Vào Nhầm Hang Sói


Người ngoài nhìn vào đích xác sẽ nghĩ Cố Yên đang ngượng nhưng ở đối diện, Ngụy Thành và người đẩy xe cho anh có thể thấy rõ cô đang rất vui vẻ.
Kết thúc buổi lễ, bọn họ cũng không uống rượu mừng mà trở về Ngụy gia bằng hai chiếc xe khác nhau.
Sự khó ở của Ngụy Thành bộc phát ngay sau khi nhìn thấy em trai của mình cùng gia đình đến chúc mừng, anh trực tiếp phất tay gọi người đẩy mình rời khỏi lễ đường, bỏ mặc cả cô dâu.
Bà Ngụy giả vờ thở dài một hơi, nói với Cố gia:
“Thằng bé trước kia không như vậy đâu, anh thông cảm cho.”
Ông Cố cười xởi lởi:
“Không đâu, tôi hiểu mà, hôm nay là ngày vui, chúng ta đương nhiên phải vui vẻ.”
Cố Yên mặc nguyên bộ váy cô dâu nặng mấy ký ở bên cạnh buồn bực không thôi, cô cũng chẳng ưa gì gia đình hiện tại, cho nên bọn họ vừa xuất hiện cô liền lấy lý do không khỏe mà lui về.
Đám cưới của họ nhanh gọn và không có chút ý nghĩa gì, giống như một cái thủ tục cần làm, qua loa rồi thôi.
Nhìn thấy hai nhân vật chính đều bỏ về, ông Cố cũng không tiếp tục nán lại lâu lắm, giải tán trong phút chốc.
Về đến nhà, Cố Duyệt nhớ đến khuôn mặt đẹp như tạc của Ngụy Thành, hơi tiếc nuối nói:
“Nếu biết anh ta đẹp như vậy, có khi con đã gả qua đó rồi!”

Cô nàng chỉ nói chơi một câu, ai ngờ bị mẹ liếc trắng mắt:
“Con hối hận làm gì? Định cưới một tên bại liệt về để chăm sóc rồi khổ cực cả đời hay sao? Chưa kể Ngụy Thành bị như vậy, sau này con sinh con nối dõi cho nhà họ Ngụy bằng cách nào?”
Mặc dù mối quan hệ của hai nhà trông thì có vẻ bình đẳng và hòa thuận, nhưng Cố gia luôn thua kém Ngụy gia, không có tiếng nói cho lắm.

Bà Cố muốn con gái gả qua đó để sau này cháu trai thừa hưởng gia tài bạc tỷ của Ngụy Thành, kết quả trước ngày cưới không lâu nghe tin cậu ta bị tai nạn, bây giờ chỉ muốn đưa con gái tránh thật xa mà thôi.

Với vẻ ngoài của Cố Duyệt và gia thế của họ, tìm một người xuất sắc hơn đâu khó.
Nghe mẹ răn dạy, Cố Duyệt cười hì hì:
“Con nói chơi thôi mà mẹ, nếu không có Ngụy Thành thì còn người khác.”
“Hai mẹ con bà nhỏ tiếng thôi!” Ông Cố lên tiếng dặn dò: “Đừng để nhà họ nghe được, không những mất mặt mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nhà.”
“Dạ, con sẽ không nói gì đâu, ba yên tâm đi ạ!” Cố Duyệt đi đến bên cạnh ông, kéo tay ông làm nũng.
Cùng lúc đó, người vừa rồi ở phía sau Ngụy Thành đã đưa anh ra ngoài.

Người nọ cao to vạm vỡ, sau khi bế anh vào chiếc chiếc Rolls Royce màu trắng được thiết kế và cải tạo lại thì một tay xách xe lăn lên, nhét vào bên cạnh.
Ngụy Thành tự mình cài dây an toàn, ngồi im lìm ở nơi đó, hai chân thon dài giấu bên dưới lớp vải dày trông giống như một người bình thường.

Nếu chỉ nhìn sơ qua, sẽ khó mà phát hiện anh là một người đàn ông bị bại liệt.
Xe khởi động, tài xế ở phía trước vừa xoay vô lăng vừa cười:
“Vợ của Ngụy thiếu cũng xinh đẹp thật đó, xem ra cô ấy rất thích anh và cuộc hôn nhân này.”
Ngụy Thành buông xuống dáng vẻ hung hăng khó tính của mình, biếng nhác tựa lưng vào sau ghế, nói:
“Nếu cậu được gả cho người như tôi, cậu cũng sẽ vui thôi.”
“Khụ khụ… Vừa khuất bóng mấy người kia anh liền đổi tính, với khuôn mặt này, khả năng diễn xuất này, sao anh không đi làm diễn viên?”

Nói về chuyện bốc phét và tự luyến, Ngụy Thành số hai không ai dám nhận số một, anh nhếch lông mày mà khoe khoang:
“Tôi sợ nhà mình quá chật, mỗi năm nhận vài giải thưởng thì không có chỗ để đặt cúp.”
“Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.”
Anh chàng tài xế khóc không ra nước mắt, rảnh rang trêu đùa cùng người đàn ông này làm cái gì chứ?
Khi hai người họ im lặng, Ngụy Thành ngồi phía sau không nhịn được bắt đầu suy nghĩ về cô vợ nhỏ tuổi của mình.

Anh năm nay ba mươi, vậy là lớn hơn cô nhóc kia tận… mười tuổi? Cố Duyệt - cô vợ hụt của anh hình như cũng mới mười chín.
Trước kia Cố gia khăng khăng một mực muốn gả con gái cho anh, bởi vì anh là con trai lớn của Ngụy gia, bây giờ trở mặt thật nhanh.

Vừa rồi anh đã quan sát cả hai chị em, dễ dàng nhìn ra Cố Yên ở nhà họ Cố địa vị tương đối thấp.

Anh đột nhiên hỏi:
“Cậu nói Cố Yên là con riêng à?”
“Vâng, theo như điều tra thì trước khi cưới vợ, ông Cố đã từng có bạn gái, thậm chí làm người ta mang thai.


Năm Cố Yên mười tuổi thì mẹ cô ấy mất, cho nên ông Cố vì áy náy và không muốn mang danh bội bạc đã đón cô ấy về nuôi.”
Ngụy Thành ồ lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn cảnh vật đang lướt nhanh qua tầm mắt, hỏi:
“Ở Cố gia cô ấy sống có tốt không?”
“Cô ấy khá lành tính nên có vẻ bị bắt nạt.

Mặc dù mang danh Cố thiểu thư nhưng bình thường cô ấy đi làm thêm ở một công ty để kiếm tiền chi tiêu riêng.

Cụ thể hơn chỉ có thể từ từ tìm hiểu.”
Nghĩ đến ánh mắt sáng lấp lánh của Cố Yên, Ngụy Thành đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng không giống lời đồn lắm.

Cái vẻ mặt gian trá kia làm sao mà lành tính được chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận