Mệt mỏi cùng đau đớn, tôi mơ màng, nước mắt vẫn còn rơi trong giấc ngủ. Bất chợt tôi giật mình… Trung đã về từ lúc nào. Anh kéo tôi vào lòng, mơn man hôn lên gáy tôi, thì thầm:
– Anh xin lỗi…
Nước mắt tôi lại lăn dài, cứ vậy tôi thút thít khóc chẳng thể ngừng lại. Thời gian gần đây Trung đã đổi ngôi xưng hô với tôi, anh muốn nhẹ nhàng với tôi hơn như tôi từng nói với anh. Lúc này dù giận anh vô cùng nhưng lý trí tôi lại mềm yếu mà chẳng thể giận nổi. Trung đã bình tĩnh lại rồi phải không? Anh đã tin tôi cũng đau đớn như anh… Không, tôi còn đau đớn hơn anh rất nhiều, cả tinh thần và thể xác!
– Em chỉ mong anh hiểu… em đau đớn khi con ra đi nhiều lắm, em cũng chưa bao giờ muốn giấu anh điều gì…
Tôi không quay lại, chỉ nói bằng giọng mũi. Trung đưa tay đến bụng tôi xoa nhẹ, cảm giác ấm áp từ bàn tay lớn làm lòng tôi được sưởi ấm đôi chút.
– Lúc ấy… anh không nghĩ được gì cả, vừa biết tin mình được làm cha lại là lúc mất con, anh chỉ muốn gào thét, muốn đập phá…
Tôi gật nhẹ, tôi nên thấu hiểu cho anh, không để đòi hỏi anh hoàn hảo. Anh như vậy mới là Đinh Thái Trung mà tôi yêu thương. Anh hai ba tuổi, một độ tuổi còn quá trẻ với đàn ông. Anh nóng tính, anh dễ nổi điên mà không suy xét, nhưng khi bình tĩnh lại anh sẽ đến bên tôi. Hít một hơi tôi quay người lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, nhẹ giọng:
– Dù sao con cũng đã đi rồi…
Nghĩ đến lũ khốn kia tôi đanh mặt nói tiếp:
– Em muốn lũ người kia phải trả giá… Nhưng, chuyện tối nay là thế nào… tại sao ba người vốn là công nhân ở xưởng gỗ mới mở lại làm hại em như vậy?
Trung thở hắt một hơi giải thích:
– Chiều nay khi anh định về với em, bất ngờ nhóm công nhân ở xưởng gỗ của cha anh ở thành phố này bao vây xưởng gỗ của mình, không cho anh ra. Khi ấy, anh buộc lòng phải giải vây bằng vũ lực.
Đáy mắt tôi long lên nhìn Trung lo lắng, anh nhẹ giọng nói tiếp:
– Cảnh sát xuất hiện gọi tất cả lên đồn, đó là nguyên nhân anh về muộn. Ba thằng kia là công nhân anh mới thuê, bọn nó bị ăn đòn trong lúc ẩu đả, đòi anh đền bù số tiền lớn, không đòi được anh nên bọn nó bực tức chạy đến bắt em. Thấy thái độ của bọn nó anh lập tức đuổi theo, vậy mà không kịp.
Trung nghẹn giọng, hít vào một hơi nói tiếp:
– Khi biết chuyện về cái thai, quả thực anh rất giận em. Nếu anh biết từ trước, chuyện sẽ khác.
Tôi gật đầu cam chịu, cũng không thể trách Trung chuyện hiểu lầm tôi được khi cái thai trong bụng tôi đã được đến tận chín tuần tuổi. Bao ngày qua anh vẫn nhiệt tình trên giường chỉ vì anh không biết tôi đã mang thai, riêng điều ấy thôi cũng đủ làm anh phát điên lên rồi. Lúc này anh chấp nhận tin tôi đã đủ khiến tôi cảm kích. Không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, tôi chỉ trầm giọng giải thích:
– Em cũng rất bất ngờ, cứ nghĩ em mới mang thai vì chiều nay em mới dùng que thử sau khi trễ một tuần. Tháng trước… em vẫn hành kinh anh ạ, dù có khác một chút nhưng em chủ quan quá. Em có lỗi… hức… hức.
Trung gật đầu buồn bã, anh siết chặt tôi vào lòng. Cảm giác yên ấm làm lòng tôi nhẹ nhõm, tôi lại chui vào ngực anh thổn thức. Chuyện ngày hôm nay để lại vết thương lòng cho cả tôi và anh nhưng… hạnh phúc nào mà chẳng có đánh đổi, cũng chẳng thể nào đòi hỏi sự toàn mỹ. Trên đời này chẳng có gì hoàn hảo, chỉ có thể chọn bao dung, chọn nhường nhịn mà nghĩ cho nhau.
Nhớ đến chuyện Trung từng bị phản bội, tôi sốt ruột hỏi anh:
– Tên Thành lúc trước… là do ai sai hại anh, anh đã tìm ra chưa? Em luôn lo sợ kẻ đó hại anh, thực sự em mất ăn mất ngủ, mỗi khi không liên lạc được với anh em lại nghĩ đến kẻ đó, lại run lên.
– Kẻ muốn anh chết rất nhiều, nghĩ cũng chẳng để làm gì, tốt hơn em nên mặc kệ mà sống.
– Nhưng… cuộc sống như vậy, liệu có phải là tốt hay không? Anh muốn thâu tóm tất cả những gì cha anh gây dựng… kẻ oán hận anh sẽ càng nhiều hơn! Các em trai em gái anh… bọn họ cũng chịu tổn thất, cũng sẽ oán giận anh…
Tôi biết hố sâu ngăn cách giữa anh và lão Toàn sẽ khó thể nào lấp được nữa sau những gì xảy ra, nhưng bảo Trung dừng lại con đường mà anh lựa chọn thì… tôi hoàn toàn không biết anh có chịu nghe tôi không.
Trung khẽ lắc đầu nói:
– Những đứa em anh chắc chắn sẽ được hưởng đúng như những gì bọn nó đáng được hưởng, anh không tranh giành, cũng không quan tâm. Việc anh thâu tóm thị trường gỗ lúc trước của cha anh chỉ đơn giản là điều tất yếu, là quy luật kinh doanh, em hiểu chứ?
Tôi bặm môi, ậm ừ chấp nhận, cảm giác đè nặng bao ngày vẫn còn khiến tôi ấm ức. Trung vẫn quyết đi trên con đường khi trước của cha anh, dù muốn dù không dường như anh đang trở thành một Đinh Thái Toàn thứ hai. Đó là dòng máu chảy trong cơ thể anh, tôi không thể tác động, nếu không như vậy anh cũng không còn là Đinh Thái Trung mà tôi biết nữa, nếu từ bỏ… anh sẽ trở thành ai tôi cũng không biết nữa.
Những ngày sau đó, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là được chồng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Trung không để tôi động tay vào bất cứ việc gì, việc nấu ăn rửa bát mà anh chưa từng chạm tay từ lúc quen tôi anh cũng giành lấy. Tôi chỉ biết mỉm cười nhìn anh tất bật trong bếp nấu nướng. Anh muốn chăm sóc cho tôi như thay lời xin lỗi thì phải, thế nên anh không thuê người làm mà tự tay làm hết. Thì ra… Trung có thể dịu dàng chăm sóc người khác đến thế, lúc này tôi mới biết thêm về con người của anh, cũng hiểu tình yêu làm thay đổi một con người là có thật. Thời gian thử thách lòng người, cũng thử thách tình yêu, mà nếu tình yêu đủ lớn, mong muốn cho đi sẽ càng lớn. Trung đang cho tôi hiểu điều đó hơn bao giờ hết.
Dù hết sức mong con nhưng sau lần sảy thai đầu đầy đau đớn ấy Trung quyết định chủ động dùng biện pháp phòng tránh. Anh cảm thấy cơ thể tôi cần thời gian, đồng thời cũng muốn tôi chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng làm mẹ hơn lần đầu. Tôi chỉ có thể mỉm cười hạnh phúc trước những gì anh nghĩ cho tôi, càng muốn đẩy nhanh tiến độ học tập để sớm hoàn thành khóa học, vừa để thoái mái lo cho chồng con, vừa để sớm phụ giúp Trung trong việc kinh doanh ngày càng bận rộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...