Đồng San San quay mặt lại, nở một nụ cười xinh đẹp dịu dàng, nói với giọng điệu vô hại: “Măng tươi của Tình Đình rất nổi tiếng, tối nay tôi sẽ mang về cho tổ trưởng tổ 2 một phần, chắc nó hợp với khẩu vị của anh lắm.”
Khương Sam ngẩn ra một lúc rồi sầm mặt giận dữ bỏ đi.
Thực tập sinh khó hiểu quay sang nhìn Khổng Kỳ Duệ, hỏi: “Sao tổ trưởng tổ 2 lại tức giận như vậy?”
“Tổ trưởng của mình đang mắng anh ta, cô không nghe thấy sao?”
“Hả?”
Khổng Kỳ Duệ mừng rỡ nói: “Nói anh ta giống măng.” Khổng Kỳ Duệ vui không kìm nổi: “Măng trên núi có miệng nhọn, da dày, bụng rỗng.”
“… Phụt.”
Thực tập sinh vội vàng che miệng cười, nhìn theo bóng lưng người mặc bộ váy vest màu be đang đi về phía thang máy với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô ấy hâm mộ thả tay xuống: “Tổ trưởng ngầu thật, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.”
“Ừ, người trong tổ chúng ta cũng nói vậy.” Khổng Kỳ Duệ che miệng tiến lại gần thực tập sinh, hạ giọng nói: “Nói thầm nhé, tôi cảm thấy khí chất của tổng giám đốc Đinh còn chẳng bằng tổ trưởng của chúng ta.
Tôi luôn cảm thấy hai người kia có gì đó là lạ.
Nhưng cô cứ nhìn xung quanh xem, chẳng ai xứng được với tổ trưởng Hạ cả.”
Thực tập sinh chớp mắt: “Thật ra là có.”
“Hả? Là ai?” Khổng Kỳ Duệ ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Chẳng lẽ là tôi, một anh chàng hiên ngang mạnh mẽ, phong lưu phóng khoáng?”
Thực tập sinh không nói nên lời.
Cô ấy dừng lại chốc lát rồi thì thầm: “Tuần trước tôi mới gặp, là thái tử gia của Công nghệ kỹ thuật Helena đấy, Tưởng Tri Hà.”
Khổng Kỳ Duệ sửng sốt.
Thực tập sinh ghen tị thở dài: “Tổ trưởng chúng ta giỏi giang như thế, trong số những người mà tôi từng gặp thì chỉ có khí chất của vị này mới đè ép được cô ấy.”
Sau khi hoàn hồn lại, Khổng Kỳ Duệ giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô ấy: “Không nói những các khác, cô đúng là can đảm khi mơ tới điều này.
Cô biết vị kia là thái tử gia của Du Thị, người phàm như các cô cũng dám nghĩ tới ư?”
“Hứ.”
“Ơ kìa thực tập sinh, cô đang khịt mũi khinh bỏ ai đấy? Tôi là tiền bối trong công ty của cô đấy!”
“Hứ, hứ!”
–
Tình Đình là một nhà hàng sáng tạo tổng hợp nổi tiếng ở gần công ty, thuộc một thương hiệu phục vụ ăn uống cao cấp và có danh tiếng tốt.
Tuy nhiên, giá từ bốn đến năm trăm một người là hơi xa xỉ đối với những người lao động bình thường.
Chẳng trách các tổ viên lại hưng phấn khi Đồng San San đưa họ tới nơi này như vậy.
Đồng San San đến gọi món trước, cũng là người đến sớm nhất, cửa phòng VIP mở toang, chỉ có mình cô ở trong.
Máy tính xách tay được đặt trên bàn, điện thoại di động đặt ngay bên cạnh, màn hình hiển thị mở loa ngoài.
Cô đang “bổ sung” thông tin chuyên môn khi nói chuyện điện thoại với Kiều Xuân Thụ.
“… Không phải tớ lải nhải với cậu đâu, Tiểu Hồ Điệp, khó khăn lắm cái món nợ cao như núi của cậu mới trả gần xong, chúng ta không thể tiết kiệm sự hào phóng này được.
Cậu bớt kiếm tiền lại, bớt nhận đi hai dự án, để bản thân nghỉ ngơi một chút, được không?”
Lúc này, Kiều Xuân Thụ như một bà mẹ quan tâm con cái, nghe giọng điệu này, Đồng San San biết chắc chắn giờ lông mày của cô ấy đang nhăn lại như cục u.
“Vất vả hơn nửa năm rồi, làm tổ trưởng thì phải khao cấp dưới một bữa chứ.”
Đồng San San chống cằm, vừa lăn chuột máy tính vừa cười: “Tớ ấy à, số vất vả nên không dừng được.”
“Mẹ kiếp, cậu chỉ đang kiếm cớ thôi.
Cậu có thể thương lấy bản thân một chút không, đừng để mình tớ ở bên cạnh nhìn mà đau lòng thay cậu chứ?” Kiều Xuân Thụ lại lẩm bẩm: “Chờ đã, hình như đồng nghiệp của tớ có thẻ hội viên tích điểm ở Tình Đình, được giảm tới 12%, lát nữa tớ gọi điện cho anh ấy, tới lúc đó cậu chuyển hoá đơn sang cho anh ấy là được.”
Đồng San San chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Cuộc gọi tạm thời bị cúp, có lẽ Kiều Xuân Thụ đã đến “quấy rối” đồng nghiệp của cô ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...