Lúc Đồng San San tỉnh lại, Tưởng Tri Hà đã không còn ở bên cạnh.
Cô cũng không bất ngờ lắm, mối quan hệ bạn giường chẳng phải đều như vậy sao, mục đích đạt được rồi thì cần gì phải tốn nhiều tâm sức.
Cô thật sự muốn anh nán lại thêm chốc lát, trong tủ lạnh có bánh ú mà mẹ cô gửi từ Thanh Đồng đến.
Nếu anh còn ở đây, cô có thể nấu bữa sáng cho anh.
Cô nhớ lúc còn học đại học, mỗi lần tới tết Đoan Ngọ, mẹ cô đều sẽ gửi lên cho cô một ít bánh ú, nói là cho cô và Hà Cạnh Thao chia nhau ăn.
Đoan Ngọ năm thứ ba đại học, trùng hợp là bọn họ cùng nhau tới nhà Tưởng Tri Hà thức đêm làm báo cáo, lúc ăn khuya cô đã nấu bánh ú cho họ ăn.
Tưởng Tri Hà ăn xong phần trong bát thì im lặng đi vào nhà bếp.
Lúc ấy, cô vừa hay đang trong bếp, thấy anh nhìn vào nồi bánh ú, bèn lên tiếng hỏi: “Cậu thích ăn nhân nào?”
“Trứng muối hạt dẻ.
”
Anh vừa mới cầm một cái lên, cô bỗng sát người lại gần liếc nhìn: “Cái này không phải, đây là nhân xương sườn.
”
Tưởng Tri Hà thoáng khựng lại, thả bánh ú về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Làm sao cậu biết được?”
“Cửa hàng này bên cạnh trường cấp ba của chúng tôi, tôi ăn được 3 năm rồi.
” Đồng San San cười cười, chỉ cho anh nhìn: “Cách cột bánh ú không giống nhau, nhân xương sườn sẽ có một vòng tròn trên đầu, nhân trứng muối hạt dẻ sẽ tạo nút thắt ở dây thứ hai.
”
Tưởng Tri Hà biết, ‘chúng tôi’ ở đây là chỉ cô và Hà Cạnh Thao.
Anh im lặng chốc lát, sau đó hỏi: “Cậu chắc chắn?”
Cô vớt một cái từ trong nồi ra rồi đặt lên mâm, sau đó tháo dây ra, cười nói: “Nếu tôi đoán sai, là xương sườn thì tôi ăn là được.
”
Cô mới vừa tháo dây ra, lại nghe thấy giọng nói của anh vang lên sau lưng: “Cậu thích ăn nhân gì?”
Hình như anh hơi dịch về phía trước một bước, cô cảm giác được sau lưng mình nóng lên.
Lúc anh nói chuyện hơi cúi đầu xuống, mang theo một làn hơi phả lên lỗ tai cô, làm cho vòng eo của cô có chút bủn rủn.
Tay Đồng San San run rẩy: “Giống với cậu.
”
“Vậy nếu là trứng muối hạt dẻ thì để cho cậu đấy.
”
Vừa nghe vậy, trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, hít sâu một hơi rồi mở bánh ú ra.
Tưởng Tri Hà từ sau vai cô thò đầu tới nhìn: “Cậu nói không sai.
”
Đồng San San hơi nghiêng đầu, cánh môi mềm mại lơ đãng cọ qua vành tai anh, hai người đều ngẩn ra.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy đáy mắt anh đột nhiên trầm xuống.
Tầm mắt anh dừng trên đôi môi hồng hào của cô một hồi, sau đó mới nói: “Cậu giúp tôi tìm thêm một cái đi.
”
Đồng San San lặng lẽ tỉnh táo lại, quay đầu nhìn vào trong nồi: “Hình như là đã hết rồi.
”
“Vậy cái kia cho cậu.
” Anh cầm lấy bánh nhân xương sườn ở phía trước mặt mở ra: “Bánh ú Thanh Đồng cũng khá ngon đấy.
”
Cô không nhịn được hỏi anh: “Trước đây cậu từng tới đó sao?”
Tay anh hơi dừng lại, lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt nhàn nhạt, lại nhìn thẳng vào mắt cô.
Rõ ràng là gian phòng bếp này không nhỏ, Đồng San San lại vô thức cảm thấy không gian trở nên chật chội, không khí bên trong cũng dần loãng đi, chính cô cũng cảm thấy hô hấp của bản thân có hơi dồn dập.
Môi Tưởng Tri Hà hơi hé ra, hình như anh đang định nói gì đó, Hà Cạnh Thao đột nhiên đi đến, phá vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người bọn họ.
“Đồng San San, còn bánh nhân trứng muối hạt dẻ không?”
Đồng San San nghiêng người, rõ ràng là không có gì, nhưng trong lòng cô lại không khỏi hoảng loạn.
Cô đẩy dĩa về phía Hà Cạnh Thao: “Ở đây còn một cái.
”
Hà Cạnh Thao nhanh chóng gắp bỏ vào trong bát, lại nhìn về phía Tưởng Tri Hà: “Đi thôi.
”
Ánh mắt Tưởng Tri Hà nhìn vào bánh ú trong chén Hà Cạnh Thao, khóe môi mím lại.
Anh cúi thấp đầu, những sợi tóc đen nhánh xõa trước trán, hàng mi rũ nhẹ không nhìn ra một chút cảm xúc gì, chỉ im lặng cất bước đi ra ngoài.
Đồng San San nằm trên giường hít một hơi thật sâu, toàn thân cô bủn rủn, chuyện đêm qua một lần nữa ào ào hiện ra trong đầu cô.
Cô im lặng nằm trên giường, với tay lấy điện thoại đặt bên mép giường, khóe mắt bỗng nhìn thấy rác bên trong thùng rác đã được mang đi vứt.
Cô lướt Wechat, không chút bất ngờ khi nhìn thấy tên wechat của anh, trong khung chat trống rỗng không có nội dung gì.
Lại nhìn lướt qua bạn bè trên wechat của anh, không cài đặt sẽ hiển thị trong khoảng thời gian bao lâu, nhưng mấy năm nay hình như anh cũng không đăng gì nhiều.
Đồng San San nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng, đây là lần thứ hai Tưởng Tri Hà đến đây vào cuối tuần, biết cô sẽ không dậy sớm, trước khi đi anh còn cẩn thận kéo màn che giúp cô.
Ga giường dưới người cũng đã được thay mới, cô nhớ mang máng là sau khi mệt mỏi đến thiếp đi, anh đã ôm cô đến sô pha, hỏi cô ga giường dự phòng để ở đâu.
Một bạn giường không quá tệ, ngoại trừ việc ở trên giường yêu cầu vô độ thì hình như cô cũng không tìm ra được lý do chứng minh anh không phù hợp với thân phận này.
Cô cũng không cần oán giận, đúng không?
Cô nhấp vào một phần mềm xã hội khác, lướt một vòng lại nhìn thấy cái tên Ưng Tuyết trên bảng tin giải trí.
Ngón tay cô thoáng dừng lại, cuối cùng vẫn nhấp vào.
Sáng nay có người ở trong phòng chờ VIP của sân bay chụp được vài tấm ảnh, là cảnh Ưng Tuyết và Tưởng Tri Hà cùng nhau dùng bữa sáng trong đó, nhưng lại ngồi chuyến bay khác nhau.
Bên dưới có vô số người suy đoán là hai người họ đều bận rộn công việc nên đã chọn nơi này để gặp mặt, chỉ dựa vào ảnh chụp cũng đã ăn cẩu lương ngập miệng rồi.
Đồng San San thoát ra khỏi bài viết, ngón tay vô thức lướt tin.
Trong lòng cô thầm nghĩ, không biết đến khi nào mới có thể bù cho anh cái bánh ú nhân trứng muối hạt dẻ kia nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...