Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Xuống tàu rồi, hướng dẫn viên đưa mọi người đến đi bộ trên sông băng Vatnajökull.

Vatnajökull là sông băng lớn nhất ở Iceland, với độ cao 1.500 mét và độ dày băng trung bình hơn 900 mét. Bề mặt có hình dáng kỳ dị, với kết cấu tua rua như lông vũ xen lẫn tro nham thạch đỏ thẫm, hòa vào thành một cảnh tượng kỳ lạ.

Kỷ Đinh lúc nhỏ từng thấy tuyết ở Đông Bắc, đó là một thế giới trắng mênh mang, nhìn không thấy bờ bến, thuần khiết vô cùng. Nhưng trước mắt lại là cảnh tráng lệ khiến người ta rúng động, làm nội tâm cô phải cảm thán không ngớt.

Đi dạo khoảng hai tiếng thì mọi người đều hơi mệt rồi. Đặc biệt là các bạn gái, người nào người nấy thở hồng hộc, không nói chuyện nổi.

Châu Mẫn nói: “Đau khổ quá rồi, tôi không chịu được nữa.”

Hình Dư Di khó nhọc lê bước, hơi thở đứt quãng: “Tôi cảm thấy, tôi vẫn có thể chịu khổ thêm tí nữa.”

Viên Ân Hy bên cạnh khẽ thở một hơi, cô mới quay sang hỏi: “Ân Hy, cậu vẫn ổn chứ?”

Viên Ân Hy lau mồ hôi, cắn răng gật đầu: “Ừ, tớ không sao.”

Triệu Thừa Chí nói: “Nào, để tôi dìu cậu.”

“Cảm ơn.” Miệng thì nói thế nhưng cô ta có vẻ lơ đãng.

Ánh mắt nhìn về mấy người đi phía trước, rồi khóa chặt ở bóng dáng cao ráo kia.

Cạnh Ôn Nghiên, cô bé đang đi chậm lại, đôi chân hơi run rẩy. Người đàn ông dường như sợ cô trượt ngã nên luôn thân thiết quan sát tình hình của cô.

“Tay sao vẫn lạnh thế này?” Anh hỏi.

Kỷ Đinh nở một nụ cười bẽn lẽn, “Bác sĩ nói huyết khí của em khá yếu.”

“Lạnh à? Có cần anh đưa áo cho em không?”

“Không cần.” Kỷ Đinh cong môi, có một vẻ kiêu ngạo, “Muốn anh cõng em, em đi không nổi nữa.”

“Vậy hả?” Ôn Nghiên dừng bước, làm ra vẻ khuỵu xuống, “Lên đây.”

Kỷ Đinh vội khoát tay, mắt gian xảo: “Em đùa mà, thôi vậy.”

Gương mặt anh thoáng nở nụ cười, đuôi mắt nhướng lên: “Thật sự không cần à?”

“Không! Cần! Đâu! Anh cứ tiết kiệm sức lực đi!”

Viên Ân Hy mím môi nhìn cảnh tượng này.

Tuy biết Ôn Nghiên xem Kỷ Đinh là em gái, nhưng cô ta vẫn thấy có chút khó chịu.

Trước kia vẫn chưa từng thấy anh tỏ thái độ thân thiết với người khác giới nào, cười tươi như vậy, cực kỳ dịu dàng.

Hành trình một ngày kết thúc, mọi người ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Kỷ Sâm vào nhóm đề nghị xuống quán bar dưới lầu chơi thử, thế là mọi người thay bộ quần áo thoải mái hơn, tập hợp dưới đại sảnh.


Vì kinh nghiệm bi thảm bị lạnh tới mức sắp chết tới nơi vào ban ngày, Kỷ Đinh thay một chiếc áo bông to, cuốn mình trong đó rất chặt, kín kẽ.

Nhìn thấy cô, Phương Trạch Vũ cười muốn đứt hơi, kéo quả bông trên nón cô trêu ghẹo: “Bánh tro nhỏ.”

Kỷ Đinh chỉ để lộ đôi mắt to, ậm ừ nói: “Em sợ lạnh mà.”

Kỷ Sâm gọi mấy chai bia, đưa cho cô một chai: “Uống xong sẽ hết lạnh.”

Hình Dư Di ngồi cạnh đùa: “Kỷ Sâm, sao cậu lại dạy hư em gái vậy?”

Kỷ Đinh cũng rất thắc mắc – trước kia anh chưa bao giờ chủ động khuyến khích cô uống bia rượu, hôm nay sao bỗng dưng đổi tính rồi?

Cô vô thức uống một ngụm, suýt thì nôn ra.

Cái thứ này!

Cũng! Quá! Là!

Khó! Uống! Rồi!

Chẳng trách!

Kỷ Đinh ngước lên, không bất ngờ khi thấy trong mắt Kỷ Sâm là nụ cười đắc thắng.

Chậc chậc, đáng ghét chết đi được!

Phương Trạch Vũ choàng vai Kỷ Sâm, toét miệng cười với Kỷ Đinh: “Em gái, đợi anh Trạch Vũ giúp em xử lý ông anh em cho!”

Họ đùa giỡn bên này, không chú ý tới Viên Ân Hy nãy giờ im lặng bỗng kéo vạt áo Ôn Nghiên, nói nhỏ: “Có thể ra ngoài một chút với mình không?”

Hai người bước ra ngoài phòng, đến một góc vắng người, đón làn gió mát lạnh.

“Chuyện gì?”

Viên Ân Hy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Chúng ta đã tốt nghiệp rồi, có những lời mình muốn nói với cậu.”

Rèm mi của Ôn Nghiên động đậy, trên gương mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

Giọng anh ôn hòa, nhưng đáy mắt không có bất cứ hơi ấm nào: “Ân Hy, đừng nói ra.”

Tim Viên Ân Hy giật thót, ánh mắt hơi tránh né – Hóa ra, hóa ra anh đã biết từ lâu.

Ôn Nghiên lịch thiệp gật đầu: “Nếu không có gì thì tôi quay lại trước.”

Khoảnh khắc anh quay người đi, Viên Ân Hy bỗng lên tiếng: “Nhưng mình không cam tâm.”

Bước chân Ôn Nghiên dừng lại tại chỗ, nhưng không quay đầu.


Sắc mặt anh trở nên lạnh nhạt vô cùng, rèm mi dài cụp xuống, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

“Có phải cậu, có người mình thích rồi không?”

Sau lưng vẳng đến tiếng nói yếu ớt nho nhỏ của cô gái.

Vẫn phải nói thẳng ra vậy, trong mắt Ôn Nghiên thoáng qua một nét nóng nảy.

Viên Ân Hy mím môi: “Mình… chỉ cần một câu trả lời…”

“Không có.” Người đàn ông quay lại, vẻ mặt bình tĩnh.

Viên Ân Hy sững người, lát sau mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi ban nãy.

Anh không có người mình thích? Cô ta còn tưởng…

Trong lòng gợn lên niềm vui nho nhỏ, Viên Ân Hy vô thức buột miệng: “Thế… thế có phải mình có cơ hội không?”

Ánh đèn giao hòa vằn vện, dường như cô ta thấy Ôn Nghiên cười, nhàn nhạt, không chân thực cho lắm.

Viên Ân Hy mấp máy môi, chưa kịp nói thì nghe anh nhả ra hai chữ, không mang bất cứ cảm xúc gì trong đó: “Không có.”

Mọi sự ôn hòa như tiêu tan thành mây khói, người đàn ông bỏ đi không chút quyến luyến.

Kỷ Đinh uống hết mấy ly cocktail mới phát hiện anh A Nghiên biến mất, nhắn tin hỏi anh thì anh nói rằng không thoải mái nên về phòng trước.

Tuy không biết đây có phải từ chối khéo hay không, nhưng cô vẫn định lên lầu xem thử.

Chào mấy anh chị kia xong, Kỷ Đinh đi lên gõ cửa phòng Ôn Nghiên.

“A Sâm?”

Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng trễ nãi, để lộ xương quai xanh gợi cảm rất đẹp. Tóc vẫn ướt nhẹp, đang rỏ nước, hình như anh mới tắm xong.

Thấy cô bé gò má ửng hồng đứng ở cửa, Ôn Nghiên ngẩn người rồi vô thức khép cổ áo chặt lại.

Anh cúi đầu quan sát cô: “Em uống say hả?”

“Không có.” Kỷ Đinh dựa cửa, chống cằm, “Tư duy em vô cùng rõ ràng, còn nhớ định luật bảo toàn động năng, bất đẳng thức Chebyshev, và cả hoạt động cụ thể quá trình chưng cất… em… em còn biết đọc thuộc số Pi nữa cơ!”

Cô bé lắc lư cái đầu:

“3.1415926535897932384626…”

Ôn Nghiên khẽ cười thành tiếng – còn nói chưa say à.


“Một mình em hả? A Sâm đâu?”

Kỷ Đinh nói nhỏ: “Họ vẫn đang ở dưới.”

Ôn Nghiên hơi cúi người, giọng dịu dàng: “Thế, Đinh Đinh tìm anh có việc à?”

“Không phải anh không khỏe sao? Em đến thăm anh.”

Kỷ Đinh chớp mắt, rất tự nhiên bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế mềm trước ô cửa sổ lớn chạm đất, sau đó nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Nhìn tư thế từ khách biến thành chủ của cô, Ôn Nghiên bất giác bật cười, lắc đầu.

Anh bước tới, đắp lên người cô một tấm chăn mỏng rồi giải thích: “Anh không phải là không khỏe, chỉ là không thích những chỗ quá ồn ào mà thôi.”

“Thế ạ.” Kỷ Đinh co người trong tấm chăn len ấm áp, thoải mái cuộn người lại, dịu dàng nói, “Anh à, nếu không buồn ngủ thì có thể nói chuyện với em không? Bây giờ em vẫn chưa muốn ngủ.”

Tuy đã là mười giờ tối nhưng bên ngoài trời vẫn sáng rỡ.

Lúc họ vừa đến đây thì nơi này luôn là ngày trong vùng cực, mấy ngày gần đây mới bắt đầu có hiện tượng màn đêm buông xuống.

“Được thôi.” Ôn Nghiên vào nhà tắm thay một bộ đồ thường ngày, ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười hỏi, “Nhóc ma men, em muốn nói chuyện gì?”

“Em không phải nhóc ma men.” Kỷ Đinh mở mắt, nghiêm túc sửa lại, “Em rất tỉnh táo.”

Anh không nhịn được tủm tỉm cười, hùa theo cô: “Được, em rất tỉnh táo.”

Kỷ Đinh hài lòng, vươn vai vặn vẹo như một con mèo, rồi nhìn chăm chú cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là khung cảnh băng tuyết rực rỡ, nhưng trong phòng lại ấm áp vô cùng, không cảm thấy lạnh chút nào.

Cô hơi thất thần, mãi sau mới nói: “Anh A Nghiên, anh có từng suy nghĩ sau này muốn làm gì chưa?”

Ánh mắt Ôn Nghiên cũng bị cô dẫn dắt hướng về phía thế giới bàng bạc ngoài kia.

Anh hơi mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Đinh Đinh nghĩ sao?”

“Em không rõ.” Kỷ Đinh thành thật, “Vì em cũng không biết mình muốn làm gì.”

Anh nhướng môi: “Đường em đi còn dài, không vội, cứ từ từ.”

“Thực ra bốn năm đại học sẽ qua rất nhanh, sau đó học thạc sĩ, tốt nghiệp, tìm một công việc tốt, sống một đời bình ổn…” Cô hạ giọng, “Nhưng em không muốn như vậy…”

Ánh mắt Ôn Nghiên xao động, quay sang nhìn cô.

“Công việc tốt, lương cao chẳng phải không tốt sao?”

“Không phải không tốt, mà là em muốn làm việc có ý nghĩa hơn.” Ánh mắt Kỷ Đinh chạm vào mắt anh, mím môi cười, “Em biết anh cũng muốn.”

Ôn Nghiên không nói, lát sau mới cười ôn hòa: “Những gì em biết về anh đúng là còn nhiều hơn anh tưởng đấy.”

Kỷ Đinh lặng lẽ nhìn anh, nói khẽ: “Anh A Nghiên, thực ra anh không thích làm những việc đó phải không? Anh không vui, em có thể nhận ra.”

Rèm mi Ôn Nghiên động đậy.

Anh cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.


Mãi sau bên tai Kỷ Đinh mới vẳng đến giọng nói như có như không: “Phải.”

“Anh có muốn nói về nguyên nhân cho em nghe không?” Cô ngẩng lên nhìn góc mặt tuấn tú trong màu trắng xóa của tuyết, “Em sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Ôn Nghiên cụp mắt xuống.

Đã không biết là lần thứ mấy anh nghe thấy câu nói này.

Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không để tâm, nhiều nhất cũng chỉ coi là một câu nói của trẻ con.

Huống hồ, thể hiện vẻ yếu đuối trước mặt người khác là hành vi ngu ngốc cùng cực.

Chí ít anh luôn cho rằng như vậy.

Nhưng hôm nay, không biết là do thế giới tuyết này quá thuần khiết trong trắng, hay là ánh mắt cô quá trong trẻo, lần đầu Ôn Nghiên muốn thổ lộ tâm sự.

“Đinh Đinh, em có biết là thực ra anh rất hâm mộ em không?”

“Hâm mộ em?” Ánh mắt cô bé Kỷ có vẻ không hiểu.

“Đúng.” Khóe môi anh có một đường cong rất khó thấy, “Người nhà em, họ đều rất quan tâm em.”

“Anh chưa từng cảm nhận được sự quan tâm như vậy.” Yết hầu Ôn Nghiên chuyển động, ánh mắt xa xăm, “Từ khi anh nhớ được, mối quan hệ của cha mẹ không hòa thuận. Họ rất bận, không có thời gian ở cạnh anh, chỉ có lúc Tết mới xuất hiện.”

“Ánh mắt họ hiếm khi nhìn anh, nên anh nghĩ rằng phải trở thành người giỏi giang như họ, khiến họ phải nghiêm túc nhìn anh một lần.”

Nên anh mới yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như thế, không một khắc ngơi nghỉ.

Nhưng dù là vậy, cũng không có được bất kỳ hiệu quả nào.

Lúc chín tuổi vì cha mẹ ra nước ngoài làm việc, anh dọn đến Thâm Quyến sống cùng ông ngoại và cậu, mãi đến khi tốt nghiệp cấp 2 mới quay về Huệ Châu sống một mình. (một thành phố thuộc tỉnh Quảng Đông – Trung Quốc)

Anh họ của Ôn Nghiên rất nghịch ngợm, ở trường là thiếu niên bất hảo, nhưng chỉ cần thành tích cậu ta khởi sắc một chút là cậu mợ đều mừng ra mặt, dẫn cậu ta đi công viên hải dương chơi cả ngày.

Lúc đó Ôn Nghiên đứng ngay sau cánh cửa khép hờ, nhìn một nhà ba người họ vui vẻ hỉ hả quay về, vừa cởi giày vừa kể những chuyện thú vị xảy ra trong ngày.

Cảnh tượng ấy trở thành bóng đen trong ký ức, mãi không xua tan được.

Anh thật sự không hiểu, thậm chí còn có chút tủi thân.

Rõ ràng những chuyện đó quá dễ dàng với anh, tại sao, hai người kia lại không chịu nhìn ngó gì tới anh?

Anh cũng muốn nhận được một đóa hồng nhỏ khi thi được trọn điểm, muốn cùng cha mẹ đến công viên thả diều vào mùa xuân, muốn cùng họ ngồi trên sofa xem phim trong những đêm tối bình thường, tĩnh lặng.

Nhưng đây chỉ là một giấc mơ.

Thậm chí ngay cả câu “ngủ ngon” mà anh còn chưa từng nghe thấy.

Bàn trà trong nhà lúc nào cũng để lại từng xấp tiền đỏ tươi, mặc người rút ra như một xấp khăn giấy bình thường.

Thật nực cười làm sao khi việc đưa tiền lại trở thành sợi dây duy nhất để liên kết tình cảm.

Ôn Nghiên gần như không nhận được bất cứ tình cảm ấm áp nào trong gia đình, nên khi anh tiếp xúc với nhà họ Kỷ, anh cảm thấy chấn động thực sự.

Tình thân đó trong mắt anh thật quá tốt đẹp, anh muốn chạm vào nhưng không dám, chỉ có thể xem mình như một người khách vội vã dừng lại để nhìn ngắm rồi rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui