Ca mổ nội soi của Kỷ Nhân Lượng rất thành công, hôm đó đã phơi phới nói: “Tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng!”
Bác sĩ lườm ông: “Sau này phải tập thể dục nhiều vào, không được ngồi lâu, hoặc khom người vác đồ nặng!”
Kỷ Nhân Lượng chột dạ đáp: “Được.”
Sức khỏe bố không còn gì đáng lo nữa, Kỷ Đinh tập trung thu dọn hành lý chuẩn bị ra nước ngoài.
Hôm xuất phát, cô xách hai valy đi cùng Điền Giai Tuệ.
Cứ nghĩ tới chuyện Kỷ Đinh đi một mạch hơn 4 tháng trời, Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng đã thấy không nỡ, tâm sự hàn huyên rất nhiều rồi lại dặn dò cô liên tục.
Kỷ Đinh kéo valy hòa vào dòng người lên trên lầu, cửa sổ kính trên tầng thượng để lộ trời xanh mây trắng, một bầu trời vô cùng trong sáng tươi đẹp.
Cô ngước lên nhìn, bần thần thở dài – chỉ tiếc là anh A Nghiên quá bận, không thể đến tiễn.
Bây giờ ngay cả một giấc ngủ tử tế đối với anh cũng là điều xa xỉ.
Đang ngẩn ngơ thì chuông điện thoại reo vang.
Kỷ Đinh như có linh cảm, nghe máy: “Alo?”
“Đường Đường.” Bên kia vẳng tới giọng nói trầm trầm của người ấy, “Sắp bay chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Vì vẫn đang buồn nên cô nhận ra giọng mình nghe có vẻ hụt hẫng, lập tức nở nụ cười: “Anh thế nào rồi?”
“Vừa họp xong.” Ôn Nghiên nói ngắn gọn tình hình bên này rồi hỏi, “Đồ đạc em mang theo đủ không? Giấy tờ tùy thân và bảng biểu đã mang theo chưa?”
Kỷ Đinh: “Em có mang theo rồi, yên tâm nhé.”
Ôn Nghiên: “Anh biết rõ bên đó, tình hình đại khái bên đó cũng còn nhớ nên nếu gặp vấn đề gì, em cứ hỏi anh bất cứ lúc nào nhé.”
“Em biết rồi.” Kỷ Đinh nũng nịu, “Anh phải nhớ em đó nhé.”
“Ừ, anh sẽ nhớ em lắm.” Anh cười.
“Quãng thời gian em không ở đây, không cho phép con mèo nhỏ nào tiếp cận anh!”
Ôn Nghiên lại cười: “Được.”
Rõ ràng cách xa nhau như thế mà cô lại cảm thấy như thể anh đang ở cạnh mình, từng câu từng chữ gõ vào trái tim: “Anh sẽ luôn nhớ em!”
Phải.
Chỉ cần trái tim gần nhau, khoảng cách xa mấy cũng có sao đâu.
*
Bay thẳng đến New York rồi phải ngồi xe hai tiếng đến Philadelphia.
Lúc đến nơi, Tô Duyệt Dung đã liên hệ với một tài xế người Trung Quốc, dưới sự giúp đỡ của ông ta, Kỷ Đinh và Điền Giai Tuệ không tốn chút công sức nào mà tìm được ký túc xá để ở.
Sau đó là một loạt việc như làm thủ tục nhập học.
Lần này đến trao đổi gồm bảy người, hai người đạt được học bổng là Kỷ Đinh và một bạn nam khác.
Lần đầu tới đây nên mọi người đều rất tò mò, đi dạo một vòng trong trường để tìm hiểu về căng-tin và tòa giảng đường. Buổi tối mọi người ăn bữa cơm đầu tiên ở Mỹ tại một quán ăn Trung Quốc.
Món trà và quà vặt Quảng Đông vẫn mang hương vị quen thuộc.
Muốn nhanh chóng hòa nhập thì cần kết giao nhiều bạn bè. Kỷ Đinh có một đàn chị học chung cấp 3 đang theo học đại học tại Đại học Pennsylvania, qua sự giới thiệu của đàn chị, cô đã quen biết được rất nhiều du học sinh Trung Quốc.
Có không ít người xuất ngoại từ khi học cấp 3, giờ đã có thể nói tiếng Anh rất trôi chảy.
Nhà trường đã tổ chức một buổi lễ khai giảng dành cho sinh viên quốc tế, tổng cộng có một nghìn sinh viên ngồi trong khán phòng, tất cả đều đến từ các quốc gia khác nhau trên thế giới.
Cô Merry làm chủ trì buổi lễ đã cho năm suất, muốn chọn một sinh viên từ mỗi châu lục lên sân khấu phát biểu để làm sôi động bầu không khí.
“Xin hỏi, có bạn nào đến từ châu Á muốn đại diện phát biểu không?”
Trong khán phòng im phăng phắc, thế là Merry lại lặp lại câu hỏi lần nữa.
Vẫn không ai lên tiếng.
Trên gương mặt Merry thoáng một vẻ thất vọng.
Cô nhìn thấy ở một góc nào đó thì mắt sáng lên, vẫy tay, “Cô gái may mắn, mời cô!”
Kỷ Đinh đứng lên cười với mọi người rồi lên sân khấu.
Bốn bạn khác đến từ các châu lục còn lại cũng đã chọn xong, Merry hỏi Kỷ Đinh: “Xin hỏi cô gái xinh đẹp, bạn có thể nói cho tôi biết bạn đến từ nước nào không?”
Cô cười: “Trung Quốc.”
Bên dưới lập tức ồ lên những tiếng hoan hô.
Kỷ Đinh thoáng liếc mắt thấy những đôi mắt màu đen quen thuộc đang nhìn cô với vẻ nhiệt tình.
Còn những gương mặt ở các khu vực khác thì ánh mắt toát ra vẻ tò mò và mong chờ.
Những người không cùng quốc gia không cùng dân tộc tề tựu tại đây, sống chung hòa bình, đây chính là một trải nghiệm vô cùng thần kỳ.
Cô nghĩ như thế, lồ/ng ngực như có một nhiệt huyết đang sục sôi.
Merry nói: “Xin hãy đại diện cho đất nước của bạn phát biểu vài lời.”
Kỷ Đinh cầm micro, trầm tư một lúc: “Có thể mọi người sẽ có một ấn tượng cố định về người Trung Quốc chúng tôi, cảm thấy chúng tôi cần cù thông minh, hơn nữa thi môn Toán lúc nào cũng đạt điểm cao.”
Cô cố ý dừng lại, bên dưới vang lên tiếng cười vui vẻ.
Kỷ Đinh cười: “Nhưng ngoài ra, chúng tôi còn rất yêu hòa bình, vui vẻ chấp nhận mọi nền văn hóa khác biệt, đồng thời mong muốn phát triển tình bạn với các quốc gia khác trên thế giới. Chúng tôi tin rằng chân thành có thể nhận lại chân thành, cũng vô cùng hy vọng có thể làm bạn cùng mọi người!”
Tiếng Anh của cô lưu loát và rất chuẩn, lời nói chân thành tới mức cả khán phòng bùng nổ những tiếng vỗ tay và hô hào như sấm dậy.
Kỷ Đinh xuống dưới, Điền Giai Tuệ lén giơ ngón cái: “Giỏi quá, đem lại bộ mặt cho đất nước ta!”
Kỷ Đinh cũng thấy hơi kích động, cảm giác có thứ gì đó trong lòng được thắp sáng, máu toàn thân đang sôi sục.
Trải nghiệm thần kỳ chỉ mới mở màn.
Môn đầu tiên của Kỷ Đinh là “định giá công ty”, ông giáo sư già hòa nhã ngồi trên chiếc ghế chân cao, xuất phát từ môi trường kinh tế vĩ mô mà phân tích tình hình thị trường trái phiếu toàn cầu những năm gần đây.
Tuy là tiết học tiếng nước ngoài nhưng ông giảng giải rất sâu sắc mà đơn giản, lại có kiến thức uyên bác, vô cùng dễ hiểu. Kỷ Đinh không chỉ nhập tâm nghe mà thậm chí sau khi tan học còn thảo luận với giáo sư, khiến ông quen mặt cô.
Chỉ một tháng mà Kỷ Đinh đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở Philadelphia như cá gặp nước.
Ngoài việc học, thi thoảng cũng cùng bạn bè đi dạo ở khu phố Tàu, hoặc hẹn bạn bè bản địa cùng đi đánh bóng, ăn uống. Cô cũng đi hết một lượt ngõ ngách ở đây, chụp rất nhiều hình ảnh.
Chỉ có một điểm không hoàn hảo, đó là cô quá nhớ người yêu mình.
Vì cách nhau 12 tiếng nên khi Kỷ Đinh ngủ thì ở Trung Quốc lại là ban ngày. Lại thêm công việc của anh bận rộn nên cơ hội liên lạc với nhau ít ỏi đến đáng thương.
Có mấy lần Ôn Nghiên hai, ba giờ sáng về nhà còn phải gọi điện cho cô, Kỷ Đinh xót anh nên cấm luôn việc đó.
Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian buồn phiền, vì mùa xin việc đã đến gần.
Hàng năm vào thời điểm này, đều là lúc các ngân hàng đầu tư nước ngoài tuyển đợt thực tập sinh mùa hè năm 2.
Thực ra Kỷ Đinh cũng chưa chắc chắn lắm về hướng làm việc, nhưng trong ngành đầu tư có thể thu hoạch được nhiều kinh nghiệm nên cô cũng nộp một loạt hồ sơ xin thử.
Quá trình sàng lọc các ngân hàng nước ngoài đặc biệt phức tạp, yêu cầu kiểm tra trực tuyến, sau đó là phỏng vấn video, chấm điểm AI và sau đó là các vòng phỏng vấn thủ công.
Kỷ Đinh nộp CV cho tổng cộng mười mấy công ty, mỗi công ty đều “chiến đấu” như vậy, vì thế cuộc sống của cô cũng trở nên vô cùng bận rộn, gần như mỗi sáng đều nhận được email thông báo mới.
Nhưng dù rất mệt thì mục tiêu của cô cũng vẫn kiên định, rõ ràng.
Trung tuần tháng 11.
Dưới sự chuẩn bị đầy đủ của Kỷ Đinh, cô đã thành công nhận được lời mời phỏng vấn cuối cùng của bốn công ty, trong đó có hai nhà tổng bộ ở New York, yêu cầu cô phải tới đó phỏng vấn.
Cô ngồi megabus, nhìn con đường hai bên mỗi lúc một náo nhiệt, cuối cùng tiến vào khu vực Manhattan.
Tổng bộ của MGS.
Một tòa nhà cực kỳ phong cách, khung cửa sổ chạm đất sạch sẽ không một hạt bụi, những nhân vật tầm cỡ trong kinh doanh đang qua lại nhộn nhịp.
Lịch sử hơn 200 năm, đế quốc tiền tệ trị giá cả hàng nghìn tỷ.
Ngay cả thang máy cũng rực rỡ hoành tráng.
Trong phòng hội nghị, Kỷ Đinh đối mặt với MD mức lương năm cả chục triệu đô (về cơ bản MD là chức vụ cao nhất của ngành đầu tư nước ngoài), cảm nhận rõ ràng sự đè nén căng thẳng. Tim cô đập thình thịch, cố mỉm cười để nói chuyện gãy gọn có lý, không để lộ dấu vết e sợ.
Những việc đã trải qua, dường như đều đã kết thúc vào thời điểm này.
Những chuyện mà anh A Nghiên kể cô nghe thoắt chốc xuất hiện ở hiện tại, Kỷ Đinh có một ảo giác như thể đang ở trên mây.
Khi phỏng vấn kết thúc, xuống quán café bên dưới mua một ly kem dâu, vị sữa ngọt ngào thấm vào tim gan, cô mới cảm nhận được những gì Ôn Nghiên đã trải qua.
Khi còn trẻ, nhất định phải ra ngoài ngắm nhìn thật nhiều.
Cảm nhận thế giới này rốt cuộc phong phú, màu sắc như thế nào.
Cuộc sống trao đổi học tập 4 tháng chớp mắt đã trôi qua.
Kết thúc học kỳ thì cũng là lúc gần tới Giáng Sinh.
Kỷ Đinh và Điền Giai Tuệ bay tới Boston, định ăn lễ ở bên đó.
Đêm Bình An.
Dòng người trên đường qua lại tấp nập, những quả bóng màu, cây thông Giáng Sinh trang hoàng lộng lẫy khắp mọi nơi. Tiếng chuông ngân vang, trên gương mặt mỗi người là những nụ cười vui vẻ.
Hai người đi dạo không có mục đích.
Trung tâm quảng trường có một cây thông Noel rất cao, phía trước có một ban nhạc đang hát, chính là ca khúc quen thuộc “Jingle bells”.
Dưới đất là những đụn tuyết nhỏ, ánh đèn màu rực rỡ chiếu vào đan xen tạo thành ánh sáng màu cam ấm áp.
Vào lúc náo nhiệt này, Kỷ Đinh cảm thấy một niềm vui đơn giản, thuần khiết.
Tiệm bán đồ chơi nhỏ hai bên đường khiến cô yêu thích không nỡ bỏ đi, lát sau túi đồ trên tay đã đầy ắp.
Cô còn đặc biệt mua một vòng hoa Giáng Sinh để đội lên đầu - nó được dệt từ cành và lá cây Đông Thanh, những quả nhỏ màu đỏ được tô điểm bằng lá xanh, tượng trưng cho hòa bình và niềm vui.
Không khí lễ hội tràn ngập, chủ tiệm là một bà cụ tóc bạc phơ, tặng cho hai cô gái chocolate, nếp nhăn nơi khóe mắt trông rất hiền từ: “Nếm thử nhé, rất ngọt.”
“Cảm ơn bà, đêm Bình An vui vẻ!”
“Đêm Bình An vui vẻ, Sweetheart!”
Kỷ Đinh lại mua một ly socola nóng, hơi ấm bốc lên, cô như một con mèo nhỏ thè lưỡi ra nếm thử độ ấm, nhưng lại suýt bị phỏng phải kêu thành tiếng.
Điền Giai Tuệ khoác tay cô, vui vẻ nói: “Tớ sẽ mãi mãi nhớ nơi này, hiếm có biết bao.”
Kỷ Đinh cũng cười tít mắt, nụ cười lan rộng trong làn hơi thở phả ra trắng xóa.
Phải, dù sau này họ có cơ duyên thế nào, có thể đạt đến vị trí cao đến đâu, thì chắc chắn cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ trải nghiệm quý giá này.
Trong túi vang lên âm báo.
Kỷ Đinh đưa ly giấy cho Điền Giai Tuệ, lấy điện thoại trong túi ra.
Là email.
Cô bấm mở ra, ngón tay chợt khựng lại.
[Congratulations!]
Đầu óc cô trống rỗng, niềm vui mừng bất ngờ ập tới bao trùm lấy cô.
Thế nhưng cô không có được cơ hội hét lên.
Trong lúc ngẩng lên, Kỷ Đinh nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đứng cạnh cây Noel.
Anh mặc áo khoác dài bằng nỉ màu đen, trên cổ là khăn quàng màu xám, một tay đút túi, tư thế ung dung lười nhác.
Cách nhau một biển người, người đàn ông từ từ quay đầu, ánh nhìn đan xen với cô.
Mày mắt đẹp như tranh vẽ, nụ cười trên khóe môi khiến vạn vật đều trở nên nhòa nhạt.
Túi đồ trong tay rơi “phịch” xuống đất. Kỷ Đinh đờ đẫn tiến lên hai bước, rồi lại dụi mắt.
Anh vẫn đứng đó, không phải ảo giác
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...