Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Có lẽ đối với bất cứ một doanh nhân nào thì rung chuông niêm yết là một việc lớn đáng để khắc ghi cả đời.

Vào một ngày nắng đẹp gió nhẹ, các phóng viên có mặt tại sàn giao dịch Hongkong đúng giờ.

Trên bức tường màu đỏ, hàng chữ lớn “Lễ niêm yết chứng khoán lần đầu ra mắt tại Hongkong của công ty Khoa học kỹ thuật Khởi Yến” vô cùng nổi bật.

Doanh nhân ngôi sao từng được bàn luận sôi nổi trên mạng đang ở ngay trước mắt, các phóng viên lần lượt giơ máy lên chụp.

Hai năm trước Ôn Nghiên tuyên bố mở cửa toàn bộ chuỗi ngành giải trí vẫn như đang vang bên tai, hôm nay Khởi Yến đã thành công đổ bộ lên Sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông với mức định giá khổng lồ 20 tỷ USD.

Gần chín giờ sáng, các khách mời vào chỗ, chờ nghi thức khai mạc.

MC mở màn, giới thiệu các khách mời quan trọng có mặt tại đây, sau đó là chủ tịch kiêm tổng giám đốc Khởi Yến là Ôn Nghiên lên sân khấu phát biểu.

……

“Khởi nghiệp rất khó, rất vất vả, trong quá trình này có rất nhiều người hỏi tôi – có khổ không?”

“Tôi nói là khổ, sau đó họ hỏi, vậy tại sao tôi vẫn cứ kiên trì?”

“Tại sao nhỉ?” Anh cười, “Vì xứng đáng, vì, cái mà chúng tôi làm là sự nghiệp có giá trị.”

Kỷ Đinh ngồi bên dưới, nhìn ánh mắt của người đàn ông kể lại quá khứ và mô tả kế hoạch chi tiết cho tương lai, cô gần như phấn khích đến mức không thể thoát ra được.

Một niềm ao ước ấp ủ từ lâu kéo dài hàng nghìn ngày đêm.

Họ đã phấn đấu hết mình, vượt mọi chông gai tiến về phía trước.

Cuối cùng ngày hôm nay cũng đã thực hiện.

Khoảnh khắc ký hợp đồng, có thứ gì đó phá kén trong tim, dần dần mọc lên thành một gốc cây lớn tận trời cao.

Là thành công ư?

Không nghi ngờ gì nữa, là sự thành công cực lớn.

Nhưng khác với tưởng tượng trước đây của Kỷ Đinh, cô đứng trên sân khấu, nhìn những gương mặt xa lạ xung quanh, thứ trào dâng mãnh liệt trong lòng không phải là sự tự hào.

Mà là nhiệt huyết sục sôi muốn đảm đương trách nhiệm và dâng hiến.

Niêm yết, đối với nhiều người mà nói thì đó là con đường phải đi qua nếu muốn bay cao hơn. Đối với họ, đây chẳnng qua chỉ là công cụ để kiếm tiền mà thôi.

Thế nhưng đối với một số người khác thì khoảnh khắc rung chuông niêm yết mới là khởi điểm thật sự.

Nó sẽ khắc nên chương huy hoàng thuộc về riêng mình trong lịch sử lâu dài.

Muốn cả thế giới nghe thấy âm thanh của họ, nhìn thấy mơ ước vĩ đại của họ.

“Tang! Tang! Tang!”

Tiếng chuông vang vọng khắp đại sảnh, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục, cảnh tượng tươi sáng trước mặt trở thành một khung cảnh không bao giờ phai mờ trong những bức ảnh màu.

Ở giữa màn hình điện tử lớn của Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông là mã chứng khoán và nhãn hiệu của Khởi Yến, các con số màu đỏ nhấp nháy và được cố định ở mức giá mở cửa là 88,92 đô la Hồng Kông.

Tăng 39,8% so với giá phát hành.

Tiếng hoan hô vang dậy, ầm ĩ khiến Kỷ Đinh như có chút hoang hoải.

Sự giàu có trị giá hàng tỷ đồng đã tới.

Họ là người thắng cuộc lớn nhất hôm nay.

Trong bữa tiệc ăn mừng có rất nhiều doanh nhân và nhà đầu tư mạng internet được mời tới tham dự.

Đối với nhân viên Khởi Yến, đây là bữa tiệc vui vẻ, thoải mái nhất mà họ từng tham dự.

Ôn lại những tháng ngày vất vả đã qua, rồi nghĩ tới huy hoàng hôm nay, mỗi người đều thấy rưng rưng nước mắt, trong lòng có bao điều muốn nói.

Ánh mắt lại nhìn về phía trung tâm đám người, người đàn ông tuấn tú mỉm cười giơ cao ly rượu, không hề từ chối bất cứ người nào tới chúc rượu – đi theo một người lãnh đạo tốt thật sự rất quan trọng, không có Ôn tổng thì không có họ ngày hôm nay.


Là Ôn Nghiên một tay dẫn dắt họ, mở ra một thế giới mới mẻ.

Là tiêu điểm của mọi người, tâm trạng Ôn Nghiên cũng khó mà khái quát bằng hai ba từ. Không rõ anh đã uống bao nhiêu rượu, từng gương mặt tươi cười lướt qua lướt lại, tư duy cũng dần bay xa.

Kỷ Đinh khoác tay anh, môi luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Cô nhìn thấy Ôn Hề Ngữ ngoan ngoãn ngồi đó thì chớp mắt cười, vẫy tay gọi: “Hề Hề, lại đây.”

Cô bé đứng lên, mở to mắt, giọng nói trong trẻo: “Chị dâu.”

Ôn Hề Ngữ là em họ của Ôn Nghiên. Gần hai năm nay anh và Ôn Bách Thừa có mối quan hệ làm ăn qua lại nên cũng thân thiết hơn với con gái ông ta.

Tiệc mừng lần này cũng đặc biệt gọi cả cô bé tới.

Cô bé lon ton chạy lại chỗ Kỷ Đinh, thân thiết khoác cánh tay cô rồi thè lưỡi: “Tiệc hoành tráng quá!” Quay sang nhìn Ôn Nghiên, “Ông anh em tuyệt thật!”

Ôn Nghiên cười, xoa đầu cô: “Đừng cứ ngồi một mình vậy, theo anh chị đi vòng vòng đi.”

“Dạ.”

Ba người đi một vòng, đang cười nói thì một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước tới.

Anh mặc một bộ âu phục đắt tiền lại cắt may rất tinh xảo, gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, nhưng lại tỏ vẻ mặt lãnh đạm, khí chất cũng rất cao quý, lạnh lùng. Đôi mắt màu đen tuyền chỉ liếc nhìn một cái đã mang tới cảm giác ác bức, thâm sâu khó đoán.

Chỉ khi nhìn Ôn Nghiên, người đàn ông mới hơi nở nụ cười, giơ ly rượu lên: “Ôn tổng, chúc mừng.”

“Đàm tổng.” Ôn Nghiên chạm ly với anh, cũng nở nụ cười đáp lại.

Hai người không nói nhiều, trực tiếp uống cạn ly rượu.

“Ôn tổng thật hào sảng.” Đàm Tuyển Trì cười khẽ, “Đàm tôi đây quả nhiên không nhìn nhầm người, Ôn tổng có khí phách và sự quả đoán đặc biệt, tôi thật lòng thán phục.”

Ôn Nghiên nói: “Đàm tổng quá khen, cũng phải cảm ơn anh đã tận tình trợ giúp lúc ấy. Nếu không phải Cao Đỉnh thì Khởi Yến không thể phát triển tốt và nhanh như vậy.”

Cao Đỉnh là một trong những công ty đầu tư đỉnh nhất trong nước, phàm là doanh nghiệp họ nhìn trúng thì chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu trong ngành. Ban đầu vốn đầu tư họ dành cho Khởi Yến vừa hay là do Đàm Tuyển Trì đứng đầu và quyết định ngay lập tức.

Hiện nay công ty đã niêm yết, mang tới lợi ích khổng lồ cho đôi bên, mọi người rất vui vẻ khi thấy kết quả.

Ôn Nghiên như sực nhớ ra gì đó, vỗ vỗ cô bé đứng cạnh có vẻ đang thất thần: “Hề Hề, Đàm tổng trước đây khi làm giáo sư thỉnh giảng ở Thanh Hoa có phải đã từng dạy các em không?”

Anh nhìn cô, ra hiệu cô nói vài câu.

Ai ngờ Ôn Hề Ngữ nhanh chóng liếc nhìn Đàm Tuyển Trì rồi quay đầu sang nơi khác, đáp một tiếng không mặn không nhạt: “Dạ.”

Đàm Tuyển Trì cúi nhìn cô, không hề tỏ ra tức giận với hành vi bất lịch sự này, vẻ mặt vốn lãnh đạm xưa nay cũng không chút xao động.

Anh nói với Ôn Nghiên: “Hề Ngữ nghe giảng rất chăm chú, học hành và tiếp thu kiến thức mới cũng rất nhanh.”

Nghe vậy, Ôn Hề Ngữ đang tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo đã phải lên tiếng: “Sinh viên của thầy Đàm nhiều như thế, huống hồ em chẳng qua chỉ đến học ké, không ngờ thầy còn nhớ em, đúng là bất ngờ quá.”

Cô nói với vẻ kỳ quặc khó hiểu, Ôn Nghiên cười bất lực – cô nhóc này bướng bỉnh quen rồi, tuy không rõ hai người có khúc mắc gì nhưng cũng không thể ngang ngược với người ta được.

Kỷ Đinh đứng cạnh thấy thế liền khoác tay Ôn Hề Ngữ, nói với Đàm Tuyển Trì: “Đàm tổng, Hề Hề lâu quá không thấy anh, chắc là cũng có nhiều điều muốn nói, chúng tôi không làm phiền nữa.”

“Chị dâu…”

Bị ông anh và bà chị dâu bỏ rơi không chút thương xót, Ôn Hề Ngữ đứng đờ ra đó, liếc nhìn góc mặt tuấn tú của người đàn ông, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa nên nhanh chóng quay lưng bỏ đi.

Ai ngờ chưa kịp đi đâu thì cổ tay đã bị túm lấy, tiếp đó bị người ta kéo ra sau, ấn vào lòng.

Mùi hương tuyết tùng rất thơm ập tới, như lần nữa rơi vào lãnh địa của anh, không thể dứt ra cũng không thể trốn tránh.

Ôn Hề Ngữ kinh hoàng thất sắc, giãy giụa: “Cái đồ lưu manh xấu xa này! Mau buông tay ra!”

Người đàn ông dễ dàng ghìm chặt hai tay cô, lơ đãng nhếch môi cười.

Anh khom lưng, đôi môi mỏng như vô tình cố ý lướt qua vành tai mềm mại của cô: “Hề Hề…” Giọng nói trầm khàn dày dặn như có từ tính, “Tại sao không nghe điện thoại của thầy, hử?”


“…”

Cô bé giây trước đó còn quẫy đạp, la hét mắng người bỗng như bị mất tiếng.

Tiệc mừng kéo dài tới khuya.

Căn biệt thự trên tầng thượng ở số 1 Vịnh Thâm Quyến tĩnh lặng, mãi đến đêm khuya, ở bậc thềm nhà mới có một tia sáng.

Hai bóng người dựa vào nhau, được ánh đèn trên đầu chiếu xuống nền nhà đá mài, kéo ra rất dài.

Ôn Nghiên vừa vào nhà đã ngồi xuống đất, từ chối di chuyển: “Đường Đường, anh đau đầu quá.”

Trong tiệc mừng, đúng là anh đã uống rất nhiều rượu, bây giờ có thể gắng về tới nhà đã rất khó khăn rồi.

Kỷ Đinh đóng cửa, dịu dàng nói: “Vậy em đi làm nước mật ong cho anh nhé.”

Người đàn ông co một gối lên, ánh mắt nhìn cô vẻ ngơ ngác, không nói gì.

Cô xem như anh đồng ý nên đi ngay.

Kỷ Đinh lấy mật ong trong tủ lạnh ra, múc hai thìa vào ly nước ấm, chưa kịp khuấy thì nghe bên ngoài vang lên tiếng va chạm.

“Vợ tôi đâu! Vợ ơi!”

Cô chạy ra, ngạc nhiên thấy Ôn Nghiên nửa quỳ trên đất, lục tìm trong tủ giày: “Đường Đường, em ở đâu?”

Lâu quá không thấy bộ dạng anh uống say, Kỷ Đinh cảm thấy một niềm vui hiếm có.

Cô nhịn cười, đứng cạnh tường nhìn anh.

Ôn Nghiên không tìm thấy cô nên ủ rũ ngồi lại chỗ cũ, hoang mang nhìn đôi tay trống trải. Anh nhíu hàng lông mày rất đẹp, vẫn không nghĩ ra tại sao vợ lại đột nhiên biến mất.

Anh nhanh chóng lôi điện thoại ra, bắt đầu bấm số.

Kỷ Đinh vốn định đi lấy điện thoại, nhưng bỗng nhận ra Ôn Nghiên không phải gọi cho cô.

Bên kia nghe máy, người đàn ông nói bằng giọng nghiêm túc, hỏi thẳng: “Vợ tôi đâu?”

Kỷ Sâm bên kia sắp ngủ rồi bất thần bị đánh thức nên tức giận nói: “Vợ cậu mà cậu hỏi tôi?”

Ôn Nghiên im hai giây rồi nói rất lý lẽ: “Cô ấy là em gái cậu, nên hỏi cậu thôi.”

Kỷ Sâm tỉnh táo hơn, rồi mới nhận ra có gì đó sai sai: “Này, cậu uống bao nhiêu vậy? Hôm nay rung chuông cậu và em ấy đi với nhau mà?”

“Vậy hả?” Ôn Nghiên nhúc nhích rèm mi, “Hình như là thế, nhưng cô ấy biến mất rồi.”

Kỷ Sâm cau mày nhưng không thấy sự việc có gì nghiêm trọng cả: “Biến mất? Một người sống sờ sờ ra đó biến mất? Chắc chắn nó về nhà với cậu rồi, cậu gọi điện cho nó đi.”

“Ồ.”

Ôn Nghiên chậm chạp cúp máy, rồi lại bấm số.

Kỷ Đinh thầm nghĩ lần này chắc là gọi cô rồi, kết quả chờ mãi vẫn không phải cô. 🙂

Phương Trạch Vũ đang ôm Điền Giai Tuệ ngủ say sưa, lần này bị đánh thức cũng không dám nói to, đứng dậy ra ban công, che điện thoại nghiến răng hỏi: “Ông anh, cậu có dám gọi trễ hơn không?”

“Người anh em, cậu nhìn thấy vợ tôi đâu không?”

Phương Trạch Vũ ngớ người, tư duy trì trệ cuối cùng mới hoạt động, anh có vẻ khó tin: “Vợ cậu mà cậu hỏi tôi? Nếu thật sự ở chỗ tôi thì có phải là to chuyện rồi không?”

“Ồ, cũng đúng.” Người say rượu vốn có tư duy rất kỳ quái, Ôn Nghiên sau khi đồng ý còn không quên đạp lại một cú, “Vợ tôi không thèm thích cậu đâu, không thể ở chỗ cậu được.”

Phương Trạch Vũ: “…”


Anh nén cơn manh động muốn ném điện thoại xuống lầu: “Mẹ nó, cậu đã uống bao nhiêu hả?!”

“Tôi không rõ. Giờ tôi đúng là không dễ chịu lắm.” Ôn Nghiên nói, “Nhưng tôi nhớ là tôi và cô ấy cùng về nhà, sau đó cô ấy bỗng dưng biến mất.”

Phương Trạch Vũ hít sâu một hơi: “Không phải, thế chắc chắn là ở trong nhà thôi, cô ấy không thể nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài chứ?”

Ôn Nghiên ngẫm nghĩ: “Cậu nói có lý.”

Phương Trạch Vũ: “Lão đây đi ngủ nhé, bye bye.”

Kỷ Đinh đứng tại chỗ chờ rất lâu, cuối cùng cũng thấy người ấy gọi điện cho cô.

Cô bỗng muốn xem thử - nếu cô không nghe máy, liệu anh sẽ có phản ứng gì.

Kỷ Đinh tắt chuông, để mặc điện thoại nhấp nháy báo cuộc gọi tới.

Ban đầu Ôn Nghiên vẫn khá bình tĩnh, về sau vẻ mặt dần lo âu, rõ ràng là đứng ngồi không yên.

Cuộc gọi cứ kéo dài rồi tự tắt, anh không cam tâm mà gọi lại.

Vẫn không ai nghe máy.

Ôn Nghiên cụp mắt, máy móc lặp lại động tác gọi điện.

Âm báo bận “tút tút” trong điện thoại làm đau nhức thần kinh, một lúc sau cuối cùng anh cũng buông máy, không thử nữa.

An him lặng ngồi chỗ bậc thềm, sống lưng dựa vào bức tượng bằng ngọc lạnh lẽo đắt tiền, nửa cơ thể chìm vào trong bóng tối.

Sự tĩnh lặng khó chịu kéo dài trong không khí nặng nề.

Kỷ Đinh không thể chịu được dáng vẻ này nên vội đi tới, quỳ xuống: “A Nghiên.”

Ôn Nghiên như run lên, ngước mắt nhìn, Kỷ Đinh mới nhận ra trong mắt anh như có ánh sáng yếu ớt.

Anh khóc.

Chỉ vì nhất thời chưa tìm ra cô.

Cô không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc đó thế nào, chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn, mà lại nặng như ngàn cân, cũng muốn khóc theo anh.

Ôn Nghiên chợt nghiêng người tới ôm lấy cô, cổ họng khàn như bị viên sỏi chà xát: “Em đi đâu vậy?”

Kỷ Đinh xoa đầu anh: “Em đi pha nước mật ong cho anh mà.”

“Ồ.” Hàng mi của Ôn Nghiên rung rung, vùi đầu vào cổ cô, hạ giọng, “Ban nãy anh tìm em rất mệt mỏi.”

Có một vẻ nũng nịu, lại có chút tủi thân như một đứa trẻ.

Đâu giống doanh nhân một doanh nghiệp lớn có vẻ ngoài tuấn tú rực rỡ ban ngày.

“Ưm, em ở đây, không đi đâu hết.”

Kỷ Đinh hôn lên mắt anh, thấy mũi cay cay.

Lát sau cô gắng nở nụ cười: “Em đi lấy nước mật ong cho anh nhé? Uống xong sẽ dễ chịu hơn.”

Ai ngờ Ôn Nghiên rất kháng cự việc này, kéo cô lại: “Đừng đi!”

Ánh mắt anh như van nài: “Anh có thể đọc bản tóm tắt của bản cáo bạch đầu tư cho bạn được không? Đừng rời xa anh…”

Vốn dĩ không khí còn có chút lãng mạn, kết quả anh làm cho Kỷ Đinh phì cười trong nước mắt.

Đáng yêu quá, tư duy logic đúng là thần kỳ.

Cô tỏ vẻ nghiêm túc: “Không được.”

Người đàn ông gục đầu, có vẻ thất vọng “ồ” một tiếng.

Kỷ Đinh cực kỳ thích dáng vẻ khác thường này của anh, ánh mắt cô lóe lên tia gian xảo, mím môi cười: “Em muốn nghe định lý MM.”

Ôn Nghiên lập tức cười toe: “Được.”

Chắc không ai biết rằng dấu ấn của ngành Tài chính tiền tệ sâu sắc thế nào trong cuộc đời họ.

DCF là mở đầu cho việc quen biết và yêu nhau, CAPM lại là tín vật tình yêu của họ.

Tuy chỉ là lời thề không nói ra thành lời nhưng chính vào tối hôm đó, cả hai đã chắc chắn sẽ sống bên người kia cả đời.

Mà bây giờ, định lý MM đã chứng kiến vinh quang huy hoàng của họ, và cả tình yêu mãnh liệt họ dành cho nhau.


“Theo giả định về thị trường vốn hoàn hảo, giá trị của một doanh nghiệp là khoản chiết khấu của dòng tiền trong tương lai, bất kể cơ cấu vốn như thế nào. Đồng thời, chi phí vốn chủ sở hữu có đòn bẩy bằng chi phí vốn chủ sở hữu không có đòn bẩy cộng với sản phẩm và của phần bù nợ với tỷ lệ d/e.”

"Với thuế và chi phí giao dịch, giá trị của một doanh nghiệp có đòn bẩy tài chính bằng giá trị của một doanh nghiệp không có đòn bẩy tài chính cộng với lá chắn thuế lãi vay. Chi phí của một doanh nghiệp có đòn bẩy tài chính được tính bằng wacc và phần nợ phải nhân với 1 để giảm bớt mức thuế."

Ôn Nghiên nhìn cô, rất ngoan ngoãn đọc thuộc làu làu, lúc cuối còn tự nói: “Em xem, anh vẫn luôn nhớ mà.”

Kỷ Đinh cười: “Em biết anh luôn nhớ mà, chồng em là tuyệt nhất.”

Ôn Nghiên cười, rất tự đắc: “Vậy chắc chắn là em rất yêu anh.”

“…”

Kỷ Đinh suýt thì cười muốn ngất xỉu: “Phải phải, em yêu anh, em yêu anh nhất.”

“Anh cũng yêu em nhất, hơn nữa chỉ yêu mình em.”

Ôn Nghiên giữ lấy gáy cô, hương rượu nho dần len lỏi, quấn quýt nơi đầu lưỡi.

Kỷ Đinh mềm nhũn đổ vào người anh, được hơi ấm đó bao bọc, cảm thấy vô cùng yên tâm.

Không khí tĩnh lặng vô cùng.

Cô ngẩng lên, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Ôn Nghiên như có nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, “Đường Đường, công ty của chúng ta, niêm yết rồi.”

Kỷ Đinh thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Dạ.”

Anh giữ chặt tay cô, đôi mắt như có làn sóng lăn tăn: “Anh từng nói, sẽ kiếm tiền nuôi em, dành cho em mọi điều tốt nhất. Anh làm được rồi.”

Kỷ Đinh chớp mắt, cố gắng kiềm chế nước mắt chực rơi.

Cô muốn nói, thực ra anh đã làm được từ lâu rồi.

Ở bên anh, chính là mọi điều tốt đẹp nhất.

Trong bóng tối, đôi mắt người đàn ông sáng rực, Kỷ Đinh chồm tới, ánh mắt sáng như những viên kim cương long lanh: “Phải, anh làm được rồi.”

“…”

Cô ve vuốt mặt anh, bỗng nở nụ cười tinh nghịch: “Em cũng thực hiện được lời hứa của mình.”

Ôn Nghiên: “Hử?”

“Em đã hứa với anh, sẽ cho anh một gia đình.” Kỷ Đinh nói nhỏ.

Ôn Nghiên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Ánh nhìn di chuyển từ ngón tay trắng muốt xuống phần bụng bằng phẳng, thần sắc từ sững sờ chuyển sang chấn động.

“Đường Đường…”

Cổ họng anh nghẹn lại, miệng hơi há ra, nhưng lại không nói nổi một chữ, lát sau mới run rẩy phủ tay lên mu bàn tay cô.

Kỷ Đinh cười: “Đây là món quà mà ông trời dành tặng cho chúng mình.”

Nước mắt rưng rưng, yết hầu của Ôn Nghiên chuyển động, chỉ thấy cổ họng thít lại khó chịu: “Bao giờ…”

“Hôm trước mới phát hiện, thấy anh cứ luôn bận rộn nên chưa nói…”

Tích tắc đó, cô nhìn thấy một giọt nước trong veo rơi xuống, đúng vào bàn tay với mười ngón đan chặt nhau của họ, cảm giác ấm nóng.

Ôn Nghiên quay mặt đi, cụp mắt xuống, cả cơ thể đều run rẩy.

“Đường Đường, cảm ơn em, anh vui quá… cảm ơn em…”

Người đàn ông mặc kệ mình đang mất kiểm soát, nghẹn ngào lặp đi lặp lại.

Kỷ Đinh cũng rơi nước mắt, cô không nói, chỉ mím môi nở nụ cười.

Ở bậc thềm, nương theo ánh trăng, hai bóng người đang ôm chặt nhau.

Ôn Nghiên hôn lên trán Kỷ Đinh, lại cẩn thận cúi xuống, cách một làn vải mỏng, anh đặt một nụ hôn lên bụng cô.

Lát sau, anh khàn giọng hỏi: “Anh… có thể làm một người bố tốt không?”

Liệu anh có thể ngăn cản con mình đi vào vết xe đổ và cho chúng một tương lai hạnh phúc không? Liệu tình cảm gia đình yếu ớt thời thơ ấu có ảnh hưởng đến anh...

“Tất nhiên rồi.” Giọng nói dịu dàng của Kỷ Đinh kéo Ôn Nghiên quay về hiện tại, cô nhìn anh chăm chú, “Hãy tin em, anh sẽ là người bố tốt nhất tốt nhất thế gian.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui