Vật Cưng Của Cửu Gia FULL


Lựa chọn vào lúc này để đi đến đương nhiên là đế ra oai phủ đầu.

Ngày hôm qua, Âu Dương Dạ Trạch đi điều tra, đương nhiên bà cũng không ngốc đến mức không biết đang xảy ra chuyện gì.

Âu Dương Tư Phàm ra ấn nút điều khiển từ xa, cánh cổng bên ngoài từ từ mở ra.

Âu Dương phu nhân bước vào, điều đầu tiên chính là gỡ xuống kính mát liếc nhìn quanh một lượt.

Trong phòng hiện tại chỉ có ba người, là Âu Dương Tư Phàm, Âu Dương Dạ Trạch và Tô Từ.

Còn Đường Thiên Y và Lâm Nhã Tịnh đã được đưa lên trên lầu.

Đây không phải thời điểm thích hợp để hai người gặp lão bà này.

Đường Thiên Y kéo Lâm Nhã Tịnh chạy đến phòng mình, vô cùng thần bí đóng cửa lại, sau đó khóa cửa.

Lâm Nhã Tịnh liền thấy làm lạ: "Thiên Y..."
"Suyt, em cho chị coi cái này hay lắm!" - Đường Thiên Y nhẹ nhàng lục trong một góc sâu của tủ quần áo, lấy ra một chiếc điện thoại.


Điện thoại? Mặt Lâm Nhã Tịnh có chút ngốc...!Nhưng sau khi Đường Thiên Y bật lên, cô mới biết được, đó không chỉ là một chiếc điện thoại bình thường, nó kết nối với camera được đặt ở trong phòng khách! Lâm Nhã Tịnh có chút bất ngờ: "Camera này là em tự lắp ở dưới à?”
Đường Thiên Y gãi đầu, có hơi gượng mà trả lời: "Lúc trước chỉ là phục vụ cho công việc thôi, đến cả Tư Phàm cũng không biết đâu, chị đừng nói với ai nhé! Dừng một chút, lại thấy sắc mặt Lâm Nhã Tịnh hơi lạ, Đường Thiên Y lập tức giơ ba ngón tay lên trời thề thốt: "Em tuyệt đối chỉ là muốn xem thôi, chứ không có ý định gì xấu nữa đâu!"
Cuối cùng hai người đều chăm chú nhìn vào màn hình.

Người phụ nữ đặt chân vô nhà khiến cô vô cùng chú ý.

Tư thế cao ngạo, trên người mặc một chiếc đầm ôm sát, một dáng người thật sự vô cùng hoàn hảo.

Người này chính là mẹ của Âu Dương Dạ Trạch sao? Là người mà sau này cô sẽ gọi là mẹ chồng? Nhìn qua quan hệ của bọn họ thật sự không tốt lắm.

Trở lại căn phòng khách lúc này, Âu Dương Dạ Trạch vẫn ngồi bình thản trên ghế, không có dấu hiệu sẽ đứng lên.

Âu Dương phu nhân khẽ nhướng một bên lông mày, sau đó cũng làm như không thấy Âu Dương Dạ Trạch, đi đến bên ghế ngồi xuống, tự nhiên như mình là chủ nhân của căn nhà này.

"Ngày Giáng Sinh sao mấy đứa không về ăn một bữa cơm, Tư Phàm, Tô Từ ngày hôm qua mẹ chờ các con thật lâu" - Lời nói hiền hòa gần gũi đúng chuẩn một người mẹ máu mực tràn đầy tình thương, chẳng qua...từ đầu đến cuối bà đầu không nhìn, không nhắc đến Âu Dương Dạ Trạch như hắn không hề tồn tại ở nơi này.

Lâm Nhã Tịnh cách một màn hình, trong lòng có chút xót xa.

Từ nhỏ anh phải sống trong một gia đình thế này sao? Đường Thiên Y không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng không muốn theo dõi bọn họ để tình báo gì nữa, nên toàn bộ tâm trí đều tập trung lên Âu Dương Tư Phàm, bĩu môi: "Bà ta lại muốn làm mai chồng em với Tỏ Từ đấy! Thật đáng ghét!"
Nếu như không phải Âu Dương Tư Phàm uy hiếp, cô nhất định sẽ chạy đến đánh dấu chủ quyền, không đế cho bà ta sủa bậy! Âu Dương Tư Phàm cười cười, chậm rãi đi đến chỗ trống bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch ngồi xuống.

Đôi mắt đang cong cong thể hiện sự vui vẻ của Âu Dương phụ nhân dần co lại, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới đáy là một ngọn lửa đang bắt đầu chảy.

Âu Dương Tư Phàm lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh Âu Dương Dạ Trạch trước mặt bà, chính là một lời tuyên chiến, thể hiện sự lựa chọn của hắn.

Tô Từ nhìn thấy tình thế này liền chạy đến bên cạnh Âu Dương phu nhân ngồi xuống tươi cười trò chuyện: "Con tưởng hôm qua bác sẽ đi với bác trai, ăn một bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến, nên không dám làm kỳ đà cản mũi đấy ạ"
Âu Dương phu nhân thân thiết vỗ vỗ bàn tay Tô Từ, nói lời trách cứ: "Sao con có thể là kỳ đà cản mũi được chứ, người không hoan nghênh còn có thế mặt dày xuất hiện, không phải ai cũng hiểu chuyển như con.

Cơ mà Tô Từ, sao lại gọi là bác rồi, con sau này chính là con dâu của ta, là vợ của Tư Phàm, đương nhiên phải gọi ta là mẹ"
Tô Từ ngượng ngùng cúi đầu, không đáp như ngầm chấp nhận đề nghị này.

Lâm Nhã Tịnh nghe đến câu này ngay tức khắc nhìn qua Đường Thiên Y.


Quả nhiên cảm xúc của Đường Thiên Y quả nhiên phập phồng lên xuống.

"Không được! Em không để yên cho bà ta như vậy đâu! Ai là vợ của ai chứ!" Lâm Nhã Tịnh chính là phải an ủi một hồi mới có thể làm cho Đường Thiên Y bình tĩnh ngồi trở lại vị trí mà không xông ra ngoài! Âu Dương Dạ Trạch đôi mắt thâm thúy khép hờ như không hứng thú lắm với cuộc trò chuyện này, cả người ngửa ra phía sau, lạnh nhạt nói một câu: “Âu Dương phu nhân, thật ngại quá, bây giờ chúng tôi đang ăn cơm, không tiện tiếp khách” Ngụ ý chính là ở đây người chủ nhà là Âu Dương Dạ Trạch hắn, là người ngoài được quyên lên tiếng sao? Âu Dương phu nhân một chút tức giận cũng không thể hiện ra bên ngoài, ngược lại còn gần gũi nói lời hỏi thăm: "Dạ Trạch, đến đây cũng chủ yếu là để hỏi thăm con.

Gần đây, có phải bên cạnh con có một cô gái họ Lâm đúng không? Là người con vừa mắt sao? Mấy ngày nữa dẫn đến cho cha con nhìn qua một chút đi, cha con rất hay nhắc đến con"
Âu Dương Dạ Trạch híp mắt mà cười, một nụ cười thâm thúy ẩn chứa sự chết chóc.

Dám lấy cha anh ra để uy hiếp? Còn nhắm đến người phụ nữ của anh? Ngày hôm qua hắn động đến người của bà ta đã khiến cho bà ta cảnh giác, mục đích của ngày hôm nay đến đây, chỉ muốn nhắn nhủ một câu đối với anh.

Thế lực sau lưng bà ta là cha anh.

Nhưng là bà ta quên mất một điều, sau khi Âu Dương Dạ Trạch anh ngồi lên chiếc ghế lão đại này, còn tưởng anh sợ hãi những điều này sao? Chẳng qua là thả gà trong vườn tự do chạy càng lâu, thịt ăn sẽ càng ngon hơn mà thôi.

"Được, truyền lời đến cha, ngày mai tôi sẽ đến thăm hói" - Âu Dương Dạ Trạch nhếch môi nhìn sâu vào đôi mắt cáo già kia, vô hình tạo nên một áp bức đè nén lên người Âu Dương phu nhân.

"Đúng rồi, xem này, dạo này mẹ thật đã già rồi, ngày hôm qua có làm canh cho các con, đưa cho các con cái này, mẹ cũng phải đi ngay.

Công việc ở các cửa hàng đến ngày cuối năm cũng nên đi xem một chút" - Nói rồi, Âu Dương phu nhân gợi vệ sĩ đi vào.

Vệ sĩ cầm trên tay ba chiếc hộp màu đen tuyên tráng gương láng bóng nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó cung kính cúi đầu đi ra bên ngoài.

"Mở ra, nhanh ăn khi còn nóng mới ngon nhé.

Mẹ đi trước đây, ngày mai gặp ở nhà" - Âu Dương phu nhân cũng vội vàng đứng dậy, nói những từ cuối kia cũng không quên liếc nhìn Âu Dương Dạ Trạch một cái.


Chẳng qua Âu Dương Dạ Trạch đã nhảm lại đôi mắt hẹp dài kia, như nhìn thêm bà ta một giây nữa, đôi mắt này sẽ nhiễm dơ bẩn.

Dù sao vẫn là mẹ ruột, Âu Dương Tư Phàm vân là đứng dậy tiên Âu Dương phu nhân ra bên ngoài cống.

Tô Từ cũng có dụng ý mà đi theo.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Âu Dương Dạ Trạch.

Anh khẽ nhíu mày, sườn mặt dần nhuộm một tầng băng sương, nhìn xuống chiếc hộp đen đặt trên bàn, không nói thêm một lời nào, cũng không mở ra.

Âu Dương Dạ Trạch lấy trong người ra chiếc điện thoại, ngón tay thon dài chậm rãi nhấn trên bàn phím, đặt lên tai nghe.

Đâu dây bên kia lập tức bật máy trả lời: "Cửu gia có gì dặn dò ạ?”
"Tối ngày hôm qua, số lượng người của ta có giám hay không?" - Âu Dương Dạ Trạch lãnh đạm hỏi.

Chưa đầy một giây sau, bên kia đã đáp lại: "Đã mất tích ba người, là ba người tinh anh trong nhóm, nhưng sáng hôm nay mới biết tin"
Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt nhìn xuống ba chiếc hộp: "Đã biết".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui