Vào Cửa Nhà Giàu

Đáp lại sự vùng vẫy của tôi, Trung bế bổng tôi lên, đặt tôi về giường, âm giọng anh trầm ấm thì thầm bên tai tôi vỗ về:

– Tôi biết rồi… sẽ không nói thế nữa… Giờ em ngủ đi…

Ngủ? Anh khuyên tôi ngủ? Hai má đỏ lựng lên khi nghĩ mình là người thắc mắc chứ không phải anh, tôi không biết nói sao, chỉ ngồi dậy đưa mắt nhìn anh mở tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm. Tiếng xả nước vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhất thời nhớ lại câu nói của anh… “Nếu như… tôi trở về…” Cũng có nghĩa… nếu như… Toàn thân tôi bần thần, lúc này mới tập trung vào điều tôi lo lắng nhất.

Trung trong bộ đồ đen mềm mại mở cửa bước ra. Cơ thể anh chìm trong hơi ẩm gây cho tôi một cảm giác dễ chịu khoan khoái, tạm thời xoa dịu lo lắng trong tôi lúc này. Mái tóc ngắn ngủn còn ướt nước, anh đưa chiếc khăn trắng lên đầu vò nhanh rồi vắt lên thành giường. Nhìn tôi vẫn đang chăm chú, đôi môi mấp máy như muốn nói gì, anh khẽ cười, hất nhẹ hàm hỏi:

– Chưa ngủ sao? Mai phải dậy sớm đấy!

– Anh… ngày mai em vẫn phải về thành phố A sao?

– Đó không phải là điều em khao khát à?

Trung ngồi xuống cạnh tôi, đưa đôi tay mềm ẩm vuốt nhẹ má tôi, đáy mắt dịu dàng nhìn tôi trấn an:

– Mọi chuyện không có gì khác. Tôi vốn có ý định trả em về thành phố A đầu tháng 9, lúc này cũng là hợp lý.


Thì ra… chủ ý của Trung từ đầu đã là vậy. Đáy lòng tôi dâng lên cảm giác biết ơn tràn ngập. Anh quả thực… quả thực quá tốt với tôi, đến nỗi tôi không dám tin là thật!

– Nhìn em như muốn nuốt tôi vào bụng thế!

Trung tiện tay véo má tôi trong lúc tôi vẫn còn ngơ ngơ nhìn anh. Thái độ vô tư của anh làm lòng tôi không yên, nghèn nghẹn hỏi:

– Vậy… còn anh? Mai anh đi đâu? Đừng giấu em được không?

– Chuyện này… tôi chỉ có thể nói đơn giản. Khu vực rừng Thượng nhà họ Đinh khai thác gỗ lâu nay bị một nhóm người muốn hất tay, bọn chúng từng tiếp tay cho đám thổ phỉ lần trước làm loạn, mục đích mượn tay hạ chúng ta nhưng không thành, hiện tại bọn người đó đang nổi lên kết hợp cùng đám thổ phỉ tàn dư thường xuyên làm loạn ảnh hưởng đến việc khai thác.

Đáy mắt tôi rung rung, vậy cũng có nghĩa… anh sẽ phải thay lão Toàn làm nhiệm vụ giữ rừng, mà đối thủ của anh lần này… không còn là đám thổ phỉ như lần trước… mà nguy hiểm hơn nhiều sao? Chắc chắn là vậy nên bà cả mới sợ hãi đến ngất đi! Là vậy nên lão Toàn mới chưa dám động thủ để bọn chúng làm loạn, giờ lão ép anh phải đứng mũi chịu sào việc này!

– Đừng lo lắng quá… tôi có nhiều người… chúng tôi không yếu hơn cha tôi.

Đôi mắt Trung đanh lại, hàm răng vô thức cắn chặt khi nhắc đến điều này. Có phải… lâu nay anh bí mật tập hợp lực lượng sau lưng lão Toàn, khiến lão nghi ngờ anh định làm phản, lúc này… vì tôi mà anh đã phải khai ra với lão, cũng là lúc lão mượn cớ ép anh đứng đầu sóng ngọn gió vì miếng cơm của lão? Nỗi xót xa dâng đầy trong lồng ngực, giọt nước mắt khẽ lăn trên má, tôi đưa mắt nhìn anh, chua xót nói:

– Anh… nguy hiểm lắm… em không đáng để anh…

– Đáng.

Trung nhẹ giọng, bờ môi anh tiến lại, nhẹ nhàng mơn trớn môi tôi. Hương bạc hà thơm mát phảng phất thay cho mùi rượu nồng nồng khi nãy, cứ thế tôi mê mải tiến sâu vào nụ hôn với anh. Cơ thể anh sát kề, da thịt ấm áp choàng lấy cơ thể tôi, anh đặt tôi nằm lên bờ ngực vững chãi, đem cho tôi bình yên hơn bao giờ hết.

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán, anh nhìn sâu vào mắt tôi cất lời:

– Từ ánh mắt đầu tiên em nhìn tôi… tin tưởng tôi… Tôi đã muốn mang cho em hạnh phúc.

Tôi ngỡ ngàng rồi gật nhẹ, dụi dụi mái đầu nhỏ vào ngực anh. Tôi khốn khổ khốn nạn lưu lạc đến chốn này, cứ ngỡ cuộc đời chìm sâu vào bóng tối, nào ngờ lại gặp được ánh sáng rực rỡ nhất là anh. Trung yêu tôi… có lẽ trước hết là vì tình thương, nhưng… dù có là gì tôi vẫn đang được anh che chở, trái tim tôi vẫn đang đập rộn ràng. Nhớ đến gian nguy chực chờ tôi níu lấy tay anh, ngước mắt nhìn anh tôi nói:

– Ngày mai… dù có thế nào anh cũng đừng liều mình được không?


Trung mỉm cười trước vẻ lo lắng đến trắng bệch của tôi, anh thì thầm khẳng định:

– Tôi sẽ không liều mình. Sẽ bảo toàn bản thân để về với em.

Dù anh nói vậy nhưng làm sao tôi có thể yên tâm, liền nói ra với anh thắc mắc trong lòng:

– Nhưng… chẳng phải còn có pháp luật sao? Chúng ta có thể báo chính quyền mà!

– Chính quyền… không cần nhắc đến!

Tôi gật nhẹ, nghẹn giọng chấp nhận, vốn dĩ tôi cũng hiểu điều này, chỉ là nghe anh xác nhận mà thôi. Sốt ruột vô cùng tôi nhìn anh nói tiếp:

– Hay… anh cho em đi cùng, biết đâu… em lại giúp được gì? Đừng coi thường em!

Có người nghe vậy phì cười, dụi dụi má vào má tôi bày tỏ tình cảm dịu dàng.

– Em chỉ cần chờ tôi là đủ.

Tôi thất vọng gật đầu chấp nhận. Chẳng hiểu sao ở bên Trung bình yên đến lạ, tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, cũng chẳng mơ mộng gì hết, cứ thế ngủ một mạch đến sáng. Hình như… anh ôm siết lấy tôi, còn hôn tôi trong giấc ngủ chập chờn nhưng tôi chẳng mở nổi mắt, đến khi bừng tỉnh giấc… căn phòng trống không, chỉ còn mình tôi. Trung… đã đi rồi.


Nhớ lại những gì xảy qua tối qua, lúc này tôi vẫn còn cảm thấy như trong một giấc mơ không có thực. Đêm qua tôi và anh gần gũi nhau như vậy nhưng anh không tiến xa hơn với tôi, khi tôi chẳng tiếc anh bất cứ điều gì, cũng đã xác định trở thành người của anh? Có phải vì… chuyến đi này của anh lành ít dữ nhiều, nên anh không muốn tôi lỡ dở? Ý nghĩ đó làm tôi run rẩy, chỉ biết tự trấn an bản thân… anh nói anh sẽ không liều lĩnh, tôi sẽ tin anh, sẽ cố gắng tin anh bảo vệ bản thân thật tốt để trở về, để còn tìm tôi.

Nhìn về chiếc bàn nhỏ đầu giường nơi đặt đèn ngủ, tôi có chút sững lại. Tiền… Trung để trên đó một xấp tiền dày, còn viết lại mẩu giấy đặt lên trên. Anh bảo tôi đem theo về thành phố lo cho việc học. Nuốt nghẹn tôi cầm lấy xấp tiền, tìm một tờ giấy bọc lại, dự định để vào túi quần, cũng không nghĩ có thể để đâu tốt hơn vì hôm qua tôi đi quá vội.

Không lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng chú Bình vang lên làm tôi ngạc nhiên. Chú có mặt ở đây sao? Có phải chú là vệ sĩ đáng tin cậy nhất của Trung, được anh giao việc đưa tôi đi?

– Cô Chi… Cô dậy chưa?

– Chú chờ cháu một chút, cháu ra bây giờ đây ạ.

Tôi chuẩn bị nhanh chóng. Bộ quần áo tối qua thay ra tôi đã giặt nhanh, phơi ở ban công phía sau căn phòng, lúc này cũng tạm coi là khô, liền mặc trở lại. Chiếc áo của Trung… tôi trân trọng gấp lại, thực lòng muốn đem theo nhưng không tiện.

Mở cửa bước ra thư phòng bên ngoài, đứng cạnh chú Bình còn một người nữa trẻ hơn, anh ta mỉm cười với tôi, dù sắc mặt cả hai đều căng thẳng nhưng dường như bọn họ cố tỏ vẻ mềm mại để trấn an tôi. Tôi lo lắng hỏi:

– Anh Trung… lúc này anh ấy đang ở đâu?

– Cô đừng lo, cậu Trung nhắn cô cứ yên tâm trở về thành phố, cậu ấy sẽ đến tìm cô sớm thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui