Sắc mặt Liêu Xuân Hoa lúc xanh lúc trắng, đứng đờ ra tại chỗ như một khúc gỗ, dường như đang cầu mong Ôn Nghiên tha thứ.
Thế nhưng sau khi nhìn kỹ vẻ mặt anh, bà ta hiểu hôm nay bắt buộc phải xin lỗi rồi.
Liêu Xuân Hoa thấy mất mặt triệt để, cực kỳ không tình nguyện lên tiếng: “Xin… xin lỗi.”
Vốn tưởng như vậy là xong, ai ngờ người đàn ông nhún vai, hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”
Cái này! Hoàn toàn là sỉ nhục hai mẹ con họ bằng một cách khác!!!
Liêu Xuân Hoa như bị giẫm phải chân, lại không dám làm to chuyện nên đành hạ giọng hậm hực nói: “Xin lỗi, ban nãy đã nói năng thô lỗ với hai đứa.”
Ôn Nghiên nhìn bà ta, khẽ cười: “Xem ra dì vẫn chưa hiểu.”
“Cái gì?”
Anh thở dài: “Chuyện dì nên xin lỗi nhất chính là đã trao cho thế hệ sau những giá trị quan hoàn toàn sai lầm, khiến họ nghĩ rằng họ có thể đạt được bất cứ điều gì họ muốn mà không biết tôn trọng và yêu thương bản thân.”
Kỷ Đinh nhìn bộ dạng tức hộc máu của Liêu Xuân Hoa mà cảm thấy chắc bà ta hẳn là phải giận lắm.
Nhưng rốt cuộc vẫn sợ hãi nên dù sắc mặt rất khó coi cũng không dám nói gì.
Ôn Nghiên lại chuyển sang nhìn Kỷ Nhã, bình thản hất cằm lên.
Kỷ Nhã cắn môi, gần như không do dự gì mà gục đầu nói: “Xin lỗi, em… không nên lấy đồng hồ của anh.”
Khí thế của anh quá mạnh mẽ, cô ta không có gan phản bác.
Ôn Nghiên cười, không chút cảm xúc: “Còn gì nữa? Không có lời nào muốn nói với chị em sao?”
Kỷ Nhã cứng người, đầu gục xuống thấp hơn rồi lại nhìn Kỷ Đinh: “Chị, em xin lỗi…”
Mỗi câu nói đều giống bị lăng trì, vạch trần hết mọi hành vi che đậy trước đó để phán xét, cô ta run rẩy, “Em không nên… ỷ vào việc chị tốt với em mà trắng trợn đòi hỏi…”
Cuộc chiến này toàn thắng!
Trước mặt Liêu Xuân Hoa và Kỷ Nhã, Kỷ Đinh chưa từng nhẹ nhõm hả giận như lúc này.
Nhìn bộ dạng như ăn khổ qua của họ mà cô cảm thấy sướng muốn chết.
Khi họ hàng đã đi hết, Kỷ Đinh mới hiện nguyên hình, vui tới mức đi vòng vòng trong phòng.
Ôn Nghiên nhìn cô với nụ cười yêu chiều, Kỷ Đinh chạy lại chỗ anh: “Em thật sự yêu anh quá rồi! Sao anh lại giỏi thế chứ!”
Cô cười tít mắt: “Để khen thưởng sức mạnh bạn trai max của anh, em quyết định…”
Ôn Nghiên nheo mắt, chờ cô nói tiếp.
Kỷ Đinh vòng vo đủ rồi, ánh mắt gian xảo: “Hôn anh một cái.”
Nói rồi hôn chụt một cái lên mặt anh.
“Sao nào? Thỏa mãn chưa?”
Ôn Nghiên nhướng môi: “Không thỏa mãn, vẫn muốn nữa.”
Kỷ Đinh nhận ra, lúc anh nói chuyện muốn độc miệng sẽ rất độc, trước mặt Liêu Xuân Hoa là ví dụ, nhưng nếu “trêu ghẹo” thì cũng thực sự là rất cám dỗ.
Nhưng dù là thế, phong thái của người đàn ông này cũng rất tao nhã và điềm tĩnh, giống như một quý ông đẹp trai đang mời một cô gái cùng khiêu vũ.
Kỷ Đinh cực kỳ thích dáng vẻ này của anh, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, tiến lên hôn anh.
Ôn Nghiên vốn ngồi trên ghế, thấy thế liền ôm eo cô để cô ngồi lên đùi anh.
Hàng mi anh vừa cong vừa dài, giống lông quạ mà cũng giống một chiếc quạt, khiến ngũ quan trên mặt càng tinh tế tuấn tú hơn.
Kỷ Đinh bị u mê anh đến điên đảo, bất giác lẩm bẩm: “Anh à, sao anh đẹp đến thế…”
Ôn Nghiên khựng lại, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình cô.
Anh cười: “Vậy hả?”
Kỷ Đinh như nghe thấy tim mình đập thình thịch, bất giác đôi môi đỏ hé mở, chấp nhận sự quyến luyến tiến vào sâu hơn của anh.
Ngón tay Ôn Nghiên nhẹ nhàng ve vuốt gáy cô, như đang ám chỉ một sự khao khát mãnh liệt.
Kỷ Đinh cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, gần như hưởng ứng nhiệt tình, nhưng vì khung cảnh này không thích hợp, không thể tiến thêm nữa, thế là đành dừng lại vào lúc quan trọng nhất.
Cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh.
“Học kỳ sau là nộp đơn xin trao đổi sinh viên ra nước ngoài…”
“Ừ.” Giọng nói trầm trầm rất hay, “Đường Đường muốn đi đâu?”
“Giống anh đó.”
Cô muốn đi dạo trên những con đường anh đã đi qua, cảm nhận bóng râm tươi mát dưới bóng cây hòe, ngửi mùi hương nhẹ nhàng của từng khóm hoa tường vi.
Cô muốn nghe bài giảng của các giáo sư nổi tiếng quốc tế trong lớp học của Học viện Kinh doanh Wharton, và cô muốn có sự va chạm gay gắt về ý tưởng với các đồng nghiệp xuất sắc không kém.
Cô muốn đi theo bước chân anh, đến từng góc phố, đáp lại tiếng gọi của Dinh Độc lập và Chuông Tự do.
Rồi lại để lại dấu vết sâu đậm thuộc về chính mình ở nơi này.
Kỷ Đinh vốn làm việc rất có mục đích, cô biết rõ bản thân cần gì.
Chính vì thế, chuyện khó càng thêm khó trong mắt người khác thì đối với cô lại dễ như trở bàn tay.
Tại Trường Wharton thuộc Đại học Pennsylvania, cuối cùng cô cũng giành được một suất học bổng công cho một dự án trị giá hơn 200.000 nhân dân tệ, giống như Ôn Nghiên vài năm trước.
Tuy chỉ là trao đổi nhưng xét cho cùng thì đây cũng là trường Ivy League.
Wharton là một trong những trường kinh doanh hàng đầu trên thế giới. Cơ hội này thực sự là hiếm có khó tìm.
Chuyện này được nhiều phụ huynh biết và lần lượt chúc mừngg Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung, làm cho hai ông bà cả ngày vui cười hỉ hả.
Thế là trong tình hình này, vận mệnh của Kỷ Sâm càng bi thảm hơn, bị sỉ vả chê bai tới cùng.
Nếu so với Ôn Nghiên thì chắc chắn anh không bằng, bây giờ lại bị em gái vượt mặt, trong lòng Kỷ Sâm ấm ức muốn chết.
Người ta kẻ mạnh bắt tay với nhau, chỉ một mình anh cô độc.
Càng tự ti hơn.
Học kỳ hai của năm 2 vội vã lướt qua, kỳ nghỉ hè Kỷ Đinh được các đàn anh đàn chị tiến cử, tìm được việc thực tập ở một ngân hàng đầu tư, địa điểm ở Bắc Kinh.
Vì vị trí ở ngay gần Trung tâm thương mại Quốc tế nên cô đã mặt dày dọn vào chung cư của Ôn Nghiên.
Tuy là “sống chung” nhưng trên thực tế, cả hai đều bận rộn việc riêng, có lúc cả ngày còn chẳng nhìn thấy mặt nhau.
Trong cái gọi là chuỗi khinh miệt trong ngành tài chính, các ngân hàng đầu tư luôn đứng đầu trong số bên bán với mức lương hậu hĩnh.
Công việc lặt vặt mà nặng nề, cực kỳ hao tổn tâm sức, ngày đầu đi làm Kỷ Đinh đã thấy áp lực vô cùng.
Mấy hôm mới thực tập đúng lúc nhóm nhỏ của cô vào dự án, cô cũng tăng ca theo đến khuya.
Cuộc sống tăng ca đến tờ mờ sáng này trôi qua được vài tuần thì Kỷ Đinh mới rảnh rỗi một chút.
Đúng vào cuối tuần, Ôn Nghiên cũng không có ở nhà, cô liền hẹn Điền Giai Tuệ cùng đi uống trà chiều.
Lúc mua sắm ở trung tâm thương mại, Kỷ Đinh nhắn tin cho ai đó: [Anh đang làm gì thế?]
[Trái tim]: [Đang bàn việc [hôn hôn]]
Kỷ Đinh bĩu môi: [Anh bận đến thế sao? Buổi tối có phải còn tham gia tiệc của những nhà khởi nghiệp không?]
[Trái tim]: [[Ừ ừ.jpg]]
Kỷ Đinh: [Hừ [lắc đầu] Đáng ghét!!!]
Anh mà vào guồng làm việc thì đúng là bán mạng.
Có một quãng thời gian cô về nhà rất muộn, lúc đẩy cửa ra vẫn vắng vẻ lạnh ngắt. Thường là ngủ đến nửa đêm mới mơ màng nhận ra có người nhẹ nhàng lên giường, ôm cô vào lòng.
Mà chín giờ sáng tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trải lạnh lẽo.
Cứ cảm giác như gặp phải kẻ phụ tình.
Kỷ Đinh tức giận, lại nhắn một emo sang: [[Anh thật không có tâm.jpg]]
[Trái tim]: [Anh sai rồi mà [tủi thân] Tối nay có thể về sớm một chút]
Emo dụi dụi tay này phạm luật rồi!
Kỷ Đinh thấy cơn giận tan biến, phì cười thành tiếng.
Điền Giai Tuệ đang thử đồ trước gương, nghe tiếng thì quay lại, kỳ thị: “Sao mà yêu đương lâu vậy rồi mà mùi vị từ cậu tỏa ra vẫn cứ chua lè thế nhỉ?”
“Ai cần cậu ngửi.” Kỷ Đinh trợn trắng mắt, “Lo mà thử đồ của cậu đi.”
Điền Giai Tuệ mỉm cười: “Được, tớ câm miệng.”
Kỷ Đinh mặc kệ cô nàng, cúi đầu tiếp tục trò chuyện với bạn trai yêu quý.
Kỷ Đinh: [Vậy tối nay phải ở nhà ngoan ngoãn chờ em nhé]
[Trái tim]: [Buổi tối em không có ở nhà hả [đỏ mặt]]
Kỷ Đinh: [Không ạ, vì em phải giúp gửi chuyển phát nhanh [mắc cỡ]]
[Trái tim]: [Hử?]
Kỷ Đinh hút một ngụm nước chanh quất, li.ếm đôi môi đỏ mọng rồi cười tủm tỉm gõ chữ: [Con mèo hoang nhỏ cô đơn, nhiệt tình như lửa, dâng đến tận cửa, bao anh hài lòng.]
Bên kia bỗng không trả lời nữa.
Kỷ Đinh tưởng tượng dáng vẻ Ôn Nghiên bất ngờ bị mình trêu ghẹo mà cười tít cả mắt.
Cô cất điện thoại, ngẩng lên nhìn Điền Giai Tuệ: “Chọn xong chưa?”
Điền Giai Tuệ: “Vẫn chưa, tớ mắc bệnh khó chọn lựa, cậu xem giúp tớ với.”
Kỷ Đinh mắt nhìn khá kén chọn, mấy bộ Điền Giai Tuệ chọn được đều bị cô xoi mói tìm ra lỗi.
“Mảng ở giữa này màu sắc hơi lố quá, khó chọn giày lắm.”
“Màu đỏ hoa hồng khó phối lắm.”
“Bộ này sẽ thấy eo thô.”
Cuối cùng Kỷ Đinh chừa lại đường lui mang tính tượng trưng: “Tất nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tớ, cậu chọn cái cậu thích là được.”
Điền Giai Tuệ: “…”
Cậu đã nói thế rồi tớ còn mua được mới lạ.
Hai người tay không trở về, sau lưng vẳng đến giọng nói không cảm tình của nhân viên bán hàng: “Xin cảm ơn quý khách.”
Lại đi một vòng, Điền Giai Tuệ nói: “Gần đây tớ thực tập, phát hiện bản thân không có quần áo phù hợp để mặc, phải mua vài bộ mới được.”
Kỷ Đinh: “Tớ cũng phải mua thêm quần áo mới.”
Họ vào một cửa hàng chuyên quần áo công sở nữ.
Kỷ Đinh cảm thấy phong cách của cửa hàng này vô cùng hợp ý mình, thế là hào hứng thử đến mấy bộ.
Nhớ đến đại hội dành cho nhà khởi nghiệp mạng internet tối nay, cô bỗng nổi lên một suy nghĩ, đôi mắt linh lợi thoáng nụ cười.
Chín giờ tối.
Ánh đèn sáng rực trong sảnh tiệc.
Buổi tiệc tối nay vào phút cuối cùng còn có bữa tiệc giới tài chính, mở rộng mối quan hệ, kết nối những nhà đầu tư có mắt nhìn độc đáo và những doanh nhân tung hoành khắp thế giới.
Ôn Nghiên đi một vòng, xem như đã thu hoạch được khá nhiều.
Anh biết rõ cách giao tiếp, quả thực là “như cá gặp nước”.
Cả một năm bận rộn vô cùng, tửu lượng của anh cũng đã được tôi luyện rất nhiều, nếu không với lượng rượu uống trong hôm nay, e là lại nôn một trận như lần trước.
Nghỉ ngơi trong nhà vệ sinh một chút, Ôn Nghiên quay trở lại đại sảnh.
Anh cúi nhìn đồng hồ đeo tay, đang suy nghĩ xem có nên gọi xe hay không thì bên cạnh vẳng đến một giọng nói bắt chuyện nghe vừa e ngại vừa thăm dò: “Thưa anh, anh đi một mình sao?”
Bữa tiệc như hôm nay thực ra không hoàn toàn là lôi kéo đầu tư, bàn về dự án, có lúc cũng sẽ xuất hiện những thứ khác.
Tuyệt đại đa số là những cô gái muốn đeo bám đại gia. Đương nhiên cũng có những người có tư duy rất rõ ràng, đặc biệt đến đây để đầu tư vào cổ phiếu tiềm năng.
Dù thế nào đi nữa thì dù không thể tạo dựng mối quan hệ lâu dài, chí ít vẫn có được một đêm kỳ diệu.
Ôn Nghiên ngẩng lên, chỉ thấy một cô gái ăn mặc quyến rũ, trang điểm tinh tế nhưng vừa vặn, đang nhìn anh không chớp mắt.
Anh có một trí nhớ chỉ nhìn qua là nhớ, nên nhận ran gay đây là Hứa Nhược Vân từng ăn nói thô lỗ với Kỷ Đinh vào buổi tiệc họp mặt bạn cũ.
Cô ta chưa tới gần mà một mùi nước hoa nhức mũi đã bay tới.
Mùi hương liệu nhân tạo này quá gắt mũi, Ôn Nghiên lặng lẽ nhíu mày, lùi lại một bước.
Kỷ Đinh không thích xịt những loại này, trên người cô lúc nào cũng có một hương sữa thơm bẩm sinh, ngọt mà không ngấy, luyện cho khứu giác của anh cũng thích những hương thơm tương tự.
Hứa Nhược Vân hẳn nhiên không phải danh gia vọng tộc, đại khái chỉ là hotgirl mạng hơi nổi tiếng, không biết từ đâu mà có được thiệp mời để trà trộn vào đây.
Ấn tượng ban đầu vốn không tốt, vì thế Ôn Nghiên chỉ thờ ơ liếc qua: “Chào cô, cô có việc gì?”
Chỉ là một ánh mắt hờ hững, mà tim Hứa Nhược Vân lại đập thình thịch.
Cô ta phải thừa nhận – lần trước gặp nhau, người đàn ông này đã khiến cô ta nhớ mãi không quên.
Anh cao lớn tuấn tú lại ăn vận cao quý thanh lịch, mới nhìn đã biết không phải hạng tầm thường. Hơn nữa đôi mắt đào hoa mang tính “xâm lược” kia, thực sự là mang lực sát thương quá mạnh đối với phụ nữ.
Chỉ tiếc là cô ta không có cách liên lạc với anh.
Còn về quan hệ của anh và Kỷ Đinh thì trong tiềm thức cô ta tự động trừ bỏ lựa chọn họ là người yêu của nhau – có lẽ là do lòng đố kỵ, đối với Hứa Nhược Vân thì Kỷ Đinh không thể nào tìm được người đàn ông tốt như vậy.
Có lẽ chỉ là kiểu như anh trai thôi.
Hôm nay cô ta đặc biệt nhờ vào bạn trai nhà giàu của mình để tới đây thăm dò, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ - duyên phận lại khiến cô ta nhìn thấy người đàn ông ấy.
Cô ta biết đối phương không có thiện cảm với mình nên cố gắng nở nụ cười rạng rỡ hơn: “Không có, tôi chỉ thấy anh đây đứng một mình ở đây, hình như đã uống khá nhiều… Nếu anh không thoải mái, tôi dìu anh sang đó nghỉ ngơi nhé?”
Ôn Nghiên không trả lời, chỉ nheo mắt nhìn.
Hứa Nhược Vân thấy thế thì càng cho là mình có cơ hội – phải, cô ta đẹp như vậy, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không rung động?
Nụ cười trên môi cô ta càng rõ nét, tiến lên một bước định kéo tay áo người đàn ông ấy: “Thưa anh, gần đây có một khách sạn năm sao, nghe nói rất đẹp, hay là tôi cùng anh sang đó nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...