Lâm Nhã Tịnh xoay người nhìn theo bóng lưng của Âu Dương phu nhân bước ra ngoài tiệm.
Cô biết, tất cả sự tử tế kia đều không phải sự thật.
Dựa vào thái độ hôm đó bà đối xử với Âu Dương Dạ Trạch, thêm vào đó là biểu tình của anh lúc bà rời đi.
Cô chắc chắn một điều, giữa bà và anh có hiềm khích, mà đối với người như Âu Dương Dạ Trạch, có thế có hiềm khích, gián tiếp chứng tỏ bà †a chính là loại người không đơn giản ôn hòa như vẻ bề ngoài.
Từ đầu đến cuối bà ta đều không gọi tên cô, luôn miệng gọi cô là "Lâm tiểu thư” giống như một người xa lạ, không hơn không kém.
Mà trong lời nói đều là ẩn ý, muốn nói với cô, nếu như không có đám cưới công khai, cô vẫn mãi mãi là tình nhân.
Lời nói này của bà ta chẳng khác nào một mũi tên trúng hai đích, vừa khéo léo hạ thấp thân phận của cô, vừa làm phép khích tướng để cô thúc giục Âu Dương Dạ Trạch mau chóng đem thân phận này công khai, đưa anh lên đầu sóng ngọn gió.
Âu Dương phu nhân này....!
Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt bởi tiếng gọi của nhân viên truyền đến bên tai: "Thưa tiểu thư, của cô đây ạ."
Lâm Nhã Tịnh lịch sự mỉm cười nhận lấy.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
"Nếu như chị không thích thì có thể quãng đi, chút tiền cỏn con này, Cửu gia vẫn dư sức có.
Chị không cần phải ủy khuất chính mình” - Đường Thiên Y nhìn nét mặt đăm chiêu của Lâm Nhã Tịnh, tưởng rằng việc này làm cô không vui, liền lên tiếng.
từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, chuyện vứt bỏ đồ mắc tiền như vậy, Lâm Nhã Tịnh đương nhiên không thể làm được.
Cô lắc đầu, đôi lông mày giãn ra, tỏ vẻ không có chuyện gì, đáp lại: "Đồ vật đâu có tội gì, huống hồ sợi dây chuyền này còn đẹp như vậy.
Không nhận chính là phụ đi thành ý của người khác."
Đường Thiên Y chính là muốn nói, cái gì mà thành ý, coi thái độ bọn họ, cô thấy đó là địch ý thì đúng hơn.
Nhưng là xét thấy nếu còn nói tiếp về vấn đề này, buổi đi chơi ngày hôm nay coi như lãng phí rồi.
Nên cô đành ngậm miệng, lại tươi cười đưa Lâm Nhã Tịnh đến cửa hàng khác.
Tô Từ và Âu Dương phu nhân vừa bước ra ngoài, đi được vài bước, Tô Từ liền lên giọng làm nũng với Âu Dương phu nhân.
"Bác à, bác thật sự chấp nhận á tình nhân kia sao? Còn có Đường Thiên Y kia nữa."
Âu Dương phu nhân cười cười, lại từ tốn nói một câu: "Chuyện này không cần gấp, nên để tự sinh tự diệt."
Tô Từ nghe vậy, cũng không nói gì thêm, trong lòng cô đương nhiên không thể lạnh như Âu Dương phu nhân, tự nhiên cũng sẽ có tính toán khác...!
Lâm Nhã Tịnh và Đường Thiên Y đi đến khi mỏi chân, nghe theo chiếc bụng reo hò mà chọn một quán ăn nổi tiếng gần đó.
Lâm Nhã Tịnh bước vào, tiện chân dừng lại ở một chiếc bàn đặt cạnh bức tường, ngồi xuống.
Đường Thiên Y vẫn buồn bực: "Hôm nay vui vẻ như vậy, nếu như không phải gặp đám người từ đâu ra, sẽ càng vui vẻ hơn nữa."
Lâm Nhã Tịnh cười cười, con bé này, giận cũng thật là dai quá.
Đã đi được mấy tiếng rồi, mà vẫn không quên được.
"Xin hỏi, cô cần dùng gì ạ?" - Một nhân viên bước đến lễ phép nói.
Lâm Nhã Tịnh giơ tay, chỉ đại một vài món, sau đó nhân viên liền đi vào trong chuẩn bị.
"Em nói chị này, nếu như không có em có phải chị sẽ không đi ra khỏi nhà không?" - Đường Thiên Y cầm lên ấm trà vừa rót cho mỗi người một ly vừa nói.
Lâm Nhã Tịnh nghĩ nghĩ trả lời: "Có lẽ là như vậy.
Dù gì chị cũng không biết đi đâu."
"Chị còn đang đi học đại học phải không? Bây giờ quan hệ hai người đã tiến triển, chị có nghĩ đến sẽ quay về trường học hay không?" - Đường Thiên Y hai tay chống cấm, hai mắt hồn nhiên nhìn cô.
Cho thấy đây cũng chỉ là một câu hỏi bất ngờ xuất hiện, không có tính chất thăm dò nào.
Lâm Nhã Tịnh chợt khựng lại một chút, cầm lấy ly nước, uống một ngụm, rồi mới nói tiếp: "Chuyện này chị vẫn chưa nghĩ đến."
"Em nghĩ hay là thôi đi, chị trực tiếp đòi Cửu gia cho chị làm chủ một cửa hàng, như vậy là được rồi"
Lâm Nhã Tịnh vì lời nói của Đường Thiên Y mà không nhịn được phì cười một tiếng, nói đùa: "Em đó, có phải rất muốn hưởng thơm lây hay không?”
Đường Thiên Y lập tức lắc đuôi, cong mắt vui vẻ nói: "Đương nhiên nha! Chị là tốt nhất nhất! Nếu như sau này có bị Tư Phàm đuổi ra khỏi nhà, em còn có thể nương nhờ chỗ của chị.
Chị, đến lúc đó, chị nhất định phải cưu mang em đấy nhé.
Yêu chị nhất!”
Hai người cứ như vậy cười nói vui vẻ, món ăn rất nhanh đã được bưng ra.
Nhưng khi đang ăn giữa chừng, Đường Thiên Y bước ra ngoài nhận lấy một cuộc điện thoại, khi quay về, sắc mặt liền không tốt.
"Làm sao vậy?" - Lâm Nhã Tịnh lấy khăn lau miệng, đặt chiếc đũa xuống bàn, giọng nói ẩn ẩn sự lo lắng.
"Em...chị em của em ở hộp đêm đột nhiên bị ám toán, em hiện tại phải đi qua chỗ đó xem một lát..." - Hai mắt Đường Thiên Y phiếm hồng, tràn ngập vẻ lưỡng lự khó xứ nhìn cô.
Lâm Nhã Tịnh nhíu mày hối thúc: "Như vậy thì mau đi đi, còn đứng đây làm cái gì? Lát nữa, chị sẽ tự bắt xe về, không sao đâu.
Nhớ kỹ, có chuyện gì cũng không được nóng nảy hành động.
Có chuyện gì thì báo cho Tư Phàm."
Đường Thiên Y nghiêm túc gật gật đầu, nhanh chóng thanh toán với nhân viên, sau đó gấp gáp cầm lấy túi xách bỏ đi.
Trước khi đi cũng không quên để lại lời nói: "Xin lỗi chị.
Em sẽ thanh toán bữa ăn này.
Hôm khác, em sẽ tạ lỗi với chị nhé! Em đi trước đây.
Khi nào chị về nhà nhớ nhắn tin cho em nha!"
"Được" - Lâm Nhã Tịnh nhìn theo hướng Đường Thiên Y đi xa, cũng không có mấy nhã hứng đi đâu nữa.
Dự định sau khi ăn xong sẽ trở về, không nghĩ tới Đường Thiên Y vừa đi không lâu, liền có một người đến trước mặt cô, tạo ra một cái bóng đen che lấp ánh sáng.
Lâm Nhã Tịnh theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, trong tâm có chút hoảng, cũng có chút vui mừng.
"Nhã Tịnh? Em là Lâm Nhã Tịnh đúng không?" - Người con trai trước mặt cô ra vẻ khó tin mà thốt lên.
"Phải, Vệ Trì, là anh sao?" - Lâm Nhã Tịnh nghi ngờ hỏi.
Cao Vệ Trì chính là anh khóa trên cùng trường đại học với cô.
Trong lúc học, nếu như không nhờ có Cao Vệ Trì chỉ dẫn thêm cho có, cô nghĩ mình cũng không dễ dàng lấy được học bổng như vậy.
Cô thật sự không tin tưởng lắm, có thế gặp anh ấy ở đây là một điều trùng hợp kỳ lạ biết bao nhiêu.
Phải biết răng nhà của Cao Vệ Trì và trường học của cô cách ở đây rất xa, thậm chí nó còn bị ngược đường, theo lý thuyết chính là ngàn năm bất trùng phùng.
"Là anh, em nói em xem, gia đình em xảy ra chuyện gì sao? Đột ngột nghỉ học, cũng không nói một tiếng, bạn bè thầy cô ai cũng lo lắng cho em.
Anh thật sự đã đi tìm em rất lâu”
Lâm Nhã Tịnh gượng gạo mà cười một cái: "Nhà em có chút chuyện, nên chuyển nhà thôi.
Ấy, sao hôm nay anh lại ở đây? Anh đi cùng ai à?"
Đổi mặt với câu nói đánh trống lảng kia, Cao Vệ Trì càng thêm không kiên nhân, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: "Đừng hòng nói chuyện lạc đề với anh.
Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Nhã Tịnh lắc đầu, vẫn một mực khăng khăng nói: "Đâu có xảy ra chuyện gì, em chỉ là đổi nơi sinh sống mà thôi."
"Em đừng hòng gạt anh, quen với em lâu như vậy, chẳng lẽ anh không biết khi nào em nói đối hay sao? Là ba của em làm gì em sao?" - Cao Vệ Trì càng hỏi càng nôn nóng, ánh mắt kia giống như muốn phát ra tia lửa mất bình tĩnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...