Vào Nhầm Hang Sói


Ngụy Thành nhìn thoáng qua dáng nằm không được mấy thục nữ của Cố Yên, khóe môi nâng lên:
“Lát nữa đi cùng tôi.”
Cố Yên biết anh ta đang nhìn cái gì, cô chậm rãi ngồi dậy rồi ngồi vắt chéo chân một cách thanh lịch và hỏi:
“Đi đâu?”
Người đàn ông đẩy xe lăn đi đến bên giường, nói:
“Sang chào hỏi cha mẹ tôi.”
Nghe đến đây, Cố Yên hơi hồi hộp.

Cô sợ nhất là cảnh mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết, nghe nói Ngụy phu nhân bây giờ cũng không phải mẹ ruột của Ngụy Thành.

Hào môn thế gia nào đều vậy, có ti tỉ rắc rối.
Cố Yên là con ngoài giá thú, cô tất nhiên không mong chờ sẽ được gia đình yêu thương.
Ngụy Thành thì tuy rằng là con ruột, nhưng hắn sống cùng mẹ kế chắc cũng chẳng dễ dàng.
Bất giác nhìn xuống đôi chân của Ngụy Thành, cô hơi rũ mi mắt.


Trước đây cô chưa tìm hiểu về người đàn ông này, chỉ khi nghe tin mình gả thay mới vội đi tìm ảnh nhìn xem, so với những tấm hình chụp từ xa, nhìn bên ngoài thì anh thu hút hơn hẳn.

Đây gọi là không ăn ảnh trong truyền thuyết.

Thật tiếc là anh lại bị tai nạn và bại liệt… Nhưng nếu người đàn ông này vẫn hoàn hảo như trước, có lẽ sẽ không đến lượt cô được cưới anh.
Cố Yên đưa tay ra, đặt lên đùi của Ngụy Thành rồi nói:
“Tôi… À, em không biết trước kia anh sống thế nào, nhưng kể từ nay về sau, em sẽ là vợ anh.

Cho nên chúng ta cùng nhau hướng đến một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hơn, được không? Em là một người phụ nữ hết sức bình thường, cưới anh thì thiệt thòi cho anh quá, có điều em hứa sẽ tận tâm với gia đình.”
Khóe môi Ngụy Thành run run, anh nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh của cô gái trước mắt, trong sáng, thuần khiết, chân thành, nếu không phải anh cảm giác được bàn tay trên đùi mình đang sờ qua sờ lại, vậy anh thật sự sẽ nghĩ cô là một người con gái ngoan hiền.

Khụ, vợ mới cưới của anh đáng yêu hơn anh tưởng.
Anh nghiêm nghị, chau mày hỏi:
“Em không chê tôi sao?”
“Chê cái gì?” Cố Yên thật lòng nói: “Ai mà không có khuyết điểm.”
Giống như bản thân cô, thứ mà cô thiếu chính là lòng vị tha đối với cha ruột của mình.

Có lẽ cả đời này, cô sẽ vĩnh viễn hận ông.

Cô muốn ông phải sống trong sự tội lỗi, áy náy, vì vậy cô sẽ diễn cho ông xem, để ông thấy cô con gái ngoan hiền của ông phải chịu khổ ở nơi này.
Cố Yên nháy mắt với người đàn ông đối diện, đột nhiên thổ lộ:
“Nói thật nhé, ông xã của em vừa đẹp trai vừa có tiền, được gả cho anh là niềm vinh hạnh của em.”
Nghe không nổi nữa rồi, Ngụy Thành cố nhịn xuống cảm giác buồn cười trong lòng, làm ra vẻ lạnh lùng hất tay của cô ra khỏi đùi mình, sau đó nói:
“Tùy em, chỉ cần lần sau đừng tùy tiện đặt tay lên người tôi.”
Thấy chồng mình đột nhiên nổi nóng, Cố Yên không hề nổi giận mà cười, ngoan ngoãn đáp:
“Dạ, anh nói gì thì em sẽ nghe đó.”
Miệng lưỡi của Cố Yên giống như tẩm mật, nói câu nào cũng đều mềm mại và dịu dàng tận xương, khiến Ngụy Thành vốn muốn sắm vai một người chồng tàn độc, khó tính mà không có cơ hội.


Cô tâng bốc anh quá mức, làm anh thấy vừa buồn cười vừa có chút vui vẻ.
Hôn nhân do cha mẹ làm chủ vốn không mấy tốt đẹp nhưng Cố Yên lại có thể khiến cho Ngụy Thành nảy sinh cảm giác chuyện kết hôn thật ra không đáng ghét và phiền phức như vậy.
Ngày đầu tiên đến Ngụy gia, cô ở phía sau đẩy xe lăn cho chồng, vừa đi vừa hỏi anh:
“Anh có sở thích gì đặc biệt không?”
“Không.”
“Món ăn mà anh thích nhất thì sao?”
“Không có.” Ngụy Thành nói xong mím môi, nghĩ nếu tiếp tục đáp lời thì sẽ không nhịn được, vì vậy quyết định im lặng.
Cố Yên ở phía sau không ngừng lải nhải về mấy câu hỏi tìm hiểu anh, cho dù anh không đáp, cô cũng tươi cười không hề bỏ cuộc.

Mà như vậy, Ngụy Thành chỉ có thể nói:
“Im lặng một chút được không? Em nói nhiều quá làm tai tôi hơi đau...”
“Hóa ra anh thích một người vợ an tĩnh, em hiểu rồi...”
Dứt lời, Cố Yên thật sự giữ im lặng đưa anh đến chào hỏi cha mẹ chồng.

Bây giờ đã là buổi chiều, lễ kết hôn ban sáng vừa làm xong thì cô về Ngụy gia ngay, mà vì không có ai hướng dẫn nên chỉ đành ở yên bên biệt thự riêng.

Mãi tới khi Ngụy Thành lên tiếng, cô mới theo anh qua bên nhà cha mẹ chồng, chính thức ra mắt.
Cha chồng không có ở nhà, chỉ có mẹ chồng và một cậu con trai đang ngồi trong phòng khách.
Vị phu nhân kia nhìn thấy hai vợ chồng Ngụy Thành liền nở nụ cười hiền hòa:

“Hai đứa nghỉ ngơi xong rồi à? Sao không ngủ thêm đi, hôm nay cũng đã mệt rồi mà.”
Nhìn thì mẹ kế của Ngụy Thành cũng không tệ lắm, nhưng con trai bà ta thì không như vậy.
Ngụy Minh hai mươi sáu tuổi, bề ngoài khá ổn, biết chau chuốt cho bản thân, chỉ là khí chất so ra kém Ngụy Thành rất nhiều.

Cố Yên cúi đầu, dịu dàng đáp:
“Không sao đâu ạ, con đã khỏe rồi.”
Cô quay sang nhìn em chồng, nở một nụ cười chuẩn mực, khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung kia phút chốc như sáng bừng lên:
“Chào… em.”
Vốn dĩ Cố Yên nhỏ tuổi hơn Ngụy Minh, nhưng mà về bối phận thì cô vẫn là chị dâu của hắn ta, đành phải gọi một tiếng “em”, nghe hơi gượng gạo.
Ngụy Minh cũng cười đưa tay về phía cô, nói:
“Chào chị dâu.”
Lúc đó Cố Yên không nghĩ gì nhiều mà vươn tay, khoảnh khắc Ngụy Minh nắm lấy tay cô, hắn ta cố tình hay vô ý giữ rất lâu.

Cô thử dùng sức rụt tay về nhưng có chút khó khăn, hắn còn sờ sờ hai cái làm toàn thân cô nổi da gà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận