Ninh Tiểu Vũ đi tìm Tần Thủy chắc chắn là vì chuyện bị vu oan lần trước, nhưng một mình cô ấy đi thì bị thiệt là cái chắc.
Đầu óc nguyên thân không biết bị gì mà lại tin lời cô ta đến vậy, Tần Thủy cũng nhờ vậy mà không biết đã hưởng lợi từ Lâm Thiển không biết bao nhiêu.
Trong tiểu thuyết có tình tiết nguyên thân hạ thuốc nam chính cũng là do Tần Thủy này hiến kế, còn kết quả thì đương nhiên nữ phụ làm nữ chính hưởng lợi rồi, còn không quên gắng cho nguyên thân cái mác hèn hạ nữa.
Cô biết được những thông tin này là do thừa kế kí ức của nguyên thân, chứ tác giả chưa từng nhắc đến những điều này, tác giả chỉ miêu tả có người xúi giục nguyên thân làm chuyện ngu ngốc mà thôi.
Còn về kết cuộc của người này hả?
Vì trong bộ tiểu thuyết này có ' quá ít ' nhân vật qua đường nên người này đã bị tác giả đại nhân cho vào quên lãng rồi.
Nhân vật chính có bàn tay vàng của tác giả cô không thể trêu vào được, nhưng chỉ là một vật qua đường cô mắc gì phải nhịn, còn nhịn nữa là ngu.
Phí Hân lo lắng nói:" Thiển Thiển, Tiểu Vũ đi tìm Tần Thủy không lẽ vì chuyện lần trước? Phải rồi, mình quên nói chuyện của cậu cho cậu ấy biết rồi.
"
Lâm Thiển nhìn sang Phí Hân:" Chúng ta cũng nhanh đến đó đi, đừng để Tiểu Vũ một mình ở đó chịu thiệt.
"
Thật ra cái nơi có tên hết sức thơ mộng này đối với Lâm Thiển thì là lần đầu tiên đến nhưng với nguyên thân thì đã trở thành khách VIP luôn rồi.
Tần Thủy chẳng qua chỉ xem nguyên thân là máy rút tiền di động mà thôi, rũ một đám người đến đây ăn chơi rồi để nguyên thân trả tiền, nguyên thân lại bị mấy lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa gạt.
.
Hiện tại nhóm Tần Thủy đang ở phòng 402 tầng ba của Tư Mộng là Phí Hân hỏi được từ tiếp viên ở đây.
Trong phòng bật nhạc ầm ĩ, nhìn cũng không tín là sạch sẽ, trên bàn có mấy chai rượu đã được uống một nữa, dưới sàn còn có vài vỏ lon bia và vài đầu thuốc và bao thuốc lá không biết của ai nằm bừa bãi dưới sàn.
Đi lộn khu ổ chuột rồi à? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lâm Thiển khi bước vào căn phòng này.
Lâm Thiển thấy được Ninh Tiểu Vũ và một tên nam nhân bụng phệ tầm hai mươi tuổi bị một đám người quay quanh, còn Tần Thủy thì đứng một bên xem trò vui, khoé miệng lộ ra nụ cười không tốt lành gì.
Trong phòng rất ồn ánh sáng đèn mập mờ nên khi Phí Hân và Lâm Thiển đi đến chỗ Ninh Tiểu Vũ bọn họ mới nhận ra trong phòng có khách không mời.
Mấy tên con trai kia nhìn thấy người đẹp đều hiện lên ý xấu, trong đó có một tên đầu màu gà hết nhìn Phí Hân lại nhìn Lâm Thiển ra tiếng ngả nhớn:" Người đẹp, em là bạn của Ninh Tiểu Vũ sao, đến đây uống với anh một ly, chút nữa anh dẫn em đi chơi, anh bảo đảm đến lúc đó em sẽ rất thích cho mà xem.
" Mấy tên khác ở bên cạnh cũng hùa theo buôn lời trêu chọc.
Lâm Thiển cười như không cười:" Chỉ sợ các người chơi không nổi mà thôi.
"
Lúc này Tần Thủy cũng chú ý đến họ, trên mặt lộ rõ sự xem thường:" Phí Hân, cô đến đây để tìm Ninh Tiểu Vũ sao? Cô ta đang đấu rượu bên kia, nếu cô tới rồi thì cũng gia nhập chung cho vui luôn đi.
" Sao đó nhìn sang Lâm Thiển, trên mặt hiện rõ sự ghen ghét:" Bạn mới sao, quả thật nhìn rất được, rất tiếc không có mắt nhìn lại đi kết giao với loại như các người.
Hay là cũng gia nhập chung với bọn họ luôn đi.
"
Khác với dáng vẻ giận dữ của Phí Hân, Lâm Thiển lại rất bình tĩnh:" Tần tiểu thư nói tôi không có mắt nhìn mới kết giao loại người như bọn họ, vậy Tần Thủy cô lại là loại gì đây?"
Sắc mặt Tần Thủy xanh mét, trợn tròn mắt kinh ngạc, sao đó thử thăm dò:" Thiển Thiển, là cậu sao?"
Cũng không thể trách cô ta được, gu thẩm mỹ của nguyên thân đã sớm bị cô ta đầu độc rồi, đâu giống với hôm nay quần áo trang nhã, mái tóc đen dài óc mượt, ngũ quan tinh xảo, làng da trắng hồng mịn màng, đặc biệt là đôi mắt như bầu trời đầy sao kia, lấp lánh sáng ngời, thực sự là một bộ dáng làm người ta dễ rung động.
Cô ta thật sự rất ghét bộ dạng này của Lâm Thiển, mỗi lần đứng chung một chỗ Lâm Thiển dựa vào đâu mà luôn là người nổi bật nhất, dù cô có cố gắng như thế nào cũng không bì được với cô ta, Tần Thủy quả thật rất không cam tâm, nhưng cũng may Lâm Thiển chỉ là con ngốc, bề ngoài xinh đẹp thì có ích gì khi ai gặp cũng ghét.
Lâm Thiển:" Tần tiểu thư không hoan nghênh tôi sao?"
"Thiển Thiển, nghe cậu nói kìa, sao có thể không hoan nghênh cậu, chỉ là hôm nay cậu khác quá nhất thời nên tớ không nhận ra mà thôi.
" Tần Thủy gượng cười chạy tới ôm cách tay của Lâm Thiển tỏ vẻ thân mật, còn không quên nhắc nhở:" Phải rồi, sao cậu đi cùng với Phí Hân vậy? Cậu quên việc lần trước Ninh Tiểu Vũ làm cô ta cũng có phần rồi sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...