Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ


Phù Diên Diên cũng đem hài tử giao cho vú em phía sau, lập tức trên mặt mang theo ba phần cười, chỉ là nụ cười này lại không phải hướng về phía Nhiễm Chính, mà là hướng về Phù Niệm Niệm phía sau Nhiễm Chính, nàng có phần thân thiết ân cần thăm hỏi: "Niệm Niệm mấy ngày nay vẫn tốt chứ? Không phải chịu ủy khuất gì đi."
Nàng nghĩ nghĩ, tựa hồ lại cảm thấy mình có chút lỡ lời, lúc này mới cắn cắn môi chậm rãi nói: "Là ta đầu gỗ, Niệm Niệm ở bên người thiếu phó làm sao lại chịu ủy khuất được? Còn mong thiếu phó xem như lời nói đùa, chớ cùng chúng ta những phụ nhân này tính toán."
Chỉ là hết thảy mọi chuyện này, rơi vào trong mắt Nhiễm Chính đều mang theo mấy phần ý vị, Nhiễm Chính ngược lại đối với Phù Diên Diên cười nhạt một tiếng.
"Ngài là quan tâm Niệm Niệm, tỷ muội tình thâm quả thực khó có được, Nhiễm Chính làm sao lại có thể tính toán?"
Phù lão phu nhân đang cùng Nhiễm Chính trò chuyện vui vẻ lạnh lùng liếc Phù Diên Diên một cái, ngược lại đối với đám người dương dương tay, "Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta mở tiệc đi."
Phù Niệm Niệm biết mình chỉ là vai phụ, cho nên từ đầu đến cuối đều chưa từng nói nhiều, chỉ là nghiêm túc gắp thức ăn cho Nhuyễn Nguyễn, lại giúp Nhuyễn Nguyễn lấy xương cá, chiếu cố Nhuyễn Nguyễn từng li từng tí.

Nhuyễn Nguyễn cũng chỉ là ăn cơm quy củ, tuyệt không càn quấy.
Bữa cơm này mới đầu bắt đầu còn coi như bình thường, nhưng Phù lão phu nhân cùng Phù Yến Yến còn có tâm tư khác nên rất nhanh liền đem chính sự lên nói.

Chỉ thấy Phù Yến Yến bưng chén rượu bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua đám người đi đến bên người Nhiễm Chính nâng ly lên.

Bây giờ hai người thân phận tế nhị, Phù Yến Yến lại hoàn toàn không có ý nghĩ tránh nghi ngờ, ngang nhiên chủ động mời rượu cho Nhiễm Chính, nhìn như thế nào cũng thấy lạ.

Đam Mỹ H Văn
Phù Niệm Niệm biết Phù lão phu nhân còn muốn để Phù Yến Yến đến Nhiễm phủ, mượn việc mời rượu để thăm dò Nhiễm Chính, cho nên cố tình bỏ qua hành vi không qui củ này của nàng.

Mà trên bàn mỗi người đều có tâm tư riêng, nhất thời đều không ai nói ra tiếng, chỉ lẳng lặng xem Nhiễm Chính sẽ đáp lại như thế nào, càng muốn biết trận sai gả này còn kéo lên phong ba gì.
"Thiếu phó đến Phù gia là vinh hạnh lớn lao của Yến Yến, mặc dù không biết lầm lẫn sao để Tứ muội gả đi, ta hôm nay ở chỗ này tạ lỗi với ngài, Yến Yến biết thiếu phó nhất định không tính toán hiềm khích lúc trước.."
Nhưng mà đối mặt với Phù Yến Yến một phen khẳng khái phân trần, Nhiễm Chính nhìn cũng chưa từng nhìn nàng.
Cục diện xấu hổ đến tận đây, Phù Cận Thiên sắc mặt càng ngày càng đen.


Hắn trước đó đã biết ý định của Nhiễm Chính, cho nên cho Phù Yến Yến một ánh mắt miễn cho Phù Yến Yến ở trước mặt Nhiễm Chính ném hết mặt mũi Anh quốc công phủ, ai ngờ Phù Yến Yến đối với hết thảy nhắm mắt làm ngơ, vẫn làm theo ý mình, mà Phù lão phu nhân đối với chuyện này cũng không ngăn cản.
Phù Cận Thiên không thể không mở miệng nhắc nhở.
"Yến Yến, rượu này để ta đến tự mình bồi thiếu phó, về chỗ ngồi của ngươi đi."
"Thêm một chén của muội cũng đâu có nhiều?" Phù Yến Yến nâng trâm kẹp bên tóc mai.
Phù Diên Diên thấy thế cũng nói thêm vào: "Yến Yến, người sống cần thể diện, Niệm Niệm cùng thiếu phó đang lại mặt rất tốt, người hà tất bỏ thể diện làm mọi người mất vui."
"Ta không có bỏ thể diện." Phù Yến Yến vừa nghiêng đầu, nâng cốc đưa tới trước mắt Nhiễm Chính, "Ta là tới thay ca ca làm tròn trách nhiệm."
Nhiễm Chính lúc này mới gác lại đôi đũa trong tay, bình thản ung dung lau lau miệng, đối với Phù Yến Yến cười lên.
Phù Yến Yến vừa thấy được Nhiễm Chính cười, trong lòng run lên, cả người đều cầm không được có chút phát run.
Nhưng mà ngay sau đó liền nghe được Nhiễm Chính nói với nàng: "Tam tiểu thư chưa xuất giá, làm như thế này, sợ là không hợp lễ nghi."
"Thiếu phó quả nhiên không hổ là chính nhân quân tử tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, nhưng là chuyên này sớm muộn.."
"Tam tiểu thư thân phận quý giá, muốn cho làm thiếp Nhiễm Chính sợ là không thích hợp a?" Nhiễm Chính chậm rãi uống một ngụm trà trước mặt, "Huống chi nhiễm gia trưởng bối người nào cũng tuân theo qui củ một cách cứng nhắc, tính cách Tam tiểu thư lại phóng khoáng ngông ngênh, chỉ sợ sẽ không quen."
Sự tình phát triển so với trong dự liệu khác nhau một trời một vực, Phù Yến Yến nhẹ nhàng ghé mắt liếc Phù lão phu nhân một chút, lại phát hiện trong mắt mẫu thân tựa hồ cũng giật mình giống như mình.
Phù Cận Thiên nhắm mắt lại xoa xoa thái dương, Phù Diên Diên cùng Nhị phu nhân cũng đều giữ im lặng.
Phù Yến Yến cùng lão phu nhân coi trọng thân phận con vợ cả, liền tưởng răng người người đều giống như bọn họ, đáng tiếc Nhiễm Chính lại không giống như vậy, thậm chí thời điểm đáp lời Phù Yến Yến ngoài mặt thì khen nhưng ngầm chê.

Việc đã đến nước này, Phù lão phu nhân liền vội vàng đứng lên, "Yến Yến từ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, để thiếu phó ngươi chê cười."
"Tam tiểu thư là thiên kim Anh quốc công phủ con của chính thê, lại bình dị gần gũi như thế, những quí tộc muốn cầu thân nhất định là không ít, từng người đều là trăm trăm có một."
"Còn mong thiếu phó thay Yến Yến giới thiệu vài thanh niên tài tuấn thích hợp." Phù lão phu nhân miễn cưỡng cười nói.
Trên mặt Nhiễm Chính treo nụ cười như có như không, để cho người ta không mò ra thái độ hắn là gì, ngay sau đó liền nghe hắn vừa cạn vừa nói: "Bây giờ trời xui đất khiến khiến mọi chuyện đến tình trạng này, Nhiễm Chính mà tính toàn thiệt hơn thì không tốt.


Nhưng là Niệm Niệm luôn nói của hồi môn của Tam tiểu thư nàng là vạn vạn không dám chiếm, cầu ta hôm nay trở về gặp mọi người tính toán rõ ràng, mang tới Anh quốc công phủ."
Nụ cười Phù lão phu nhân cứng ở trên mặt.

Phù Yến Yến là ấu nữ nàng sủng ái nhất, của hồi môn này không chỉ có giá trị không nhỏ, lại phí nhiều tâm tư của bà, mang theo bao nhiêu hy vọng của bà, muốn bà chắp tay cho không, bà tuyệt không nỡ, nhưng nếu là cứ như vậy đáp ứng, thì trước mặt Nhiễm Chính bà còn có cái gì có thể nói? Lần này không chỉ có đắc tội với người, nếu truyền đi, càng là làm mất mặt mũi toàn bộ Anh quốc công phủ.
Trong chính sảnh im lặng, thần sắc lão phu nhân khó nén do dự, cục diện cứ như vậy giằng co.
"Chỉ là của hồi môn mà thôi, quốc công phủ chúng ta cũng không phải tiểu môn hộ gì." Phù Yến Yến khinh miệt cười cười, "Muội muội cho dù lấy đi toàn bộ, ta cũng sẽ không tiếc."
Nhiễm Chính ý cười càng đậm, "Tam tiểu thư quả nhiên khẳng khái hào phóng."
Lời đã ra khỏi miệng, Phù lão phu nhân cũng không tiện lại đem của hồi môn thu hồi, đồ vật cứ như vậy mơ mơ hồ hồ thuộc về Phù Niệm Niệm.

Lão phu nhân không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt, đành phải hung hăng liếc Phù Yến Yến một cái, dùng ngữ khí hơi nặng nói với nàng: "Còn đứng tại kia làm cái gì? Còn không nghe ca ca ngươi nói, ngoan ngoãn trở về ngồi."
Không lâu sau, một bữa cơm trưa mới xem như qua loa kết thúc.
Nhiễm Chính lại cùng Phù Niệm Niệm về tới gian phòng nhỏ của nàng.
"Thiếu phó nếu cảm thấy mệt, còn mong ngài không ghét bỏ, tại bên trên giường của ta ngủ một ngủ." Phù Niệm Niệm ngữ khí nhẹ nhàng, "Ta tới hậu viện tứ làm hoa cỏ, không đến một canh giờ liền có thể xong, chờ ngài tỉnh lại, không cần nghỉ ngơi, Niệm Niệm liền cùng ngài hồi phủ."
"Đi đi." Nhiễm Chính gật đầu, lại phân phó cho Mạt Lỵ: "Ngươi cùng Bạch Trà cùng một chỗ đưa Nhuyễn Nguyễn đi ngủ trưa."
Hai người nghe phân phó cũng mang theo Nhuyễn Nguyễn rời đi.
Nhiễm Chính đánh giá căn phòng không lớn này, biết đây là nơi Phù Niệm Niệm lớn lên từ nhỏ.

Bên cửa sổ có một cái giá sách nho nhỏ, Nhiễm Chính tiện tay lật qua, nhìn thấy phía trên đặt mấy quyển cầm phổ.

Nhiễm Chính cảm thấy Phù Niệm Niệm bất quá là người nhát gan nhát gan, sẽ chỉ trốn ở dưới cánh người khác ủy khúc cầu toàn, trước mắt Phù Niệm Niệm gặp hắn luôn luôn khúm núm, Nhiễm Chính biết những chuyện trải qua từ thời thơ ấu đến cùng vẫn là có ảnh hưởng không thể xóa nhòa đối với Phù Niệm Niệm.

Bất quá, những cái này đối với Nhiễm Chính cũng không quan trọng, dù sao nữ tử nhu thuận càng khiến người ta bớt lo hơn, so với Phù Yến Yến, Phù Niệm Niệm càng thích hợp sinh hoạt tại Nhiễm gia.

Hắn lơ đãng lật vài trang cầm phổ.

Nhưng mà Nhiễm Chính chỉ biết chút ít về âm luật, đối với những khúc phổ cặn kẽ này cũng chưa từng nghiên cứu, thế là hắn lại đem sách để nguyên lại chỗ cũ.
Hoa diên vĩ ở hậu viện là mẹ đẻ Phù Niệm Niệm - Đàm Thi Vận khi còn sống trồng, Phù Niệm Niệm thường xuyên đi tâm sự với hoa, cho nên mỗi lần nàng đi chăm hoa chưa từng để cho người khác đi theo.
Phù Niệm Niệm nhớ kỹ thời điểm mẫu thân còn tại thế, mỗi ngày đều tốn rất nhiều thời gian ở hậu viện, còn thường xuyên dạy Phù Niệm Niệm cách chăm sóc Diên Vĩ.

Vô luận là dung mạo mẫu thân hay là thanh âm mẫu thân, Phù Niệm Niệm đều nhớ rất rõ ràng.

Chỉ cần Phù Niệm Niệm ở hậu viện chăm sóc những bụi hoa diên vĩ này, hết thảy liền giống như thời giain mẫu thân còn tại thế.
Nhưng là hôm nay đến bồi thêm đất, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác.

Trước khi mẫu thân qua đời luôn luôn vô tình hay cố ý tự mình dặn dò nàng không thể để cho người khác san bằng vườn hoa này, nếu như thật sự là muốn đào, cũng muốn chính Phù Niệm Niệm tự mình làm.
Về sau cũng không lâu lắm, thời điểm mẫu thân cùng mấy vị phu nhân đi chùa dâng hương liền trượt chân rơi vào ao phóng sinh trong miếu.

Hôm đó ngoại trừ thiếp thân nha hoàn, hạ nhân Anh quốc công phủ cũng chờ dưới chân núi, bên cạnh ao phóng sinh người tuy nhiều, nhưng phần lớn đều là người già phụ nữ trẻ em, không ai dám tùy tiện đi vớt.

Đợi đến khi chùa chiền đám tăng lữ bên trong chạy đến, trên mặt nước ngay cả bọt nước đều đã không thấy được.
Đường đường một tiểu thiếp Anh quốc công phủ, cứ như vậy chết chìm trong nước, đợi đến khi vớt lên, đã thành thi thể lạnh buốt.
Phù gia làm pháp sự rất lớn, nói Đàm thị đây là được vĩnh sinh, Phù Niệm Niệm lại cảm thấy các nàng miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Cũng may tam nương tâm tư không xấu, nhiều năm qua còn đối với tỷ đệ Phù Niệm Niệm chiếu cố, đáng tiếc trước đây ít năm Phù Cận Niên lại bị mượn cớ điều ra ngoài kinh, tam nương liền đi theo.

Trước khi đi Phù Niệm Niệm lại hỏi tam nương chi tiết chuyện năm đó phu nhân mang theo tất cả thiếp thất đi dâng hương, nhưng tam nương cũng không nói ra được căn nguyên trong đó.
Ai cũng không biết đến tột cùng Đàm thị vì sao rơi xuống nước.

Đời trước Phù Niệm Niệm ngóng trông Tô Huyên mang nàng rời đi, nàng muốn trước khi triệt để rời khỏi Phù gia tự tay đi đào mảnh Diên Vĩ mẫu thân lưu lại này.

Nhưng là nàng không thể nhìn ra bản tính Tô Huyên, cuối cùng lại hại chết những người chung quanh mình.
Mảnh Diên Vĩ này lúc đầu chiếm diện tích rất lớn, nhưng nhiều năm qua lại luôn có một bụi hoa nhỏ chăm thế nào cũng không tốt lên được, Phù Niệm Niệm biết, huyền cơ cũng chính là chỗ này, nàng cẩn thận bắt đầu xới đất.
Trên đời này tràn ngập dối trá cùng xảo trá, nhất định mỗi một bước nàng đều phải cẩn thận.
Phù Niệm Niệm lau mồ hôi thấm ra thái dương, nhưng việc trong tay cũng không hề dừng lại, tại gốc hoa thứ tám nàng lật lên, quả nhiên đụng phải thứ gì đó, thứ đó được chôn trong đất.
Phù Niệm Niệm trong lòng cả kinh, liền tranh thủ đào lên, quả nhiên thấy dưới gốc hoa chôn một cái hộp, hẳn là chôn đã lâu, hộp đã bị rễ cây hoa bao trùm, phí hết một phen công phu nàng mới lấy được đồ vật ra.
Có lẽ cái những cây hoa này bởi vì cái hộp cản trở bộ rễ bọn chúng mở rộng phía dưới, cho nên vẫn luôn mọc không tốt.

Phù Niệm Niệm không để ý tới điều nhỏ nhặt này, nàng vội vàng mở hộp ra, chỉ thấy bên trong đặt một khối ngọc bài.
Là bạch ngọc màu xanh thượng hạng, chính diện ngọc bài khắc hoa đào, mặt sau khắc ba chữ -- Y Hạc Quán.
Nơi này khi còn bé Phù Niệm Niệm nghe nói qua, trong ấn tượng của nàng đây là quán trà cho những người nhàn nhã, nhưng những năm gần đây tựa hồ đã xuống dốc, không biết nơi này còn ở đó hay không.

Phù Niệm Niệm liền tranh thủ ngọc đem bài thu vào tay áo, lại đem hộp đặt trở về mới tiếp tục xới đất như không có việc gì, đem toàn bộ một mảnh vườn hoa này đều sửa sang ngăn nắp, nàng mới mang theo cái chày xới hoa rời đi.
Nhiễm Chính đang nghỉ ngơi bên trong phòng, Phù Niệm Niệm đành phải rón rén vào nhà, sợ quấy rầy đến đối phương.
Trong lòng nàng còn muốn lấy khối ngọc bài kia ra xem, đó nhất định là đồ vật mẫu thân để lại cho mình, thế nhưng mẫu thân lưu lại thứ này là có ý gì? Mẫu thân sẽ cùng Y Hạc Quán này liên quan gì? Y Hạc Quán hiện tại còn tồn tại hay không?
Trong lòng Phù Niệm Niệm tràn đầy nghi hoặc, không khỏi ngây người đi, vô ý đá vào bên trên ghế.
Nghe được động tĩnh này Nhiễm Chính quả nhiên tỉnh lại, Phù Niệm Niệm hít vào một ngụm khí lạnh, môi dưới mấp máy, yên lặng nhìn qua Nhiễm Chính, mặc dù trên đạo lý Nhiễm Chính chưa chắc đã nổi giận, nhưng Phù Niệm Niệm lại cảm thấy vừa có lỗi vừa bất đắc dĩ.
Nhiễm Chính quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Phù Niệm Niệm sợ hãi rụt rè, nàng giống con con thỏ, một đôi mắt không giấu được cảm xúc trong lòng.
Nhiễm Chính không khỏi cười ra tiếng, giống như là xem thấu tâm tư Phù Niệm Niệm hỏi: "Ta có đáng sợ như vậy sao?"
Phù Niệm Niệm vùi đầu, vội vàng giải thích nói: "Là Niệm Niệm không cẩn thận, cho nên.."
"Đừng sợ, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Nhiễm Chính vẫn là bộ dáng hiền lành, ngữ khí vẫn ấm áp ôn nhu.
Hắn nhìn Phù Niệm Niệm, nghiêm túc hỏi: "Trên đời này nào có đạo lý phu nhân sợ phu quân mình?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui