Nhưng Âu Dương Dạ Trạch không nói một lời nào, dường như không nghe thấy lời cô nói, đôi mắt nhắm chặt như thế đã ngủ thiếp đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Nhã Tịnh gấp đến phát khóc.
Nếu như cứ đứng yên như thế này mãi, Âu Dương Dạ Trạch nhất định sẽ thua! Không! Là cô nhất định sẽ thua, sau đó cô cứ để yên mặc bọn họ giày vò như vậy mà không làm gì hết sao? Bàn tay Lâm Nhã Tịnh nắm chặt vô lăng, mặc kệ đầu ngón tay lạnh buốt cứng đờ, cô vẫn quyết định...!
“Ga...đạp ga ở chỗ nào?”
Âu Dương lúc này mới mở mắt ra, đáy mắt ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ.
“Bên phải” Lâm Nhã Tịnh khẩn trương đến mức mắt không dám chớp, dùng sức nhè nhẹ đạp bên phải.
Nhưng chiếc xe không cử động, cô đạp mạnh một chút, lại mạnh một chút, cho đến khi cô đạp hết cỡ, chiếc xe vẫn đứng yên không động đậy.
Đọc FULL bộ truyện.
“Xe không động đậy, nó không động đậy, phải làm sao đây?” - Lâm Nhã Tịnh hai mắt hoảng loạn ướt đâm nhìn Âu Dương Dạ Trạch cầu cứu.
Mặc dù cô không biết hắn là muốn cứu cô hay muốn giẫm chết cô, nhưng hắn là người duy nhất ở đây, cô thật sự không biết phải hỏi ai đây? Âu Dương Dạ Trạch nhẹ nhàng cong môi.
Đôi mắt này của cô, hắn rất thích.
Tay đưa lên vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô, trêu đùa: “Hôn tôi, tôi chỉ cho em”
“Anh...” - Giờ là lúc nào rồi?! Lâm Nhã Tịnh căm phẫn nhìn hẳn.
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, rũ mắt, cắn môi.
Một loạt hành động trong mắt Âu Dương Dạ Trạch là vô cùng quen thuộc.
Đây là biểu hiện cô đang tính toán lưỡng lự.
Cũng như lần trước, hắn vẫn im lặng, không hối thúc cô...!Bên ngoài lá vàng không biết từ đâu rơi rụng, không đi đến mặt đất bằng phẳng kia, ngược lại, rơi lên mặt kính của một chiếc xe nào đó, vô tình che mất đi cảnh cô gái trườn người qua người đàn ông, đôi môi nhỏ xinh đặt lên môi bạc lạnh lão...!
Âu Dương Dạ Trạch khẽ híp mắt, thấp giọng cười, giơ tay lên vặn nhẹ khóa xe, làm xong một lượt các hành động kỳ quặc, sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình.
Lâm Nhã Tịnh cực kỳ bất mãn với hắn, nhưng không dám ra mặt.
Thấy hắn về chỗ ngồi, cô liên lập tức nhấn ga.
Lần này sức lực cô đồn xuống rất nhiều.
Xe đột ngột chạy xuống một mạch dài, đâm thẳng vào một cái cây gần đó.
“Rầm” một tiếng, cô chớp chớp mắt theo phản xạ ngay lập tức nhìn qua Âu Dương Dạ Trạch.
Thấy hắn cũng đang nhíu mày dường như cũng rất không vui, tim cô đập mạnh một cái, sau đó theo hình ảnh mà cô xem được trên tivi, hai tay giữ vô lăng, bắt đầu xoay.
Khó khăn lắm, chiếc xe mới có thể trở lại về đường đua.
Âu Dương Dạ Trạch lại ngồi bên cạnh cầm điện thoại mà nói với cô: “Bọn họ đã đi đến được nửa đường rồi” Lâm Nhã Tịnh vừa mới được thả lỏng không bao lâu, lại vì một câu này của hắn mà toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cô chưa kịp há miệng nói một tiếng, chiếc xe bỗng nhiên như tia chớp mà lao thẳng về phía trước.
Cô sợ đến mức la hét thất thanh: “Anh...Anh bỏ chân ra!" Âu Dương Dạ Trạch cười cười, bàn chân vẫn giữ đạp mạnh chân ga, không nhúc nhích.
Lâm Nhã Tịnh gấp đến mức dùng chân đạp đạp cái cẳng chân đang gây sự kia, nhìn cảnh vật lướt qua nhanh như gió, con đường phía trước thay đổi liên tục, chiếc xe cô lái không ngừng đi xiêu vẹo lung tung, cô hoảng sợ đến mức mặt tái xanh, không còn một chút máu nào, hét đến chói tai: “Anh bỏ ra đi, tôi không biết lái, thật sự không biết lái!!!” Mắt thấy khung cảnh hai bên rừng cây bỗng nhiên thay thế băng hàng rào.
Đường đi bị thay đổi rồi! Hai bên không còn đất liên nữa! Cô đang chạy đường mòn quanh núi, phía bên kia là biển, được ngăn lại bởi một hàng rào, chỉ cần một chút sơ sẩy, liền sẽ bị rớt xuống biển sâu ngàn dặm!
“Âu Dương Dạ Trạch!!!" - Từng dây thần kinh của Lâm Nhã Tịnh căng như sợi dây đàn, bỏ mặc mọi chuyện lại phía sau, bàn tay cầm vô lăng run lẩy bẩy.
“Quan cảnh rất đẹp có phải không?” - Âu Dương Dạ Trạch nhìn ra bên ngoài thưởng thức, tức cảnh sinh Tình!
“Bệnh thân kinh!” - Lâm Nhã Tịnh không suy nghĩ gì mà lên tiếng mắng.
“Quan cảnh thế này, chúng ta vẫn nên làm gì đó kích thích một chút” - Nói rồi, Âu Dương Dạ Trạch xoay người hướng đến chiếc cổ trắng nõn của cô mà cắn.
Dường như khi căng thẳng, mọi cảm giác trên cơ thể đều bị phóng đại lên gấp trăm lần.
Chỗ nhạy cảm bị đụng đến, Lâm Nhã Tịnh giật thót mình, bàn tay cầm lái vốn dĩ đã không vững, lập tức khiến cho chiếc xe không hẹn mà xảy ra như điều cô lo sợ, tông thẳng vào hàng rào bên vách núi, xém chút nữa đã bay ra ngoài không trung...!
Lâm Nhã Tịnh thở hổn hển, tay chân tê dại đến không thể cử động.
Cô nhìn xuống bàn chân đang đạp thắng của người đàn ông bên cạnh, trong lòng thâm thả lỏng.
“Nhớ kỹ, đây chỉ là một hình phạt nhẹ cho em mà thôi” Lâm Nhã Tịnh nghe thấy câu này liên ngẩng đầu, vị trí bên cạnh không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Cánh cửa bên cạnh cô được mở ra.
“Ra ngoài” - Âu Dương Dạ Trạch đừng bên ngoài xe nhìn cô.
Lâm Nhã Tịnh lật đật bước ra ngoài, nhưng lại quên mở đai an toàn, sau đó, cả người cô lập tức bị kéo ngược trở lại.
Lâm Nhã Tịnh túng quẫn định cúi đầu xem lại, thì một bàn tay đã nhanh hơn, thay cô tháo dây đai, ôm cả người cô ra khỏi xe, tự mình ngồi lại vị trí lái xe.
Sự việc đối với cô là nguy hiểm đã qua đi, tuy nhiên nó đã đạt đến giới hạn của cô, Lâm Nhã Tịnh đứng đơ người ở đó như một kẻ ngốc bị trút hết tất cả sinh lực cùng linh hồn, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
“Lên xe” “À vâng” - Lâm Nhã Tịnh vô thức làm theo, chạy lon †on lên xe...!Âu Dương Dạ Trạch khởi động lại máy.
“Á" - Lúc Lâm Nhã Tịnh vừa loay hoay cài xong dây an toàn, chiếc xe bỗng chốc lao nhanh như tên lửa khiến cô giật mình la lên một tiếng.
Lúc này cô mới biết tốc độ chóng mặt vừa nãy của cô mới chỉ là trò trẻ con mà thôi...!
Tại thời điểm này, trên con đường đua vắng tanh, Trịnh Sang Sang đeo lên chiếc kính mát thời trang, một tay chống đầu, một tay cầm vô lăng, buồn tẻ mở miệng: “Triệu Tử Mặc, anh nói xem có phải Trạch ca đang muốn để cho tôi thẳng hay không? Đến giờ cũng không thấy bóng dáng của xe anh ấy đâu”
“Như vậy xem ra quan hệ của hai người rất tốt” - Triệu Tử Mặc ngồi bên cạnh cười nói
“Đó là đương nhiên, tôi chính là vị hôn thê của anh ấy, không bao lâu nữa chính là Âu Dương phu nhân, xem ra chúng †a cũng không cần gấp”
Triệu Tử Mặc gật đầu phụ họa: “Phải, như vậy sau này cần cô chiếu cố nhiều hơn, Âu Dương phu nhân”
Trịnh Sang Sang cười đến vui vẻ: “Được, được, coi như anh biết điều, bổn tiểu thư hôm nay rất vui, chút nữa liền bao anh ăn một bữa cơm, thế nào hả?”
“Đa tạ tiểu thư đây, nhưng mà thứ lỗi cho tôi, tôi cần có một chút việc gấp, Âu Dương phu nhân có thể cho tôi xuống xe ở đây hay không?” - Triệu Tử Mặc nhìn ra ngoài nói, vẻ mặt mang theo một chút gấp gáp "Sao hả? Việc gì gấp?”
“Cái này, tôi đau bụng, việc này vẫn là không nên nói rõ, cô cho tôi xuống đại chỗ nào đó đi, xong rồi cô cứ mặc kệ tôi, nếu không hai ta đều sẽ thua”
“Sao lại xui xẻo như vậy, được được, có gì lát nữa anh tự về đi nhé” - Trịnh Sang Sang đang trong tâm trạng vui vẻ nên không suy nghĩ nhiều liên đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...