“Hãy đứng lên! Đứng lên theo tôi! Không có gì ngăn trở tương lai!”
Trong phòng bao cao cấp của KTV, tiếng hát đinh tai nhức óc, ánh đèn rực rỡ giao hòa, phản xạ lên những người trẻ tuổi đang nhảy nhót bên dưới.
Đây là bữa tiệc của quán quân cuộc thi hát lần này tổ chức, mời tất cả top 10 thí sinh tới. Cơ bản thì mọi người đều là vua micro, hát say sưa nhiệt tình.
Mà ở góc sofa, có một người đàn ông đôi chân dài thẳng đang ngồi, có vẻ không hợp với bầu không khí nhiệt tình này.
Anh luôn yên lặng nghe hát, thi thoảng hớp một ngụm whisky, không hề có ý hát bài nào.
Nhưng cho dù chỉ ngồi một chỗ thì anh vẫn rất thu hút, rất nhanh có một bạn gái tiến tới gần, dò hỏi: “Anh Nghiên, hôm nay sao anh không hát bài nào vậy?”
Ôn Nghiên đặt ly xuống, ngẩng gương mặt lạnh nhạt lên, đáp gọn: “Cổ họng khó chịu.”
“Ồ, vậy ạ.”
“Ừ.”
Cô gái thấy anh tỏ vẻ không muốn bị làm phiền thì rất tự giác ngồi cách xa ra.
Chất lỏng cay cay trôi xuống họng, trong đầu Ôn Nghiên thoáng qua đôi mắt trong veo sáng rỡ của cô bé ấy.
Thật sự kỳ quặc, trước đây khi họ thân thiết với nhau, anh cũng chưa từng nhớ tới cô nhiều như vậy.
Nhưng hễ chia xa, nụ cười giọng nói gương mặt cô lại thường xuyên xuất hiện trước mặt.
Không chỉ thế, anh còn thường xuyên gặp cô, như một sự mỉa mai nực cười.
Nhưng dù tối đó ở siêu thị, cô liếc nhìn anh bằng ánh mắt không chút tình cảm, hay là đường cong nhàn nhạt nơi khóe môi lúc nãy, đều khiến anh không tài nào chấp nhận được.
Ôn Nghiên bỗng nhận ra, một nhận thức khiến tim anh nhói đau…
Cô không bao giờ còn cười với anh một cách chân thành từ đáy lòng nữa.
Anh bỗng thấy ngạt thở, đưa tay kéo cổ áo, rồi lại nốc từng ly từng ly rượu.
Hồi đêm 30, Kỷ Đinh khóc trong vòng tay anh, nói rất nhớ Bé Mập.
Lúc đó anh còn không hiểu, cũng không thể đồng cảm, nhưng giờ đây hình như anh đã hiểu.
Cảm giác đó có lẽ không thể lấy mạng người trong phút chốc, nhưng lại ngấm từ từ vào xương tủy, khiến bạn bất lực, khiến bạn hoảng sợ, khiến bạn tuyệt vọng, nhưng bạn lại bó tay không làm gì được.
Ôn Nghiên tự giễu uống hết ly rượu trong tay.
Thừa nhận đi, mày rất nhớ cô ấy.
Mày hối hận rồi.
Anh vụt đứng dậy, mím môi: “Tôi muốn chọn bài hát.”
Có người huýt sáo: “Chà, mọi người tránh ra hết đi, Nghiên thần sắp hát!”
Mọi người đều vô cùng mong chờ, các bạn đang bá chiếm micro cũng chủ động nhường chỗ.
Ôn Nghiên bước tới, ngón tay thon dài chấm vài cái trên màn hình, sau đó sắc mặt lạnh nhạt quay về chỗ ngồi.
Mọi người đều tò mò – rốt cuộc anh sắp hát bài gì?
Tên bài hát hiện lên, “Hiến thế” của Trần Tiểu Xuân.
Dù biết Ôn Nghiên là người Quảng Đông nhưng chưa từng nghe anh hát tiếng Quảng, bây giờ có cơ hội rồi.
Không ít người đều chưa từng nghe bài này, chỉ thấy đoạn dạo đầu hình như có phần thương cảm, và chút kỳ lạ - Nghiên thần đang bắt đầu đi theo con đường tình ca đau khổ hay sao?
Ôn Nghiên một tay cầm micro, đôi mắt đen sâu thẳm nặng nề, che giấu những cảm xúc mà người khác không hiểu được.
Anh không có gan nhớ em / em không có lòng gặp anh / thử hỏi anh có thể đi không
Chỉ cần anh xuất hiện / chỉ sợ em không muốn / sợ liên lụy làm em mất mặt
Trong lồng ngực như có thứ gì đó đang sinh sôi, kể lể những nỗi đau và khát vọng trong anh.
Đường Đường…
Mỗi khi nhẩm gọi cái tên đó, anh sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô giống như một luồng sáng, chiếu rọi thế giới tăm tối của anh.
Mà bây giờ, ánh sáng ấy đã biến mất.
Là anh đã đánh mất.
Thà rằng thất tình cũng không muốn thất lễ / chẳng lẽ phải gào thét với em
Thân thế này của anh / có tư cách gì để hiến thế
Cô bé không thuộc về anh, sau này cạnh cô cũng sẽ có người con trai khác.
Người đó sẽ ở bên cô.
Họ sẽ làm rất nhiều việc thân mật vô cùng – sẽ ôm, sẽ hôn, thậm chí sẽ…
Ôn Nghiên không có dũng khí nghĩ tiếp.
Anh lại nhớ tới lời Phương Trạch Vũ nói – tôi rất thích cô bé, muốn ở cạnh em ấy.
Lỡ như… lỡ như họ thực sự… Vậy thì anh phải làm sao?!
Có phải anh không thể làm gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn, gật đầu mỉm cười, sau đó chúc phúc họ hạnh phúc bền lâu?
Cứ nghĩ tới cảnh đó là anh thấy như bị ai đâm dao thẳng vào tim, đau tận xương tủy.
Không, không được… tuyệt đối không được!
Anh không thể chịu đựng chuyện này xảy ra!
“Rầm!”
Chiếc ly thủy tinh vỡ tan tành, mọi người đều giật bắn người: “…”
Chỉ thấy khóe mắt Ôn Nghiên đỏ ửng, hai tay chống lên mặt bàn bằng đá mài, cơ thể run run.
Một người đàn ông vốn bình tĩnh lạnh lùng lúc này như mất đi lý trí, ngón tay co chặt, sắp không giữ nổi mặt nạ của mình.
Không được.
Cô là của anh.
Không ai cướp đi được.
“Thất lễ.”
Ôn Nghiên hít sâu, nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế rồi đi nhanh ra ngoài.
“Ầm!”
Cánh cửa lại bị đóng sầm.
Mọi người trong phòng nhìn nhau.
Anh bị sao thế nhỉ?!
Mãi sau mới có một cậu em nói nhỏ: “Anh Nghiên có phải là… thất tình không?”
Mọi người nhìn nhau, không biết nên nói sao.
Đúng là rất giống.
Nhưng họ chưa từng nghe nói trước kia anh có bạn gái mà.
Cô bạn từng bắt chuyện với Ôn Nghiên không nhịn được lên tiếng: “Sao có thể? Có cô gái nào sẽ đá Nghiên thần chứ?”
Mọi người suy nghĩ.
Ồ, cũng đúng nhỉ.
Có lẽ anh chỉ là tâm trạng không tốt thôi.
Ôn Nghiên đứng ngoài hành lang, động tác gấp gáp gọi điện cho Kỷ Đinh.
Lịch sự, thể diện, tôn nghiêm gì đó, anh không cần nữa.
Chỉ cần cô bé của anh.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang thực hiện một cuộc gọi khác, xin hãy gọi lại sau…”
Anh cố nén cơn hoảng loạn trong lòng, lại gọi mấy lần nữa.
Vẫn nghe giọng nữ ngọt ngào không chút cảm xúc đó. Ôn Nghiên mím chặt môi – cô đã cho anh vào danh sách đen rồi.
Anh lại nhắn wechat cho cô, quả nhiên, hiển thị đối phương từ chối nhận tin nhắn.
Ôn Nghiên lần đầu cảm thấy một sự bất lực nặng nề, hy vọng mới nhen nhóm dường như bị dập tắt. Anh xuống lầu, vừa đi dọc hành lang ra cửa vừa gọi điện cho bạn cùng phòng của Kỷ Đinh.
Người đàn ông đi vội vã, toàn thân toát ra một vẻ lạnh lẽo không cho ai tới gần, khiến những người khách đi ngang bất giác phải quay nhìn.
Trong di động vẳng tới yêu cầu chờ, càng lúc quan trọng thì hình như càng không được như ý muốn. Ôn Nghiên bắt đầu nghĩ anh có phải đã sai tới mức không thể cứu vãn, nên ông trời cũng trừng phạt anh hay không.
Tối đó cô khóc rồi bỏ chạy, anh kông nên để mặc cô đau lòng tuyệt vọng rời đi như thế.
Nếu anh đuổi theo, liệu câu chuyện sẽ có chút cơ hội thay đổi không?
Lúc này ngoài hành lang bỗng có người hét lên: “Buông tôi ra!”
Cơ thể Ôn Nghiên rúng động, buông điện thoại xuống, quay phắt đầu lại nhìn.
Giọng nói này, anh quá quen thuộc rồi.
Thực sự là người mà anh ngày nhớ đêm mong.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp quyến rũ, hàng mi dày cong như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng, thậm chí ngay cả lúm đồng tiền đáng yêu đều là dáng vẻ mà anh quyến luyến nhớ mong.
Nhưng anh lại không kịp làm gì.
Kỷ Đinh như uống say, dựa vào tường khép hờ mắt, đôi tay bất lực đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Mà Lý Hạo đang cười toe toét, vừa cố ôm cô vừa s.ờ soạng lung tung: “Anh đã nói anh thích em, tối nay chúng ta nên đi thuê phòng, cùng tận hưởng đêm khuya tuyệt vời.”
Huyệt thái dương của Ôn Nghiên bỗng giật mạnh.
Bây giờ anh sắp mất khống chế, một ngọn lửa không tên đang bùng cháy.
“Ầm!”
Ôn Nghiên túm cổ áo Lý Hạo, một cú móc tay phải đẹp tuyệt vung lên, đánh cho tên kia loạng choạng mấy bước.
Lý Hạo bất ngờ bị đấm một cú, giận dữ ngẩng lên: “Mẹ nó…”
Đồng tử hắn co lại: “Ôn…”
Gương mặt đẹp trai lạnh băng như sương của Ôn Nghiên, không nói nhiều lời mà giơ chân lên đạp hắn một cú.
“Á!”
Lý Hạo thê thảm nằm gục dưới đất, van nài: “Anh Nghiên anh đánh em làm gì? Em đâu có chọc anh!”
Ôn Nghiên quỳ một chân xuống, kéo mạnh cổ áo hắn, sắc mặt tối tăm.
Anh nheo mắt: “Mày động đến người của tao.”
“Người của anh?”
Sắc mặt Lý Hạo biến hóa khôn lường: “Kỷ Đinh nói cô ấy không có quan hệ gì với anh.”
Tay Ôn Nghiên buông lỏng, gáy của hắn bỗng bị đập vào bức tường gạch trơn láng, đau đến mức hét lên thê thảm.
Lý Hạo bỗng thấy sợ hãi.
Không phải vì hắn không có sức đánh trả, mà vì người đàn ông này đứng từ trên cao nhìn xuống, như đang nhìn một con kiến hôi, không mang bất cứ hơi ấm nào.
Giống như hắn vốn chỉ là một con thú đã chết.
“Cô ấy và tôi không có quan hệ gì, tôi thừa nhận.” Ôn Nghiên bỗng cười.
Giọng anh tuy ôn hòa nhưng ánh mắt lại mang một vẻ xấu xa không che giấu: “Nhưng nếu cậu thực sự cho rằng cô ấy dễ bắt nạt…”
Khóe môi người đàn ông nở một đường cong, nói từng chữ một: “Tôi xử chết cậu.”
Kỷ Đinh cảm thấy mí mắt nằng nặng, cố hết sức mở mắt ra.
Cô bị sao thế này?
Ôi, đầu đau quá.
Những mảnh ký ức rời rạc trong đầu cứ liên tục xuất hiện.
Cô theo Lý Hạo tham gia bữa tiệc hát karaoke kia, phát hiện Trần Hinh Minh không hề tới.
Cũng tức là, mọi người ở đó, cô chỉ quen Lý Hạo, còn cần phải dựa vào anh ta để làm quen mọi người, mở rộng mối quan hệ.
Lý Hạo mang rượu tới cho cô, nói là lượng cồn rất thấp, uống bao nhiêu ly cũng không say.
Kỷ Đinh uống ngụm đầu tiên, quả thực không có gì lạ, rượu này khá dịu, còn mang theo vị ngọt vừa phải, cô rất thích nên uống thêm vài ly.
Sau đó chính là đủ thể loại mời rượu, nói những lời khách sáo.
Lý Hạo dẫn cô đi làm quen với mọi người ở đó.
Một lúc sau Kỷ Đinh bỗng thấy hơi váng vất, tứ chi rã rời.
Lý Hạo chính vào lúc đó đã bắt đầu để lộ ý đồ bất chính của hắn.
Hắn mượn ánh đèn mờ ảo để che giấu, to gan đặt tay lên vai cô.
Ban đầu Kỷ Đinh còn giữ thể diện, cực kỳ khéo léo từ chối hắn. Nhưng hắn lại được nước lấn tới, bắt đầu xoa đầu và đùi cô.
Cô thực sự không chịu đựng được, đứng dậy ra khỏi phòng.
Ai ngờ hắn lại mặt dày đuổi theo ra ngoài.
Sau đó thì có cảnh ban nãy.
Bên tai là từng tiếng kêu la thảm thiết, ý thức của Kỷ Đinh dần tỉnh lại, dựa tường đứng thẳng lên.
Đập vào mắt là một bóng dáng cao lớn.
Cô bất giác tiến lên hai bước, chóp mũi lại ngửi thấy mùi hương thanh mát.
Là anh.
“Anh A Nghiên…”
Kỷ Đinh lẩm bẩm như đang nằm mơ.
Nắm đấm đang giơ lên của người ấy bỗng dừng lại, rèm mi rung rung quay sang nhìn cô: “Đường Đường?”
Kỷ Đinh lúc này mới nhìn rõ tình hình – Lý Hạo co ro nằm dưới đất run rẩy, ánh mắt nhìn Ôn Nghiên tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Anh đánh anh ta?” Cô bỗng cuống lên, nói thẳng, “Lỡ anh ta bị thương thì anh phải làm sao?”
“Em đang lo cho anh à?” Khóe mắt Ôn Nghiên thoáng nụ cười, dịu dàng nói, “Đừng lo, anh đánh rất khéo, chắc sẽ bị nội thương thôi, không nhìn ra đâu.”
Lý Hạo nghe thế thì rùng mình, run lẩy bẩy.
Người đàn ông này, quá đáng sợ!
Ôn Nghiên cúi đầu nhìn hắn: “Lời tôi đã nói, cậu nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ… nhớ kỹ rồi…”
Người đàn ông nhếch môi: “Nếu cần tiền thuốc men, có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Lý Hạo nào dám đòi tiền thuốc men, run lập cập bò dậy rồi bỏ chạy mất hút.
Đến khi không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, Ôn Nghiên mới quay sang nhìn cô bé.
Anh lẳng lặng nhìn cô, tiến lại gần hơn.
Một bước.
Lại bước nữa.
Khoảng cách càng lúc càng gần, dường như trong tích tắc có thể đưa tay là chạm tới.
Đúng lúc anh sắp ôm lấy cô thì Kỷ Đinh bỗng lùi lại.
“Đừng lại đây.”
Ánh mắt cô tràn ngập sự cảnh giác khiến tim anh nhói đau.
Yết hầu Ôn Nghiên động đậy, giọng khàn khàn: “Đường Đường, em đang trách anh sao?”
Anh đứng tại chỗ, cụp mắt xuống: “Anh xin lỗi em, được không?”
“Em không cần! Lần nào anh cũng xin lỗi em nhưng thực ra anh chưa từng cảm thấy mình làm sai!” Kỷ Đinh cắn môi, nhấn mạnh, “Em không cần lời xin lỗi của anh!”
Ôn Nghiên lại cảm thấy mừng rỡ - cũng may cô uống say, nếu không sẽ chỉ nhẹ nhàng phất áo bỏ đi, chứ không phải cãi nhau ầm ĩ với anh thế này.
Anh khẽ nói: “Không phải thế, Đường Đường, anh…”
“Em không muốn nhìn thấy anh.”
Ôn Nghiên kinh ngạc ngẩng lên, nghe Kỷ Đinh chậm rãi lặp lại: “Em không muốn nhìn thấy anh, xin anh đừng đến làm phiền em nữa.”
Cô nói xong không chút lưu luyến quay lưng bỏ đi.
Anh bỗng có một cảm giác hoảng sợ như sắp mất đi thứ gì đó, khi đại não còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lao tới ôm lấy cô.
“Đừng đi.”
Lồ.ng ngực cứng cáp của Ôn Nghiên áp vào tấm lưng gầy yếu của Kỷ Đinh, cánh tay vòng quanh người cô thật chặt như sợ cô lại bỏ chạy.
Hơi thở anh phập phồng: “Đừng rời xa anh, được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...