô rồi đóng gói chân không, Tôn tiểu thư chắc cũng thấy sau tận thế nhiệt độ khác thường, mùa đông kéo dài tới sáu tháng, hơn nữa lạnh hơn trước nhiều, tôi đoán chừng mùa hạ cũng không dễ chịu, chỉ sợ càng nóng hơn, nếu không bảo quản thức ăn đúng mức, nói không chừng sẽ rất mau hư, đóng gói chân không có thể giữ thức ăn rất lâu.”
Sắc mặt Tôn A Hoa rùng mình, nói: “Cảm ơn Tôn tiêu thư nhắc nhở, tôi sẽ chuẩn bị làm trước.”
Cuối cùng Tô Ngưng Mi chọn nhiều loại hải sản, Tô Ngưng Mi lấy rất nhiều hạt bắp và khoai lang tây trong không gian ra cho Tôn A Hoa. Ngược lại Tôn A Hoa có chút ngượng ngùng, “Tôn tiểu thư, cái này hơi nhiều.”
Tô Ngưng Mi cười nói: “Cái này không nhiều lắm, hải sản rất khó có được, hơn nữa người nhà và bằng hữu của tôi đều thích ăn.”
___
Sau khi đi theo Tiêu Linh Vũ trở về, Trần Kiều Kiều rất vui vẻ, còn hẹn mọi người có muốn lần sau cùng nhau ra ngoài đi dạo hay không, Tô Ngưng Mi nói để lần sau lại tính, Tiêu Linh Vũ kéo Trần Kiều Kiều vào cửa, Tô Ngưng Mi trở về phòng.
Liên Cẩn Viên đã tỉnh lại, ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, còn có ông ngoại, bà ngoại Tô, và Tô Vũ.
Ông bà ngoại Tô nhìn thấy Tô Ngưng Mi trở lại, vội vẫy tay với Tô Ngưng Mi, “Nha đầu, tới đây ngồi, con nhóc này mới chạy đi đâu? Mọi chuyện bên ngoài không yên ổn, lần sau đi ra ngoài phải có người đi cùng, đừng có một người chạy loạn khắp nơi.”
Liên Cẩn Viên dịch ra trên ghế sofa một chút, Tô Ngưng Mi ngồi xuống, khoác cánh tay bà ngoại Tô cười nói: “Bà ngoại, con biết rồi, về sau sẽ chú ý, đúng rồi, bà ngoại, hôm nay con ở bên ngoài lấy được một ít hải sản, buổi tối để cho mọi người ăn.” dien.dan.le.quy.don
Liên Cẩn Viên nhìn Tô Ngưng Mi đang ở một bên cười vui vẻ, nhìn một chút lại ôm eo cô, Tô Ngưng Mi quay đầu giận anh một cái.
Bà ngoại Tô khoác tay áo, cười nói: “Ta không thích ăn những thứ như hải sản, chỉ là ông ngoại con thích, nha đầu tiểu Vũ cũng thích, thường tự nấu hải sản, buổi tối để nó giúp con nấu.”
Tô Vũ vội gật đầu một cái, cười nói: “Đúng vậy, chị họ, em rất rảnh việc nấu hải sản, buổi tối cứ để em.”
“Tốt quá, làm phiền em họ rồi.” Tô Ngưng Mi cười híp mắt lấy hải sản trong không gian ra, Tô Vũ say mê, vui vui vẻ vẻ mang hải sản đi phòng bếp. Ông bà ngoại Tô cũng muốn nghỉ trưa, trở về phòng. Cả phòng khách chỉ còn lại hai người là Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên. diễn.đàn.lê.quý.đôn
Tô Ngưng Mi chủ động xoay người ngửa đầu lên hôn Liên Cẩn Viên, “Anh không thích em cảm ơn anh, cái này xem như là phần thưởng đi?”
Đôi mắt đen nhánh của Liên Cẩn Viên nhìn Tô Ngưng Mi, hai tay ôm chắc vòng eo của cô, khiến Tô Ngưng Mi không thể động đậy, cái kia giống như chuồn chuồn lướt qua, quá nhẹ rồi. Liên Cẩn Viên cuối đầu bắt đầu hôn thắm thiết, Tô Ngưng Mi cũng không từ chối, thẳm chí chủ động vòng lên cổ anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi anh, hô hấp Liên Cẩn Viên lập tức tăng thêm, tay trái giữ chặt ót Tô Ngưng Mi dùng sức đem cô lại trong ngực mình, hôn sâu hơn. (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...