Chương 3
Kháng cự
“Cô ấy sẽ không nhận ra tên mới đâu,” Người hàn gắn lẩm bẩm.
Một cảm xúc mới làm tôi phân tâm. Cái gì đó dễ chịu, một sự thay đổi trong không khí khi Người truy tìm đứng bên cạnh tôi. Một mùi hương, tôi nhận ra. Một cái gì đó khác mùi vô trùng, vô vị của căn phòng. Nước hoa, trí óc mới của tôi bảo tôi. Mùi hương hoa, quyến rũ…
“Cô có nghe thấy tôi nói không?” Người truy tìm hỏi, cắt ngang sự phân tích của tôi. “Cô đã tỉnh chưa?”
“Cứ từ từ,” Người hàn gắn thúc giục bằng một giọng nhẹ nhàng hơn giọng anh ta dùng trước đó.
Tôi không mở mắt ra. Tôi không muốn bị phân tâm. Trí óc tôi cho tôi những từ tôi cần, và một giọng nói sẽ truyền đạt những điều tôi không thể nói nếu không dùng thật nhiều từ ngữ.
“Có phải tôi đã bị đặt vào trong một vật chủ bị thương nhằm tìm kiếm thông tôi cô cần không, Người truy tìm?”
Có một tiếng thở dồn – vừa ngạc nhiên vừa oán giận – và cái gì đó ấm áp chạm vào da tôi, bao phủ bàn tay tôi.
“Tất nhiên là không rồi, Wanderer,” người đàn ông nói một cách an ủi. “Thậm chí cả một Người truy tìm cũng phải dừng bước trước những việc như thế.”
Người truy tìm thở dồn lần nữa. Hỉnh mũi, kí ức của tôi chỉnh lại.
“Vậy thì tại sao bộ não này lại không hoạt động đúng đắn?”
Có một khoảng lặng.
“Kết quả chụp chiếu đều rất hoàn hảo,” Người truy tìm nói. Lời lẽ của cô ta không an ủi mà mang tính tranh cãi. Cô ta định tranh cãi với tôi ư? “Cơ thể này đã được hàn gắn hoàn toàn.”
“Từ một cố gắng tự sát suýt nữa thì thành công.” Giọng của tôi cứng rắn, vẫn còn giận dữ. Tôi không quen với giận dữ. Thật khó mà chứa chấp được nó.
“Mọi thứ đều theo đúng trật tự hoàn hảo –“ Người hàn gắn cắt ngang cô ta. “Có gì thiếu sót chăng?” anh ta hỏi. “Rõ ràng là cô đã tiếp cận được vùng nói chuyện.”
“Kí ức. Tôi đang cố tìm xem kiếm những gì mà Người truy tìm muốn.”
Mặc dù không có âm thanh nào, vẫn có một sự trao đổi. Bầu không khí vừa trở nên căng thẳng trước câu buộc tội của tôi, đã dịu lại. Tôi tự hỏi làm thế nào tôi biết được điều này. Tôi có một cảm xúc kì lạ rằng bằng cách nào đó tôi đã nhận nhiều hơn năm giác quan được mang tới cho tôi – gần như là một cảm giác rằng có một giác quan khác, ở bên ngoài, gần như không cùng loại với giác quan còn lại. Trực giác chăng? Đó gần như là một từ đúng. Như thể bất cứ sinh vật nào cũng cần nhiều hơn năm giác quan vậy.
Người truy tìm hắng giọng, nhưng người trả lời lại là Người hàn gắn.
“À,” anh ta nói. “Đừng làm bản thân mình lo lắng về vài mẩu kí ức… khó khăn. Cái đó, à, không được trông đợi, chính xác là thế, nhưng không ngạc nhiên, không đáng quan tâm.”
“Tôi không hiểu ý anh là gì.”
“Vật chủ này là một phần của loài người nổi loạn.” Lúc này có một chút thích thú trong giọng nói của Người truy tìm. “Những con người biết về chúng ta trước khi bị sát nhập thường khó để áp chế hơn. Con người này vẫn còn chống đối.”
Có một khoảng lặng trong khi họ chờ đợi câu trả lời của tôi.
Chống đối ư? Vật chủ đang ngăn chặn sự truy nhập của tôi? Một lần nữa, cơn nóng giận lại làm tôi ngạc nhiên.
“Tôi có thực hiện tiếp xúc đúng cách không?” tôi hỏi, giọng tôi bị méo mó đi vì nó phát ra giữa hai hàm răng nghiến chặt.
“Có,” Người hàn gắn nói. “Tất cả tám trăm hai mươi bảy điểm đã được chốt chặt an toàn trong những vị trí tốt nhất.”
Trí óc này sử dụng nhiều khả năng của tôi hơn bất kì vật chủ nào trước đây, chỉ để lại cho tôi có một trăm tám mươi mốt tua còn thừa. Có lẽ số lượng lớn các điểm tiếp xúc chính là lý do cảm xúc lại sống động đến thế.
Tôi quyết định mở mắt ra. Tôi cảm thấy sự cần thiết phải kiểm tra lại lời hứa hẹn của Người hàn gắn và đảm bảo là phần còn lại của tôi hoạt động tốt.
Ánh sáng. Rạng rỡ, đau nhói. Tôi nhắm mắt lại lần nữa. Ánh sáng cuối cùng tôi nhìn thấy đã được lọc qua một trăm sải nước biển. Nhưng đôi mắt này sáng hơn và có thể xử lý được nó. Tôi hé mở chúng, giữ cho lông mi của tôi rủ xuống che khoảng cách.
“Cô có muốn tôi tắt đèn đi không?”
“Không, Người hàn gắn. Mắt tôi sẽ điều chỉnh.” “Rất tốt,” anh ta nói, và tôi hiểu rằng sự tán đồng của anh ta là dành cho cách tôi sử dụng cơ thể sở hữu rất tự nhiên.
Cả hai đều im lặng chờ trong khi mắt tôi từ từ mở lớn.
Trí óc tôi nhận biết nơi này là một căn phòng trung bình trong một khu vực y tế. Một bệnh viện. Các tấm ốp trần màu trắng với các vết lốm đốm đen. Những ngọn đèn vuông góc với nhau và cùng kích cỡ với tấm ốp trần, cách nhau đều đặn. Các bức tường màu xanh lá nhạt – một màu làm dịu, nhưng cũng là màu của bệnh tật. Một sự lựa chọn tồi, trong ý kiến hình thành nhanh chóng của tôi.
Những người đang đối mặt với tôi thú vị hơn căn phòng. Từ bác sĩ vang lên trong trí óc tôi ngay khi mắt tôi hướng tới Người hàn gắn. Anh ta mặc bộ quần áo rộng màu xanh lục với cánh tay để trần. Những cánh tay gày gò. Anh ta có lông trên mặt, một màu sắc kì lạ mà kí ức của tôi gọi là màu đỏ.
Màu đỏ! Đã ba thế giới rồi kể từ khi tôi nhìn thấy màu sắc hay bất kì thứ gì tương tự như thế. Thậm chí cả màu vàng cáu kỉnh cũng làm lòng tôi tràn ngập nỗi luyến tiếc.
Khuôn mặt của anh ta nhìn chung giống con người với tôi, nhưng kiến thức trong kí ức của tôi lại áp dụng một từ tốt bụng.
Một hơi thở sốt ruột kéo sự chú ý của tôi về phía Người truy tìm.
Cô ta rất nhỏ. Nếu cô ta vẫn đứng yên, chắc phải lâu nữa tôi mới chú ý thấy cô ta đứng đó bên cạnh Người hàn gắn. Cô ta không bắt mắt, một điểm tối trong căn phòng sáng sủa. Cô ta mặc màu đen từ cằm cho đến cổ tay – một bộ vét cứng ngắc với cái áo lụa cổ lọ bên dưới. Tóc cô ta cũng màu đen. Nó dài tới cằm và được vén ra sau tai. Da cô ta tối hơn da của Người hàn gắn. Tông màu ô liu.
Những sự thay đổi nhỏ xíu trong các biểu cảm của loài người nhỏ đến nỗi khó mà đọc được. Dẫu thế kí ức của tôi vẫn có thể gọi tên cái nhìn trên mặt người phụ nữ. Hai hàng lông mày đen, nghiêng nghiêng xuống trên đôi mắt lồi ra, tạo nên một hình dáng quen thuộc. Không hẳn là giận dữ. Căng thẳng. Khó chịu.
“Chuyện này xảy ra thường xuyên thế nào?” tôi hỏi, nhìn trở lại Người hàn gắn.
“Không thường xuyên,” Người hàn gắn thừa nhận. “Chúng tôi không còn nhiều vật chủ trưởng thành hoàn toàn sẵn có nữa. Những vật chủ chưa trưởng thành cực kì dễ uốn nắn. Nhưng cô đã lưu ý là cô thích bắt đầu với một người trưởng thành hơn…”
“Vâng.”
“Phần lớn yêu cầu đều là ngược lại. Vòng đời của con người ngắn hơn rất nhiều so với những loài cô đã biết.”
“Tôi biết rõ tất cả các con số, Người hàn gắn. Anh có phải tự mình đối mặt với… sự chống đối thế này trước đây chưa?”
“Với bản thân tôi, chỉ một lần thôi.” “Hãy nói cho tôi sự thực về trường hợp đó.” Tôi dừng lời. “Làm ơn,” tôi nói thêm, cảm thấy thiếu lịch sự trong giọng ra lệnh của mình.
Người hàn gắn thở dài.
Người truy tìm bắt đầu gõ gõ ngón tay lên cánh tay cô ta. Một dấu hiệu sốt ruột. Cô ta không muốn chờ đợi để biết những gì cô ta muốn.
“Chuyện đó xảy ra bốn năm trước,” Người hàn gắn bắt đầu kể. “Linh thể liên quan đến chuyện này đã yêu cầu một vật chủ giống đực trưởng thành. Vật chủ đầu tiên thích hợp là một con người đã sống trong một nhóm nổi loại kể từ những năm đầu của cuộc chiếm đóng. Con người đó… biết điều gì sẽ xảy ra khi anh ta bị bắt.”
“Cũng giống như vật chủ của tôi.” “Ừm, đúng.” Anh ta hắng giọng. “Đó mới chỉ là đời sống thứ hai của linh thể ấy. Anh ta tới từ Thế giới mù.” “Thế giới mù á?” Tôi hỏi, nghiêng đầu qua lại.
“Ồ, xin lỗi, cô chắc không biết những cách gọi tên của chúng tôi. Mặc dù đó cũng là một trong các thế giới của cô, phải không?” Anh ta kéo một thiết bị từ trong túi áo ra, một cái máy tính, và liếc nhanh. “Phải rồi, hành tinh thứ bảy của cô. Trong khu vực tám mươi mốt.”
“Thế giới Mù?” Tôi nói lại, giọng tôi bây giờ có vẻ không bằng lòng.
“Vâng, à, vài người đã sống ở đó thích gọi nó là Thế giới Hát hơn.”
Tôi chầm chậm gật đầu. Tôi thích cái tên đó hơn.
“Và vài người chưa từng tới đó gọi nó là Hành tinh của những con Dơi,” Người truy tìm lẩm bẩm.
Tôi đánh mắt sang cô ta, cảm thấy chúng nheo lại khi trí óc tôi gạn lấy một hình ảnh không thích hợp của con vật biết bay xấu xí mà cô ta nói tới.
“Tôi nghĩ cô là một trong số những người chưa từng sống ở đó, Người truy tìm,” Người hàn gắn khẽ nói. “Lúc đầu chúng tôi gọi linh thể đó là Racing Song (Thích Hát) – đó là một cái tên dịch thoáng từ tên của anh ấy trên… Thế giới Hát. Nhưng anh ấy nhanh chóng chọn dùng cái tên của vật chủ, Kevin. Mặc dù anh ấy được đề cử ột Sứ mạng trong Biểu diễn âm nhạc, theo như tiểu sử của anh ấy, anh ấy nói rằng anh ấy thấy thoải mái hơn khi tiếp tục công việc trước đây của vật chủ, là một thợ cơ khí.
“Những dấu hiệu đó gây ra chút lo lắng cho Người khuyên giải được chỉ định của anh ấy, nhưng chúng vẫn còn trong phạm vi thông thường.”
“Rồi Kevin bắt đầu phàn nàn rằng đôi khi anh ấy mất trí nhớ trong một lúc. Họ mang anh ấy trở lại cho tôi, và chúng tôi tiến hành những kiểm tra toàn diện để đảm bảo không có thiếu sót nào trong não bộ của vật chủ. Trong suốt cuộc kiểm tra, vài Người hàn gắn đã chú ý tới những khác biệt trong hành vi và cá tính của anh ấy. Khi chúng tôi hỏi anh ấy về điều này, anh ấy nói không nhớ một vài lời nói và hành động nhất định. Chúng tôi tiếp tục quan sát anh ấy, cùng với Người khuyên giải của anh ấy, và dần dần khám phá ra rằng vật chủ đã đòi lại quyền kiểm soát cơ thể Kevin trong từng lúc.”
“Đòi lại quyền kiểm soát?” Đôi mắt tôi mở lớn. “Mà linh thể không hề biết ư? Vật chủ đòi lại cơ thể ư?”
“Đáng tiếc, nhưng đúng như vậy. Kevin không đủ mạnh để lấn át vật chủ này.”
Không đủ mạnh.
Liệu họ có nghĩ tôi cũng yếu đuối không? Tôi có yếu đuối không, đến nỗi không thể buộc trí óc mình trả lời những câu hỏi của tôi? Vẫn còn yếu hơn chăng, bởi vì những ý nghĩ sống động của cô ấy vẫn tồn tại trong đầu tôi nơi đáng lẽ phải không có gì ngoài kí ức? Tôi đã luôn tưởng mình mạnh mẽ. Cái ý nghĩ về sự yếu đuối này khiến tôi nao núng. Khiến tôi thấy xấu hổ.
Người hàn gắn nói tiếp. “Một vài việc cụ thể xảy ra, và người ta đã quyết định _”
“Những sự việc gì?”
Người hàn gắn nhìn xuống mà không trả lời.
“Những sự việc gì?” tôi hỏi lần nữa. “Tôi tin là tôi có quyền được biết.”
Người hàn gắn thở dài. “Cô có quyền. Kevin… đã thực sự tấn công một Người hàn gắn trong khi không còn là … chính mình.” Anh ta nhăn mặt. “Anh ấy đánh Người hàn gắn đó bất tỉnh với một cú đấm và tìm được dao mổ trên người cô ấy. Chúng tôi tìm thấy anh ấy bất tỉnh. Vật chủ đã cố cắt linh thể ra khỏi cơ thể anh ta.”
Phải mất một lúc tôi mới có thể nói được. Thậm chí cả khi đó, giọng nói của tôi cũng chỉ là một tiếng thì thào. “Chuyện gì đã xảy ra cho họ?”
“Rất may, vật chủ không thể tỉnh táo đủ lâu để thực sự gây thiệt hại. Kevin đã được tái định cư, lần này vào một vật chủ chưa trưởng thành. Vật chủ rắc rối ở trong tình trạng khó mà sửa được, và người ta đã quyết định chẳng còn ý nghĩa gì trong việc cứu anh ta.
“Bây giờ Kevin đã bảy tuổi tuổi con người và hoàn toàn bình thường… ngoài thực tế là anh ấy vẫn giữ cái tên Kevin, thế thôi. Những người bảo vệ của anh ấy đảm bảo là anh ấy được bao bọc trong âm nhạc, và mọi chuyện đều tốt đẹp…” Những lời cuối được thêm vào như thể là một tin tức tốt lành – tin tức mà bằng cách nào đó có thể xóa bỏ phần còn lại của câu chuyện.
“Tại sao?” tôi hắng giọng để cho giọng tôi lấy lại được âm lượng. “Tại sao những mối nguy này không hề được chia sẻ?”
“Thực ra,” Người truy tìm chen vào, “tất cả các tuyên truyền tuyển dụng đều nói rất rõ ràng rằng đồng hóa những vật chủ loài người trưởng thành còn lại có nhiều thách thức hơn so với đồng hóa trẻ con. Một vật chủ chưa trưởng thành được đề xuất đặc biệt.”
“Từ thách thức không hoàn toàn mô tả được câu chuyện về Kevin,” tôi thì thầm.
“À, vâng, cô đã thích lờ đi lời đề xuất hơn mà.” Cô ta giơ bàn tay lên trong một cử chỉ làm hòa khi cơ thể tôi căng ra, làm cho lần vải trải trên cái giường hẹp khẽ sột soạt. “Không phải là tôi đổ lỗi cho cô. Thời thơ ấu đúng là cực kì tẻ nhạt. Và cô rõ ràng không phải là một linh thể bình thường. Tôi rất tự tin rằng cô hoàn toàn có khả năng xử lý chuyện này. Chỉ là một vật chủ khác thôi mà. Tôi chắc là cô sẽ truy nhập được đầy đủ và kiểm soát được nó sớm thôi.”
Cho đến điểm này trong những quan sát Người truy tìm của tôi, tôi thấy ngạc nhiên là cô ta lại kiễn nhẫn chờ bất kể sự trì hoãn nào, cho dù là sự đồng hóa cá nhân của tôi đi nữa. Tôi cảm thấy sự thất vọng của cô ta trong việc thiếu thông tin của tôi, và nó mang trở lại một vài cảm xúc tức giận không quen thuộc nào đó.
“Liệu cô có nghĩ ra là cô có thể lấy được những câu trả lời cô tìm kiếm bằng cách tự mình sát nhập vào cơ thể này hay không?” tôi hỏi.
Cô ta cứng đờ người. “Tôi không phải loại người ngắt quãng[2].”
Lông mày tôi tự động nhướn lên.
“Một cách gọi tên khác,” Người hàn gắn giải thích. “Dành cho những người không hoàn thành vòng đời của vật chủ của họ.” Tôi gật đầu ra vẻ hiểu. Chúng tôi cũng có một cái tên cho nó trên các thế giới khác của tôi. Không có thế giới nào mà nó lại được đón nhận. Vì thế tôi không hỏi han thêm Người truy tìm nữa và cho cô ta những gì tôi có thể.
“Tên của cô ấy là Melanie Stryder. Cô ấy sinh ra ở Albuquerque, New Mexico. Cô ấy đang ở Los Angeles khi cuộc chiếm đóng được biết tới, và cô ấy trốn trong vùng hoang vu một vài năm trước khi tìm thấy… Hmmm. Xin lỗi, tôi sẽ thử lại chỗ đó sau. Cơ thể này hai mươi tuổi. Cô ấy đã lái xe tới Chicago từ…” Tôi lắc đầu. “Có vài chặng, không phải tất cả đều đi một mình. Chiếc xe đã bị đánh cắp. Cô ấy đang tìm kiếm người chị họ tên là Sharon, người mà cô ấy không có lý do gì để hi vọng vẫn là con người. Cô ấy hoặc là đã không tìm ra hoặc không liên lạc được với ai trước khi cô ấy bị phát hiện. Nhưng…” tôi đấu tranh, chống lại một bức tường trống nữa. “Tôi nghĩ… tôi không chắc lắm… Tôi nghĩ cô ấy để lại một tin nhắn… ở nơi nào đó.”
“Vậy là cô ta mong có ai đó sẽ tìm cô ta?” Người truy tìm háo hức hỏi.
“Vâng. Cô ấy sẽ bị… bỏ rơi. Nếu cô ấy không tới chỗ hẹn với…” tôi nghiến chặt hàm răng, bây giờ phải chiến đấu thực sự. Bức tường thành màu đen, và tôi không thể nói nó dày đến thế nào. Tôi lao vào nó, mồ hôi vã ra trên trán. Người truy tìm và Người hàn gắn đều im lặng, để tôi được tập trung.
Tôi cố gắng nghĩ tới thứ gì khác – những âm thanh to, lạ lùng mà động cơ ô tô phát ra, kích động của dòng adrenaline trào dâng mỗi lần có ánh đèn của một chiếc xe khác chiếu tới gần con đường. Tôi đã có được cái đó, và không có gì chống lại tôi hết. Tôi để cho kí ức mang mình theo, để nó nhảy qua đoạn đi bộ trong trời lạnh xuyên qua thành phố dưới sự che chở của bóng đêm, để nó tự tìm đường tới tòa nhà nơi họ đã tìm thấy tôi.
Không phải tôi, cô ấy. Cơ thể tôi rùng mình.
“Đừng cố quá –“ Người hàn gắn bắt đầu nói.
Người truy tìm suỵt anh ta.
Tôi để cho trí óc mình chăm chú vào nỗi hoảng loạn bị phát hiện, sự căm thù cháy bỏng với những Người truy tìm đã áp đảo gần như mọi thứ khác. Sự căm thù là thứ xấu xa; nó là nỗi đau. Tôi gần như không dám cảm nhận nó. Nhưng tôi để mặc cho nó tiến triển, hi vọng rằng nó sẽ làm sao lãng sự chống đối, làm yếu sức phòng ngự.
Tôi quan sát cẩn thận khi cô ấy cố trốn tránh và rồi biết rằng không thể. Một tin nhắn, viết trên một mảnh viên gạch bằng một cái bút chì vỡ. Đút vội bên dưới một cánh cửa. Không phải bất kì cánh cửa nào.
“Mẫu vật ở trong cánh cửa thứ năm dọc theo hành lang thứ năm trên tầng năm. Tin tức truyền đạt của cô ấy ở đó.”
Người truy tìm có một cái điện thoại nhỏ trên tay; cô ta lẩm bẩm rất nhanh vào nó. “Tòa nhà được cho là an toàn,” tôi nói tiếp. “Họ biết nó đã bị bỏ hoang. Cô ấy không biết làm sao cô ấy lại bị phát hiện. Họ đã tìm thấy Sharon à?”
Một cơn ớn lạnh sợ hãi làm cánh tay tôi nổi da gà.
Câu hỏi đó không phải của tôi.
Câu hỏi đó không phải của tôi, nhưng nó lại trôi qua môi tôi hết sức tự nhiên như là của tôi vậy. Người truy tìm không hề nhận ra bất kì cái gì khác thường.
“Người chị họ? Không, họ không tìm thấy con người nào khác,” cô ta trả lời, và cơ thể tôi thư giãn phản ứng lại. “Vật chủ này đã bị phát hiện đang đi vào tòa nhà. Vì tòa nhà được biết đến là một tòa nhà bỏ hoang, công dân nhìn thấy cô ta đã lo lắng. Anh ta gọi cho chúng tôi, và chúng tôi đã theo dõi tòa nhà để xem liệu có thể bắt được nhiều hơn một con người không, rồi vào trong khi có vẻ như là không có ai khác. Cô có thể tìm ra điểm hẹn gặp không?”
Tôi đã cố.
Có quá nhiều kí ức, tất cả chúng đều rực rỡ và rõ nét. Tôi nhìn thấy hàng trăm địa điểm mà tôi chưa bao giờ tới, nghe thấy tên chúng lần đầu tiên. Một ngôi nhà ở Los Angeles, bao quanh là những cái cây lá lược cao. Một bãi cỏ trong rừng, với một cái lều và một ngọn lửa, bên ngoài Winslow, Arizona. Một bãi biển hoang vu lổn nhổn ở Mexico. Một cái hang, lối vào được canh gác bởi làn nước, nơi nào đó ở Oregon. Những cái lều, lều tạm, những chỗ trú ẩn thô sơ. Càng về sau, những cái tên lại càng bớt cụ thể hơn. Cô ấy không biết mình đang ở đâu, hoặc là cô ấy không quan tâm.
Tôi tôi bây giờ là Wanderer, vậy mà những kí ức của cô ấy vẫn ăn khớp như là của chính tôi vậy. Chỉ có điều sự lang thang của tôi là do lựa chọn. Những mảng kí ức nháng qua này luôn luôn nhuốm vẻ sợ hãi của việc bị săn đuổi. Không phải là lang thang, mà là chạy trốn.
Tôi cố không cảm thấy tiếc thương. Thay vào đó, tôi xoay sở để tập trung vào các kí ức. Tôi không cần phải nhìn nơi cô ấy đã ở, chỉ cần nhìn thấy nơi cô ấy sẽ đi tới. Tôi lọc các hình ảnh có liên quan tới từ Chicago, nhưng dường như chẳng có gì hơn những hình ảnh ngẫu nhiên. Tôi mở rộng mạng lưới. Có cái gì ở bên ngoài Chicago? Lạnh lẽo, tôi nghĩ. Trời lạnh, và có nỗi lo lắng nào đó về chuyện ấy.
Ở đâu? Tôi thúc giục, và bức tường quay trở lại.
Cơn giận của tôi bốc lên. “Bên ngoài thành phố - trong một vùng hoang vắng… một công viên trung tâm, xa khỏi các khu dân cư. Nó không phải là nơi mà cô ấy từng đến trước đây, nhưng cô ấy biết làm thế nào để tới đó.”
“Bao lâu nữa?” Người truy tìm hỏi.
“Sớm thôi.” Câu trả lời tự động đến. “Tôi phải ở đây bao lâu nữa?”
“Chúng tôi đã để cho vật chủ lành vết thương trong chín ngày, chỉ để hoàn toàn chắc chắc là cô ấy đã hồi phục,” Người hàn gắn bảo với tôi. “Cuộc sát nhập thực hiện hôm nay, ngày thứ mười.”
Mười ngày. Cơ thể tôi cảm thấy một cơn sóng vui mừng choáng váng.
“Quá muộn rồi,” tôi nói. “Cho điểm hẹn… hay thậm chí là lời nhắn.” Tôi có thể cảm nhận được phản ứng của vật chủ với chuyện này – có thể cảm nhận nó quá mạnh mẽ. Vật chủ gần như đã…tự mãn. Tôi để cho những lời cô ấy nghĩ được nói ra, để cho tôi học được từ chúng. “Anh ấy sẽ không còn ở đó.”
“Anh ấy?” Người truy tìm bám vào đại từ nhân xưng. “Ai?”
Bức tường màu đen sập xuống với nhiều lực hơn cả cô ấy đã từng dùng trước đó. Cô ấy chỉ trễ có một phần ngàn giây mà thôi.
Một lần nữa, một khuôn mặt lại tràn đầy trong tâm trí tôi. Khuôn mặt đẹp với làn da rám nắng màu vàng và đôi mắt lốm đốm sáng. Khuôn mặt làm cuộn lên một niềm hân hoan kì lạ, sâu sắc trong tôi khi tôi nhìn thấy nó quá rõ ràng trong đầu mình.
Mặc dù bức tường đã sập xuống cùng với một cảm xúc oán giận mãnh liệt, nó vẫn không đủ nhanh.
“Jared,” tôi trả lời. Cũng nhanh như là nó đến từ chính tôi, ý nghĩ không phải của tôi theo sau cái tên vừa phát ra trên môi tôi. “Jared đã an toàn.”
[2] Skipper: những linh thể không hoàn thành hết trọn vòng đời của vật chủ mà nhảy từ vật chủ này qua vật chủ khác trong cùng một loài. Những chương tiếp sau sẽ dần hé lộ nguyên nhân là một khi linh thể rời bỏ vật chủ, 90% vật chủ sẽ cứ thế mà chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...