Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô.
"Em...em nghĩ rằng, anh đã không tin em"- Giọng nói lúc này càng nhỏ, giống như chột dạ mà không dám đối diện với ánh nhìn của anh.
Thật ra câu cô muốn hỏi là có phải ngay từ ban đầu, anh đã không tin cô? Đứng về phía cô, bao che cho cô, có phải chỉ vì đó là bản năng phải bảo vệ cô hay không? Trong một giây phút nào đó, anh có phái đã từng hoài nghi?
Bất ngờ, vòng eo thon nhỏ của cô bị giữ chặt lấy, khiến cho bản thánh mình áp lên lồng ngực của anh.
Cô thậm chí còn có thể nghe rất rõ tiếng nhịp tim đập đều đặn.
Cập nhật sớm nhất tại.
"Tịnh nhị, tôi không phải là kẻ ngốc."
Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, vừa vặn lại chạm đến tâm mắt anh.
Giọng nói trầm ấm vẫn không ngừng truyền đến bên tai: "Tôi hiểu em còn hơn hiểu bản thân mình"
Đôi mắt hẹp dài kia, rõ ràng lúc nãy đều là một mảnh âm u lạnh lẽo, giờ phút này lại giống như mang cả bầu trời đêm, vô vàn ánh sao tỏa sáng lung linh huyền ảo.
Đẹp đến mức khiến cho người khác tình nguyện bị lưu đày vào trong thế giới ấy.
Sắc mặt cô thoáng chốc liền hồng lên, mất tự nhiên vùi đầu vào trong ngực anh.
"Chẳng qua tôi muốn biết, bọn họ có thể làm đến mức nào' - Một lời này mang theo hơi thở của sự áp bức đến đáng sợ.
Cô không muốn nhìn thấy anh như vậy.
"Tại sao anh không nói với em trước hôm nay sẽ đến đây, nếu không ern đã
có thể chuẩn bị tâm lý, ít nhất cũng sẽ không thất thố như vậy." - Giọng nói be bé từ trong tầng lớp vải vóc truyền đến sự lên án.
Âu Dương Dạ Trạch hiếm khi lại mỉm cười, nói đùa: "Là chuẩn bị tâm lý hay là áp lực tâm lý? Sau đó bỏ trốn?"
"Anh..." - Lâm Nhã Tịnh tức giận buông tay.
Con người này, làm sao lại hiểu rõ cô đến như vậy chứ!
"Trạch" - Giọng nói đằng sau lưng Lâm Nhã Tịnh bất ngờ vang lên.
Cô xoay người, hóa ra là Âu Dương Tư Phàm.
Lâm Nhã Tịnh nhìn qua nét mặt nghiêm nghị của Âu Dương Tư Phàm, dự cảm hẳn đến đây, đại khái là có chuyện quan trọng cần bản, cô liền mở lời mượn cớ tránh mặt: "Em ra ngoài xe trước”
Đợi cho đến khi bóng dáng Lâm Nhã Tịnh đi khuất, Âu Dương Tư Phàm mới bước tới, hai tay tựa lên thành lan can, cất tiếng trách móc: "Trạch, tại sao anh lại phải ra tay với Tô Từ nặng như vậy, bàn tay đó không tàn phế cũng để lại dị tật, cô ấy là người theo chúng ta lâu năm nhất, cũng đã từng vì chúng ta chịu nhiều sương gió."
Âu Dương Dạ Trạch không vội vàng đáp lời ngay, rút ra một điếu thuốc bạc hà, chậm rãi châm lửa: "Anh không phải là tổng đài giải quyết thắc mắc”
Âu Dương Tư Phàm nhíu mày, giọng nói thể hiện bất mãn rõ ràng: "Tại vì cô ấy đúng không?”
Âu Dương Dạ Trạch nhướng mày, môi bạc phun ra một làn khói trắng mờ ảo, ánh mắt của anh có lẽ bởi vì làn khói này mà mơ hồ cành trở nên sắc bén như con hổ săn mồi trong đêm: "Không sai, vì cô ấy để ý"
Từ lần trước, Lâm Nhã Tịnh trước mặt anh mà bộc lộ tất cả nỗi lòng tự ti của bản thân, anh liền biết Tô Từ và Đường Thiên Y chính là đối tượng so sánh trong lòng cô ấy.
Đó không phải là một loại ghen ghét, đơn giản chỉ là một sự ngưỡng mộ, cưỡng cầu.
Là ai cũng được, nhưng chỉ cần là lời nói của hai người này, cô đều sẽ để tâm.
Điều cô ấy thật sự để trong lòng buổi tối ngày hôm nay, không phải là vụ vu oan kia, mà là một câu "luôn đi theo bên cạnh" của Tô Từ.
Trong khoảnh khắc đó, anh biết sự tức giận của cỏ ấy là thật, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn là không đến chất vấn anh...!
Vẫn là ngốc nghếch như vậy.
Nhất thời giữa hai người xuất hiện một khoảng lặng.
"Có đáng không?"
Có quá nhẫn tâm rồi không? Tô Từ xứng đáng nhận hình phạt nặng như vậy sao? Một chút cũng không nể mặt tình cảm bấy lâu nay.
Như vậy, đến một lúc nào đó có phải cũng đến lượt Âu Dương Tư Phàm hẳn hay không?
Âu Dương Dạ Trạch hút thuốc được đến lần thứ ba liền vứt xuống đất, dùng mũi giày giảm lên.
"Người không phạm ta, ta không phạm người.
Người nếu phạm ta, ta sẽ diệt người" - Bỏ lại một lời, sau đó xoay người rời đi.
Thân ảnh màu đen trong thoáng chốc đã biến mất trong bóng tối, chỉ để lại một người suy tư muộn phiền dưới ánh trăng.
Lâm Nhã Tịnh đứng trước xe, đợi Âu Dương Dạ Trạch.
Ở chung với Âu Dương Dạ Trạch lâu như vậy, kiểu dáng màu sắc của chiếc xe này không biết từ khi nào khiến cho cô ghi nhớ mãi.
Bầu trời đêm nay có mặt trăng tròn vành vạnh, tỏa sáng một vùng trời ấm áp.
Lâm Nhã Tịnh chăm chú nhìn mãi không dứt ra được.
Đột nhiên tiếng bước chân truyền đến mỗi lúc một gần.
Tâm tình Lâm Nhã Tịnh liền dâng lên, nhìn qua, thần ảnh trước mặt không phải bộ dáng cao lớn trong trí nhớ.
"Chị Nhã Tịnh" - Đường Thiên Y xoắn xoắn tay áo, đôi mắt ngấn nước.
Lâm Nhã Tịnh sắc mặt khẽ đanh lại, không nói gì.
"Chị Nhã Tịnh, chị có thể chửi em, đánh em, cái gì cũng được cả."
"Tại sao?" - Lâm Nhã Tịnh từ đầu đến cuối đều chỉ muốn hỏi một câu này.
Nói không nổi giận là giả, nói không tổn thương là giả, nói cỏ có thể nhân từ mà tha thứ cũng là giả.
Cô biết trong lòng mình vẫn rất tức giận Đường Thiên Y, thậm chí rất muốn tiến đến mà tát một bạt tai, lớn tiếng mà quở trách tại sao cô ấy có thể đối xử với cô như vậy, nhẫn tâm giá họa cho cô.
Rốt cuộc cô ấy có coi cô là chị em hay không?
"Em...em không thể nói với chị lúc này, nhưng tất cả đều là không phải em tự nguyện.
Chị Nhã Tịnh, chị hãy tin em, là em bị uy hiếp, nên mới như vậy" - Đường Thiên Y cúi đầu, lúng túng nhưng vẫn không hé răng nói một lời giống như là bất lực, giấu đi tiếng khóc ở trong lòng.
"Thiên Y....." - Lâm Nhã Tịnh chưa kịp nói hết câu, đã thấy một thân ảnh quen thuộc từ xa bước đến.
" Dạ Trạch" - Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, gọi một tiếng.
Âu Dương Dạ Trạch mở cửa xe, ngụ ý muốn Lâm Nhã Tịnh cắt đứt cuộc trò chuyện này.
Lâm Nhã Tịnh nhìn qua Đường Thiên Y một cái, cuối cùng vẫn là nghe lời bước vào trong xe.
Âu Dương Dạ Trạch đi vòng qua ngồi ở vị trí ghế lái chính, từ đầu đến cuối đều xem như Đường Thiên Y là một người vô hình.
Chiếc xe khởi động, từ từ lăn bánh, sau đó lao nhanh vào trong màn đêm.
" Dạ Trạch, em nghĩ Đường Thiên Y làm như vậy có lẽ là có nỗi khổ riêng của cô ấy...” - Lâm Nhã Tịnh ngồi không an lòng, hướng đến Âu Dương Dạ Trạch ý muốn thương lượng.
Cô biết người phản bội lại anh, có lẽ cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.
Cho dù cô ghi nhớ nỗi oan ức này, thế nhưng vẫn không đến mức muốn cho Đường Thiên Y sống không an ổn.
"Sau này, tránh cô ta càng xa càng tốt" - Âu Dương Dạ Trạch nhẹ nhàng đánh vô lăng, trầm giọng ngắn gọn mà nói, không đề cập đến chuyện hôm nay.
Nhưng lời ít mà ý nhiều.
Trong lòng Lâm Nhã Tịnh liền nổi lên lo lắng.
Là Âu Dương Dạ Trạch không chịu buông tha, hay là trong chuyện này, Đường Thiên Y vốn dĩ không phải kẻ vô tội?
"Nhưng mà có thể hạ thủ lưu tình một chút không?” - Lâm Nhã Tịnh biết tính tình Âu Dương Dạ Trạch không thích nói nhiều, cũng không có kiên nhẫn nghe nhiều lời, chỉ là cô vẫn không nhịn được thốt lên một tiếng khẩn cầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...