Lâm Nhã Tịnh ngây người một lúc, sau cùng vẫn cúi đầu đi đến bên người Âu Dương Dạ Trạch, thuận theo ý anh mà ngồi xuống.
Âu Dương Dạ Trạch dường như rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, giọng nói nhẹ nhàng đi không ít: “Bảo bối, mấy ngày nay tôi không có ở nhà, em đã làm gì?” Tai cô hơi run lên, Lâm Nhã Tịnh mất tự nhiên lên tiếng: “Cũng...cũng chỉ ở nhà ngây ngốc thôi”
Hắn giam cô ở đây, không cho cô ra ngoài, cô nào dám ra ngoài.
Hắn đây là cố ý thăm dò cô hay là trêu chọc cô đây? Bên tai truyền lên một tiếng cười khẽ: “Rất ngoan”
Tay hắn cầm đũa giơ lên gắp một miếng tôm, sau đó đưa đến trước miệng cô ý bảo cô ăn.
Lâm Nhã Tịnh mím môi, trong đôi mắt ánh lên sự kháng cự rất rõ ràng.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô mở miệng muốn nói, bên tai lại vang lên âm thanh không vui: “Không ăn? Là không muốn ăn hay là không thích tôi đút?”
Lời muốn nói lại bị ngăn ở cổ họng, Lâm Nhã Tịnh lập tức há miệng cho toàn bộ con tôm vào trong.
Con tôm này rất lớn, cô lại ngậm hết vào, hai bên má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn đến cảnh này, Âu Dương Dạ Trạch đột nhiên lại nghĩ đến một việc khác, thân thể hắn thế mà lại nổi lên phản ứng.
Phải biết là bình thường tự chủ của hẳn rất mạnh, huống chỉ về phương diện này, hắn cũng không mấy hứng thú, gặp dịp thì chơi, cũng chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi.
Vậy mà hôm nay vì hành động nhỏ vô tình của cô mà hắn lại có biến hóa.
Vật cưng này thật khiến người khác ngạc nhiên.
Lâm Nhã Tịnh đang cố gắng nhai cho hết rồi nuốt.
Đang định nuốt xuống một lần cuối, bên tai lại nghe hắn thổi khí:”Đến lượt em đút cho tôi” Một câu này xém chút nữa khiến cô bị sặc.
Lâm Nhã Tịnh không nói câu nào, chân chờ một chút, tay cầm lấy chiếc đũa, nhắm mắt gắp đại một thứ gì đó, sau đó nghiêng người, đưa lên miệng cho anh.
Cô không biết tại sao hôm nay hắn lại có tâm tình chơi loại trò chơi của tình nhân này với cô.
Cô chỉ muốn làm theo lời hắn, thỏa mãn hắn, nhanh chóng kết thúc “chương trình” dọa người này.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ này của cô, hắn chậm chạp không mở miệng, tay cô giơ lên một lúc lâu không khỏi có chút mỏi, cô ngập ngừng hỏi: “Ngài không thích ăn món này sao?”
Ánh mắt Âu Dương Dạ Trạch nhìn cô có chút lạ, cô liên nhìn đến món ăn mình đã gắp, thoáng chốc có chút sững sờ.
Cô gắp cho hắn một miếng...thận heo.
Món này có tác dụng thế nào, là người trưởng thành đều biết rõ.
Nhìn đến sắc mặt thoáng qua ửng đỏ, mở miệng lắp bắp muốn giải thích của cô, Âu Dương Dạ Trạch cong cong khóe miệng, dùng sức một chút, xoay người cô gái nhỏ đối mặt với hẳn.
“Em đây là đang trách tôi hôm đó không có làm em?” - Âm thanh lành lạnh không nhận ra là vui hay buồn.
Lâm Nhã Tịnh cúi thấp đầu, lắc liên tục: “Không...không có”.
Cô biết anh nói đến tối hôm cô cầm súng uy hiếp anh.
Lúc này, anh lại nhắc đến vấn đề đã cũ này, cô không hiểu ý của anh muốn ám chỉ điều gì.
Trong lúc lòng cô thấp thỏm không yên, một bàn tay to bao trọn lấy bàn tay đang cầm gắp miệng thận heo kia, thuận tiện đưa nó vào trong miệng cô, biết hắn không thích ăn, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nhai vài cái.
Cô còn chưa kịp oán hận, đôi môi lạnh của ai kia nhanh như chớp đặt lên môi cô, đầu lưỡi cứng rắn “công thành đoạt địa”, không một chút khoan nhượng nào cướp lấy miếng thận heo đã bị cô nhai kia trở về với hắn.
Lâm Nhã Tịnh cảm nhận được tim mình đang đập một cách mãnh liệt, thiếu chút nữa là có thể bổ lông ngực thoát ra ngoài.
Có trời chứng giám, cô tuy đã hai mươi rồi, nhưng cô chưa từng trải qua một mối tình nào, đến nắm tay cũng không, chứ đừng nói loại kích thích chết người này.
“Đút như vậy, biết không?”
Lâm Nhã Tịnh ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, trong thâm tâm chỉ muốn chạy trốn thật xa.
Con người này, cô không nhìn thấu được, lại cùng cô chơi loại trò chơi này, cô hiểu rõ bản thân mình, nếu như tiếp tục ở lại, có phải hay không cô sẽ bị nuốt chứng, không chừa một mảnh xương nào.
“Em định cho tôi nhịn đói đến sáng?” - Âu Dương Dạ Trạch nhìn đến vẻ mặt bất thân của cô, hài lòng vuốt vuốt mái tóc dài tựa như dòng suối trước mặt.
Lâm Nhã Tịnh nghe đến âm thanh truyền đến, thần trí lôi về hơn phân nửa, cô lại gắp đũa, gắp một miếng thịt bò, đưa đến bên miệng hắn.
Âu Dương Dạ Trạch khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chờ đợi mà nhìn cô.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu làm như không nhìn thấy loại ánh mắt này.
Kêu cô chủ động làm việc vừa nãy với hắn, có chết cô cũng không làm được! Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt nhìn đến từng ngón tay xinh đẹp đang run run trước mặt hắn, lại liếc qua cái tai nhỏ của ai đó không tự chủ được mà đỏ ửng kia.
Nhịn không được, khóe môi câu lên, ngậm lấy thức ăn trên đũa.
Lâm Nhã Tịnh thoáng chốc hơi ngây người, cô không nghĩ tới hắn sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên xóa tan bầu không khí ái muội của hai người lúc này.
Âu Dương Dạ Trạch thoáng liếc nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, đôi lông mày khẽ nhíu lại, bàn tay vỗ vỗ lên mông nhỏ của cô, cảm nhận thân thể sau lòng bàn tay mình trở nên cứng ngắc.
Cũng không làm khó cô nữa, hắn lên tiếng: “Lên lầu đi” Lâm Nhã Tịnh thở một hơi dài nhẹ nhõm, tức khắc nhảy xuống từ trên người hắn.
Nhưng hành động quá nhanh, một chân đã chạm xuống mặt sàn láng bóng, một chân còn lại không biết là bị vướng cái gì ở trên ghế, nhất thời không giữ được thăng bằng liên ngã xuống.
Âu Dương Dạ Trạch đang nhấc điện thoại lên, cũng có chút bất ngờ nhìn đến cô gái nhỏ ngã sõng soài dưới đất.
Lâm Nhã Tịnh cho dù cảm thấy đầu gối hơi đau, nhưng cũng không có can đảm nhìn hắn, cúi gầm mặt, bất chấp chạy lên lầu.
Một loạt hành động ngây ngô xuất hiện trước mắt hắn, đến khi bóng dáng kia chạy khuất mất, Âu Dương Dạ Trạch mới bỗng phì cười một tiếng vui vẻ.
“Cửu gia, tối nay, ngài...có thời gian rảnh không ạ? Tôi đã chuẩn bị một phòng thượng hạng ở Hộp đêm rồi, mời ngài ghé qua một chút có được không ạ?” - Đầu dây bên kia thấp thỏm nói chuyện.
Âu Dương Dạ Trạch ngả người ra sau, tay cầm lên chiếc đũa lúc nãy, gắp lên miệng một chút thức ăn, không lên tiếng.
Đầu dây bên kia lúc này mới chợt hiểu ý, nói tiếp: “ Cửu gia, hôm trước, có thấy ngài thích một khu thương mại, vừa hay tôi lại là chủ doanh nghiệp ở nơi đó, cũng sắp tới giáng sinh rồi, tôi tặng ngài có được không?” Âu Dương Dạ Trạch cũng không gấp gáp đồng ý ngay, mà chỉ chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng.
Tới khi đầu dây bên kia bất an định lên tiếng hỏi lần nữa, Âu Dương Dạ Trạch nói hai từ: “Đã biết” liên cúp máy.
Vì một câu nói không rõ đầu không rõ đuôi của Âu Dương Dạ Trạch mà đầu dây bên kia lại náo loạn xôn xao một hồi lâu vẫn chưa dứt.
Như là trong nháy mắt, mặt trời lại bắt đầu lặn dần, tan biến sau làn mây đen dày đặc.
Lâm Nhã Tịnh đang mơ màng tỉnh dậy.
Lúc trước cô không có thói quen ngủ trưa, nhưng vì gần đây chỉ có thể ở trong biệt thự mà thẫn thờ, cô cũng không khỏi thay đổi thói quen một chút, ngủ cũng nhiều hơn xưa, nếu như để ý một chút, vòng hai của cô cũng bắt đầu thay đổi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...