Sau khi bọn họ chà rửa một cách thô bạo, mỗi tấc da trên cơ thể cô đều hồng lên một mảng, sự đau rát khắp mọi nơi truyền đến, có lẽ vì thế mà thân thể cô không ngừng run lên nhè nhẹ.
Lâm Nhã Tịnh thở ra từng hơi mệt mỏi, cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng...!Lâm Nhã Tịnh mở to đôi mắt nhìn quản gia Lâm đang ngày một tiến lại gần mình.
Trên tay bà ta đang cầm một cái dụng cụ gì đó mà cô hoàn toàn không biết tên, nó khiến cô bắt đầu sợ hãi: “Bà muốn làm gì?” Quản gia Lâm vẫn chưa trả lời cô, nhưng những cô gái xung quanh càng giữ chặt tay cô hơn.
Không những thế, bọn họ còn dùng sức banh hai chân cô ra...!
Lâm Nhã Tịnh sắc mặt tái đi, càng thêm thập phần hoảng sợ, giãy dụa kịch liệt, la hét: “Buông tôi ra! Các người tính làm gì tôi?!”.
Đọc FULL bộ truyện.
Ngay vừa khi cô dứt lời, cô nhìn thấy quản gia Lâm đang quỳ xuống giữa hai chân cô, bàn tay đã đeo sẵn găng tay kia không lưu tình chút nào mà chạm đến nơi nhạy cảm đó...!
Lâm Nhã Tịnh cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt lại, cảm nhận nỗi đau đớn truyền đến.
“Không ngờ đến thân thể cô cũng thật là sạch sẽ, không mắc một chứng bệnh phụ khoa nào” - Sau một lúc, quản gia Lâm mới rút lại dụng cụ ra khỏi cơ thể cô, trực tiếp quăng dụng cụ đó vào thùng rác, nhìn cô bằng nửa con mắt mà nói.
Nghe câu từ mà bà ta nói, Lâm Nhã Tịnh không biết mình nên vui hay nên buồn đây.
Rõ ràng là cô nên vui vì mình khỏe mạnh, nhưng tại sao giọng điệu kia lại giống như khinh miệt cô, khiến cho lòng cô thật chua chát.
Phải! Sạch sẽ thì sao? Khỏe mạnh thì sao? Cuối cùng cũng chẳng phải vẫn để cho các người chơi đùa thân thể cô hay sao? Lâm Nhã Tịnh năm bất động ở trên sàn nhà tắm.
Còn bọn họ đã đi mất, có lẽ bọn họ bây giờ mới thật sự hoàn thành xong nhiệm vụ.
Cô hiện tại mới hiểu, ý nghĩa của hai từ “gột rửa” mà người đàn ông kia đã nói...!Dòng nước lạnh buốt ở vòi sen vẫn không ngừng xối thẳng vào cô.
Bọn họ đi cũng không thèm tắt cho cô.
Cô cười xót xa...!
Lâm Nhã Tịnh ơi Lâm Nhã Tịnh từ bao giờ bản thân mày lại trở nên nhếch nhác như thế này.
Nhà cô tuy nghèo thật, nhưng cô vẫn luôn cố gắng học tập, giành về không ít giải thưởng cùng học bổng.
Cô luôn tràn ngập hy vọng về một tương lai tươi sáng ở phía trước, cho dù có cực khổ khó khăn thế nào, cho dù lịch học và lịch làm thêm dày đặc đến nỗi cô không thở được, nhưng cô vẫn tin có ngày trời sẽ thương xót cho cô khiến cô có thể đạt được ước mơ của mình, bù đắp lại những ngày tháng gian khổ kia.
Cuối cùng thì sao? Cô đang ở đâu đây? Cô cố gắng vì điều gì đây? Ông trời đang đùa với cô sao? Cô cố gắng hết mình vì ngày hôm nay năm trong phòng tắm của một người đàn ông khác sao?! Cô sinh ra để làm điều này ư? Cô sinh ra là để chịu khổ như vậy có đúng không?! Lâm Nhã Tịnh năm như pho tượng ở dưới đất, đôi mắt đỏ hoe nhìn trân trân lên trần nhà.
Cô mệt mỏi quá rồi! Sau bao nhiêu năm...!cô vẫn nên buông bỏ thôi, cô cố gắng tiếp tục sống vì điều gì cơ chứ? Cha cô không cần cô nữa, cha cô bán cô đi rồi, cô giờ đây chẳng khác nào như trẻ mồ côi, không còn ngôi nhà nào để về nữa, cô còn cố gắng sống sót vì điều gì đây? Cô bị một người đàn ông bắt giữ, bọn họ có thể tùy ý chơi đùa cơ thể cô, có khi không vui, bọn họ còn có thế mổ xẻ nội tạng trong cơ thể cô bất cứ lúc nào để đi bán...!Tương lai này mù mịt biết bao...Cô còn lý do gì để tồn tại không? Ngay tại thời điểm này, không biết vì sao ngoài trời đang khô hanh lại đột nhiên đổ một trận mưa tầm tã, tiếng vang âm ï từ sấm chớp trên bầu trời đen không ngừng vang lên.
Tiếng mưa lách tách dồn dập rơi xuống như đang khóc thương ai.
“Lão đại, trời mưa rồi, e rằng tối nay không thể hoàn thành được kế hoạch như lúc ban đầu” - Ngay lúc này, ở
dưới phòng khách, một người đàn ông ngồi trên ghế lên tiếng.
Âu Dương Dạ Trạch ngả người ra sau, giang hai tay đặt trên tay ghế, một tay vẫn còn lắc nhẹ ly rượu trắng, giọng nói bất ngờ vang lên: “ Tiêu Dật, cậu nghĩ xem, có phải ông trời muốn tôi dừng tay hay không?”
Người đàn ông được nhắc tên kia, cười lên một tiếng: “Cửu gia, anh nói đùa gì thế? Anh khi nào lại mê tín như thế?” Câu nói kia vừa thốt lên, không gian bỗng im bặt, không ai nói thêm câu nào.
Âu Dương Dạ Trạch nheo mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Dật lập tức đứng dậy: “Kế hoạch tối nay, vẫn để tôi hoàn thành, để tôi hoàn thành, lão đại tôi đi trước nhé!” Sau đó, không thấy bóng dáng người đàn ông đó nữa.
Âu Dương Dạ Trạch biểu cảm như chưa có chuyện gì xảy ra, liếc nhìn người đàn ông còn lại trong phòng khách: “Trong phòng ba ngày, gửi cho tôi tài liệu vẽ cô gái này” “Vâng” Trong phút chốc, phòng khách trở về tình trạng ban đầu, chỉ còn lại Âu Dương Dạ Trạch ở đó.
Quản gia Lâm thấy vậy mới dám tiến tới, cung kính thành thật mà nói: “Cửu gia, tiểu thư mà ngài mang về, thân thể vô cùng sạch sẽ” Âu Dương Dạ Trạch gật đầu.
Hắn đứng dậy, bỗng nhiên như có một dự cảm gì đó, vừa đi được vài bước, hắn liên khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Cô ấy hiện tại đang ở đâu?” Quản gia Lâm cúi đầu nói: “Hiện tại cô ấy đang ở trong phòng” Âu Dương Dạ Trạch nhếch một bên miệng: “Hửm?”
Quản gia Lâm không biết gió lạnh từ đâu tứ phương ùa về, bà không khỏi run lên lắp bắp: “Cô ấy...cô ấy quả thật đang ở trong phòng, cô ấy...cô ấy có lẽ vẫn còn đang ở trong phòng tắm”.
Bà ấy thấp thỏm trả lời, qua một lúc sau, không thấy Âu Dương Dạ Trạch nói gì, bà liền ngập ngừng ngẩng đầu lên để xem xét thì không còn thấy bóng dáng người nào ở trong phòng khách nữa.
Âu Dương Dạ Trạch bước vào phòng, đôi mắt hẹp dài đầu tiên theo phản xạ luôn là liếc nhìn xung quanh một lượt, trong căn phòng không thấy bóng dáng thướt tha “lợi phẩm" của hắn.
Bên tai vẫn nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Âu Dương Dạ Trạch ngồi trên giường, rút ra một điếu thuốc, chậm rãi bật lửa.
Điếu thuốc trên tay dần tạo ra một làn khói trắng mờ ảo.
Hắn chỉ ngửi chứ không hút, hắn nhìn vào chiếc cửa kính ở phòng tắm nói: “Nếu trong vòng một phút nữa mà em không bước ra đây, tôi sẽ bước vào” Bên trong vẫn vang lên tiếng nước chảy, không có dấu hiệu là sẽ dừng, cũng không nghe âm thanh đáp lại lời hắn.
Âu Dương Dạ Trạch bỗng nhiên có dự cảm không tốt, không đợi đến hết một phút mà ngay lập tức đạp cửa nhà tắm ra.
Cánh cửa vì một cú đạp này mà đáng thương ngã xuống đất, kêu lên một tiếng động lớn vang khắp biệt thự.
Âu Dương Dạ Trạch nhíu mày nhìn trên mặt sàn lênh láng nước, đôi mắt đảo một vòng, sau đó nhìn đến bồn tắm màu trắng tinh xảo đang không ngừng tràn nước ra bên ngoài mà bước tới, không nghĩ đến lại thấy một cảnh tượng toàn thân người con gái hắn mang về chìm ngập trong nước! “Lâm Nhã Tịnh!” - Âu Dương Dạ Trạch thô bạo bóp lấy cổ người con gái, nhấc cả thân thể cô ra khỏi mặt nước.
Âu Dương Dạ Trạch cúi đầu nhìn xuống gương mặt xinh đẹp trắng bệnh đang nằm trên bàn tay hắn, đôi mắt nhắm chặt im lặng bất động, cả thân thể đều lạnh đến tê tái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...