Lúc Lâm Nhã Tịnh muốn đứng dậy đi về.
Cao Vệ Trì lại nói với cô: "Làm phiền em lấy giùm anh xấp giấy ở bàn bên kia được không? Lúc nãy bất ngờ gặp em, anh liền quên mất đồ của mình"
Lâm Nhã Tịnh nhìn qua, cũng không có nghĩ gì nhiều, cầm lấy xấp giấy đó, đưa qua cho Cao Vệ Trì.
Cô thực sự không nghĩ nhìn đến nội dung trong tờ giấy, nhưng là chữ được in lên khá to, cô vô tình lướt qua liền ngỡ ngàng.
"Vệ Trì, anh mắc nợ sao?”
Đọc truyện tại đây.
Trên tờ giấy là cam kết trả nợ của Cao Vệ Trì.
Cao Vệ Trì giống như bị đạp phải mìn, lập tức giật lấy tờ giấy, che giấu ở sau lưng: "Em biết đó, anh đang dự định thành lập công ty.
Ai cũng phải mượn để lấy vốn cả thôi.
Chỉ có điều, anh mượn ở bên xã hội đen, hiện tại bọn chúng đang tìm anh.
Em đừng nói với ai là đã gặp anh nhé!"
Lâm Nhã Tịnh nhìn vẻ hốt hoảng thất thố kia, liền nảy lên sự nghi ngờ, rất muốn hỏi nhiều thứ, nhưng Cao Vệ Trì lại cứ hối thúc cô đi về, còn nói ngày mốt có gì lại hỏi sau.
Lâm Nhã Tịnh thấy thời gian cũng không còn sớm, quả thật không thể dây dưa thêm, đành miễn cưỡng nghe theo, tạm thời bỏ qua chuyện này, bắt taxi đi về nhà.
Lúc Lâm Nhã Tịnh đi không được bao lâu, trong quán ăn lại xuất hiện thêm một người phụ nữ đi đến bên cạnh Cao Vệ Trì.
Không biết đã nói cái gì, nét mặt Cao Vệ Trì sau đó lập tức trảng bệch, nhìn theo hướng Lâm Nhã Tịnh đã rời đi....!
Lâm Nhã Tịnh trở về nhà, căn nhà quen thuộc vẫn thiếu bóng dáng của một người...!
Cô thất vọng thở dài, xem ra Âu Dương Dạ Trạch vẫn chưa về.
Mạc quản gia cũng không biết đã đi đâu.
Trong nhà rộng như
vậy nhưng lại không có ai, cảm giác có chút cô đơn.
Vừa bật đèn, bước vào phòng ngủ của cô, món quà hồi sáng Đường Thiên Y tặng cho cô vần đế yên ở trên giường.
Cô tò mò đi qua, cẩn thận gỡ bỏ lớp giấy bọc bên ngoài, mở ra chiếc hộp, bên trong là một xếp đĩa DVD không gắn nhãn, cũng không có ghi chữ gì lên.
Cũng không biết là Đường Thiên Y muốn cho cô xem cái gì.
Cầm chiếc đĩa lên tay, liếc nhìn một lượt căn phòng không có một thiết bị điện tử nào, trong lòng cô có chút rầu rĩ.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, Lâm Nhã Tịnh mới bỗng nhiên nhớ tới chiếc tivi ở dưới phòng khách có đầu máy có thể gắn DVD.
Cô liền chạy xuống lầu, thực hiện như điều cô suy nghĩ.
Sau một hồi loay hoay chỉnh sửa tắt mở, cuối cùng màn hình cũng sáng lên.
Lâm Nhã Tịnh mang theo hiếu kỳ, ngồi ở chiếc ghế sofa, an vị mà xem.
Lúc đầu trong tivi hiện lên một người đàn ông và một người phụ nữ đang nói chuyện bình thường với nhau ở quán cafe.
Nhưng bối cảnh màu sắc này càng xem càng cảm thấy không đúng...!
Nhưng cô cũng không để ÿ lắm.
Cho đến khi...!
Người phụ nữ bắt đầu bắt đầu cởi đồ, thân thế của cô ấy hiện rõ mồn một trước mặt, mà người đàn ông cũng bắt đầu hành động...!
Lâm Nhã Tịnh lập tức biết được điều gì không đúng.
Đây là phim đen!
Mặt cô phút chốc "bùm" một tiếng đỏ rực.
Đường Thiên YI
Ngay lúc này, tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài.
Âm thanh này rất quen thuộc, vừa nghe thấy, cô liên nhận ra là xe của Âu Dương Dạ Trạch.
Lâm Nhã Tịnh tức thì luống cuống tay chân, cảm lấy chiếc
điều khiển, nhưng không hiểu sao nhấn tắt mà tắt không được.
Tiếng cánh cửa mở ra vang lên giống như một hồi chuông báo tử thần.
Lâm Nhã Phương càng cuống quýt.
Con người khi càng nôn nóng vội vã sẽ càng làm hư việc, giống như lúc này vậy, Lâm Nhã Tịnh không những không tắt được tivi mà còn làm rớt chiếc điều khiển, vang lên tiếng va chạm chói tai, càng thêm thu hút sự chú ý.
Quả nhiên Âu Dương Dạ Trạch vừa bước vào, liền nhìn qua, trước mắt xuất hiện một cảnh tưởng...!
Lâm Nhã Tịnh hai má đỏ ứng, rụt rè đứng chắn trước tivi.
Âu Dương Dạ Trạch còn chưa lên tiếng hỏi, trong tivi lại phát ra âm thanh rên rỉ của người phụ nữ....!
Lâm Nhã Tịnh: "..."
Ánh mắt Âu Dương Dạ Trạch dần đen lại.
Lâm Nhã Tịnh sắc mặt méo xệch, đôi mắt nhầm chặt, vội lấy hai tay che lấy mặt, không dám nhìn Âu Dương Dạ Trạch, bối rối lên tiếng giải thích lộn xộn: " Dạ Trạch, cái này, em hoàn toàn không phải chủ ý, không, không, em hoàn toàn không phải cố ý, em...em không có biết tại sao nó lại thành như thế này.
Em không phải muốn xem nó đâu, là Đường Thiên Y đưa cho em.
Em cũng không biết bên trong là nó...em...em không muốn xem đâu”
Không khí im ắng giữa hai người càng nối bật lên âm thanh "ư a” khiến người ta thẹn thùng kia.
Một lúc sau, không nghe thấy Âu Dương Dạ Trạch nói điều gì, nhưng tiếng bước chân kia vang lên ngày càng gần, tim Lâm Nhã Tịnh theo đó mà đập càng mạnh.
Cuối cùng, một bóng đen đứng trước cô, bao phủ lấy thân hình nhỏ bé, dồn cô đến chân tường, ép cô đối diện với anh.
Lâm Nhã Tịnh vẫn không chịu thả tay xuống.
Đột nhiên từ mu bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại ấm nóng, từ kế ngón tay nhìn qua, cô mới biết rằng Âu Dương Dạ Trạch đang hôn lên tay cô.
"Ngoan, bỏ tay xuống”
Giọng nói kia vẫn dịu dàng như nước, thanh âm trầm khàn mê hoặc.
"Không hiểu tại sao, trước mặt anh, em luôn là bộ đáng thế này" - Lâm Nhã Tịnh vẫn không nghe lời, thậm chí đầu hơi cúi xuống, muốn né tránh.
Âu Dương Dạ Trạch cũng không nóng vội, giơ tay từ từ vuốt lên mái tóc đen nhánh mượt mà của cô, từng ngón tay thon dài luôn vào trong những lọn tóc, mang đến cho cô một cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
"Em muốn em trước mặt tôi là bộ dáng gì?” - Âu Dương Dạ Trạch vẫn bình tĩnh mà hỏi cô, giống như âm thanh ái muội phát ra từ trong tivi chỉ là nốt nhạc thính phòng tao nhã.
Lâm Nhã Tịnh theo bản năng khe khẽ lắc đầu, anh có thể làm như không nghe thấy, nhưng cô thì không thế.
Cô muốn bỏ chạy khỏi tình thế ngượng ngùng này, nhưng là Âu Dương Dạ Trạch đã chặn hết mọi đường lui của cô.
"Dù sao thì cũng không phải là thế này" - Cô bất lực cất giọng nói be bé như muỗi kêu.
Cô muốn bản thân mình trở nên giống anh, điềm đạm tĩnh lặng, muốn mình trở nên xứng đôi với anh.
Ai lại không mong bản thân mình trở nên hoàn hảo nhất trong mắt người họ yêu.
Vậy mà cố tình, hết lần này đến lần khác, cô lại xuất hiện trong tình cảnh khó coi như vậy.
"Nhưng tôi lại đặc biệt thích em như thế này" - Bên tai truyền đến âm thanh thổi khí thì thào.
Khí nóng trên mặt Lâm Nhã Tịnh không giảm đi, mà ngày càng tăng thêm.
Trái tim cô như con thỏ nhỏ bùm bùm nhảy loạn.
Lâm Nhã Tịnh từ từ thả tay xuống, mở hé mắt, chủ yếu là muốn nhìn thấy mặt anh, bởi vì cô không hiểu ý nghĩa câu nói kia.
Nhưng cô vừa hạ tay, vầng trán mịn màng lập tức nhận lấy một nụ hôn.
Cô theo phản xạ nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi ấm nóng của anh di chuyển chậm rãi xuống mắt, sau đó là mũi, cuối cùng đừng lại trên môi cô thật lâu.
Chiếc lưỡi linh hoạt điêu luyện dễ dàng luôn lách vào bên trong khung thành, khiến cho chủ nhân tòa lâu đài không kịp trở tay, chỉ còn biết bị động nhận lấy tất cả hơi thở nóng bỏng ấy.
Hai cổ tay cô không biết từ lúc nào bị Âu Dương Dạ Trạch một tay giữ lấy, đặt ở trên đỉnh đầu.
Một tay còn lại của anh ban đầu là nắm lấy cằm nhỏ xinh xắn của cô, bắt ép cô không thế trốn tránh, một lúc sau thừa cơ hội mà di chuyển xuống dưới, luồn vào trong chiếc áo ngủ đơn giản phong phanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...