Hôm sau là lễ kết thúc khóa học của lớp, các anh chị hướng dẫn và cán sự lớp tổng kết lại một tuần sinh hoạt và học tập, sau đó tiến hành đánh giá các học sinh xuất sắc.
Kỷ Đinh là ủy viên văn nghệ, lại thêm buổi tối đã cống hiến rất lớn cho buổi biểu diễn nên thành công được chọn là “học viên Tử Kinh”.
Anh Châu nói: “Các bạn đến từ năm châu bốn bể, có thể gặp nhau tại đây cũng là duyên phận.
Anh đã chuẩn bị một số tấm bưu thiếp, các em có thể viết những lời mình muốn nói với các bạn, sau đó bỏ vào phong bì đưa cho đối phương.”
Anh cười, vẻ ý nhị sâu xa: “Đợi sau khi hạ trại mới được mở ra xem nhé.”
Trong lớp vang lên tiếng cười đùa – dù sao ở đây toàn là người thông minh, lại đang ở thời kỳ thanh xuân rạo rực, đang nghĩ gì trong bụng ai cũng biết rõ cả.
Nghe nói không ít đàn anh đàn chị đang quen nhau ở khóa học mùa hè này, sau đó cùng thi đậu vào Thanh Hoa rồi tiếp tục mối duyên lần trước.
Thời gian viết thư kéo dài.
Thôi Nhụy Tuyết kinh ngạc nhìn “núi thư” chất đống trên bàn Kỷ Đinh, nói với vẻ hâm mộ: “Đinh Đinh, cậu được yêu mến thật đó.”
Kỷ Đinh chỉ cười cười, không nói gì.
Anh Châu: “Được rồi, nội dung cuối của chúng ta chính là “viên thuốc thời gian’”.
Anh nói, “Hãy viết một lá thư cho chính mình một năm sau.
Bọn anh sẽ giữ thật kỹ và gửi cho các em vào trước khi thi đại học.”
Nhìn lá thư màu trắng trước mặt, Kỷ Đinh chống cằm suy tư thật lâu, những người khác đều đã hí hoáy viết cả một bài văn, mà cô vẫn chưa đụng một chữ.
Muốn nói quá nhiều, nhưng ước mơ chỉ có một.
Lớp trưởng đứng lên thu lá thư của từng người, Kỷ Đinh hơi cúi xuống, viết từng chữ.
“Năm sau chúng ta gặp nhau ở Thanh Hoa.”
Ở góc là chữ cái “wy”.
–
Từ sau khi biết Nhân Gian Tiên Tử muốn mời ăn, Điền Giai Tuệ như được tiêm thuốc kích thích, giữ mãi trạng thái hưng phấn.
Ôn Nghiên đặt bàn ở Yến Minh Viên cổng Đông Nam trường Thanh Hoa, một quán ăn Giang Nam.
Mấy người tới quán thì phục vụ báo trong phòng đã có người.
Tim Kỷ Đinh đập nhanh, sốt ruột đẩy cửa ra.
“… Hử? Anh Trạch Vũ?”
Phương Trạch Vũ nhướn mày: “Sao? Nhìn thấy là anh thì thất vọng lắm hả?”
“Không hề.” Kỷ Đinh cười, “Bọn em mấy hôm nay rất nhớ anh đó.”
“Chà, mồm mép ngọt ngào quá.” Phương Trạch Vũ bật cười, rồi mới thong thả giải thích, “A Nghiên bị gọi đi tăng ca bất ngờ, có lẽ sẽ tới muộn một chút.”
“À…” Trong lòng Kỷ Đinh thoáng chốc hụt hẫng, nhưng cô không tỏ vẻ gì, “Anh ấy có nói khoảng bao lâu không ạ?”
Phương Trạch Vũ: “Không rõ nữa.”
Cô mím môi: “Ò, vậy ạ.”
Kỷ Đinh vẫn đang bần thần thì bên kia Điền Giai Tuệ đã chuyện trò với Phương Trạch Vũ rồi.
Cô nàng kể hết những chuyện thú vị trong trường cho anh nghe.
Kỷ Đinh nhân lúc đó lấy điện thoại ra xem, quả nhiên nhận được một tin nhắn wechat Ôn Nghiên gửi tới vào nửa tiếng trước đó.
[Đinh Đinh, xin lỗi nhé, bên này anh bận công việc quá, chắc chỉ có thể tới vào lúc cuối bữa thôi.]
[Muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần khách sáo với anh.]
Cô thở dài, lẳng lặng cất điện thoại.
Lát sau Phương Trạch Vũ nói: “Chúng ta gọi món đi.”
Mọi người đều tự chọn cho mình một, hai món, đến lượt Kỷ Đinh, cô chỉ vào hai món với vẻ ấm ức: “Cua hoàng đế Alaska, và hải sâm sốt bào ngư.” Sau đó ngước lên cười tươi với phục vụ, “Tính theo đầu người, cám ơn.”
Phương Trạch Vũ đùa: “Em đang chém A Nghiên đó à.”
Anh xuýt xoa: “Nhưng mà cậu ta có tiền, không thành vấn đề.”
Trình Sở Minh nãy giờ im lặng giờ hỏi: “Đàn anh Ôn Nghiên là người thế nào ạ?”
“Cậu ấy hả…” Phương Trạch Vũ sờ cằm: “Rất giỏi ăn nói, EQ rất cao nên ai cũng chơi được.
Các phương diện cũng rất xuất sắc, thuộc kiểu con cưng của trời đấy.”
Anh ngừng lại rồi uể oải nhếch môi cười, “Anh cũng chỉ lén khen cậu ấy mấy câu thôi, các em phải giữ bí mật nhé, đừng để cậu ấy kiêu ngạo.”
“Ồ.” Trình Sở Minh đáp, trong lòng lại nghi ngờ Ôn Nghiên có thật là thần thánh như lời anh nói hay không.
Phục vụ nhận món xong, Phương Trạch Vũ lại hỏi: “Các em đã làm bài tập hè chưa?”
Điền Giai Tuệ lúng túng cười: “Chưa ạ, không phải còn một tháng nữa sao?”
Cô vừa dứt câu, hai người kia đã đồng thanh: “Làm rồi ạ.”
Điền Giai Tuệ: “…”
Đây là nhấn mạnh khoảng cách giữa tôi và học thần hay sao.
Phương Trạch Vũ nói: “Cố lên nhé, các em bây giờ thi đại học cải cách thành đề toàn quốc rồi, chắc nhập học sẽ kết hợp ba môn Lý Hóa Sinh thành môn tổng hợp thôi nhỉ.”
“Đúng rồi ạ.”
Anh nói: “Đề tổng hợp sẽ rất khó và dài, thời gian thì ít, đề nghị các em nhân lúc nghỉ hè bắt đầu làm bài đi là vừa, để cho quen.”
Kỷ Đinh cũng đã tính toán trong lòng – cô làm bài thường thích nghiền ngẫm, tỷ lệ chính xác tuy cao nhưng tốc độ lại chậm, e rằng về mặt này sẽ chịu thiệt.
Mọi người lại nói đến chuyện khác, lát sau thì ngoài kia có tiếng gõ cửa lịch sử.
Kỷ Đinh cười bảo: “Nhà hàng này lên món nhanh…”
Chưa nói hết thì đã thấy Ôn Nghiên mang nụ cười đứng ở cửa: “Xin lỗi, anh tới muộn.”
Tiếp đó là âm thanh “cách” một tiếng.
Đồ gác đũa mà Điền Giai Tuệ đang cầm chơi rơi xuống bàn.
Ôn Nghiên mặc đồ công sở chỉnh tề, áo sơ mi trắng tinh, quần tây thẳng thớm, vóc dáng cao ráo bước vào phòng.
Anh chào hỏi Phương Trạch Vũ trước, sau đó ung dung nhìn Điền Giai Tuệ và Trình Sở Minh: “Hai em là bạn của Đinh Đinh đúng không? Chào các em, anh là Ôn Nghiên.”
Điền Giai Tuệ đã hoàn toàn đần mặt, ấp úng nói: “Chào đàn anh ạ.”
Trình Sở Minh cũng chào theo, Ôn Nghiên mỉm cười rồi nho nhã ngồi xuống, “Gọi món chưa?”
“Gọi rồi.” Phương Trạch Vũ đưa hóa đơn cho anh, gian xảo nhắc, “Mấy món đắt đều do Kỷ Đinh chọn đấy.”
Ôn Nghiên nhìn lướt qua rồi khẽ cười một tiếng, nhướn mắt nhìn sang Kỷ Đinh.
Kỷ Đinh cắn môi – người này bảo tới trễ, sao nhanh thế đã xuất hiện?
Cô bỗng có cảm giác chột dạ, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Không phải anh bảo em gọi thoải mái sao?”
“Ừ.” Ôn Nghiên nhìn cô vài giây vẻ hứng thú, lại nhìn sang hai cô cậu kia, “Các em cũng đừng khách sáo nhé.”
Điền Giai Tuệ và Trình Sở Minh gật đầu như gà mổ thóc.
Anh lại hỏi: “Còn muốn ăn gì không? Có cần xem menu nữa không?”
Ba người đều vội lắc đầu.
Kỷ Đinh tranh thủ hỏi: “Anh A Nghiên, anh xử lý công việc xong chưa?”
“Ừ, dùng phương pháp so sánh nhanh.” Ôn Nghiên mỉm cười, “Dù sao đã nhận lời Đinh Đinh nên anh phải làm nhanh lên, đúng không nào?”
Phương Trạch Vũ ngồi một bên xuýt xoa – dỗ dành cô bé đúng là đâu ra đó, những lời này có đánh chết anh cũng không nói được.
Tim Kỷ Đinh như hẫng một nhịp.
Trước mặt bao nhiêu người, cô không muốn lộ sơ hở nên cố ý nói bằng giọng thản nhiên: “Anh biết là được.”
Ôn Nghiên cong khóe môi, không nói gì thêm.
Lúc này phục vụ mang thức ăn lên: “Mời dùng ạ.”
Món Chiết Giang chính thống, hương vị màu sắc vẹn toàn, Điền Giai Tuệ đã đói nãy giờ, muốn đụng đũa nhưng lại cố kiềm chế, len lén nhìn Ôn Nghiên.
Từ khi anh bước vào, cô nàng đã bị khí chất và phong độ của anh hoàn toàn áp chế, đến giờ vẫn chưa tiêu hóa được.
“Ăn thôi.” Ôn Nghiên cười dịu dàng, rồi gắp một miếng sườn vào bát Kỷ Đinh, “Ăn nhiều vào.”
Mọi người nhận được tín hiệu bắt đầu ăn uống như rồng cuốn.
Giữa chừng có Phương Trạch Vũ và Ôn Nghiên hai người chống đỡ nên đề tài nói chuyện không bị đứt quãng.
Đến lúc nhắc tới Kỷ Sâm anh trai Kỷ Đinh, Trình Sở Minh nói: “Đàn anh Ôn Nghiên, ban đầu em còn tưởng anh mới là anh ruột của bạn ấy.”
“Vậy hả?” Ôn Nghiên giả vờ quan sát Kỷ Đinh một cái rồi nghiêm túc, “Em nói vậy anh cũng thấy khá hợp lý đấy.”
Kỷ Đinh thấy tim giật thột một cái: “Tại sao ạ?”
Anh cười tủm tỉm: “Vì hai chúng ta giống nhau hơn.” Ngừng một chốc rồi đùa, “Đinh Đinh, sao nào? Sau này cứ làm em gái anh nhé?”
“Đào vách tường nhà người ta không phải quân tử đâu.” Phương Trạch Vũ nheo mắt, “Kỷ Sâm lúc đó sẽ bay từ Sơn Đông tới đây đập cậu một trận đấy.”
Kỷ Đinh chờ anh nói xong mới cười tít mắt: “Anh trai em à, tuy tính tình hơi tệ nhưng được cái ngốc nghếch.
Nếu đổi lại là anh A Nghiên thì áp lực của em phải lớn đến mức nào chứ.”
Phương Trạch Vũ không nhịn nổi chửi thề một câu, sau đó cười tới mức vai rung lên – cặp anh em này cũng thú vị quá rồi!
Mọi người trong phòng đều cười to.
Về sau lại nói đến chuyện học cấp 3, Ôn Nghiên nhớ lại: “Điều anh ấn tượng khá sâu sắc là thức ăn đêm của căng-tin, mỗi lần tự học buổi tối xong mọi người đều cử vài người đi giành giật.”
“Bây giờ cũng vẫn thế ạ.” Điền Giai Tuệ nhanh miệng, “Lần trước Trình Sở Minh cá cược thua Kỷ Đinh còn mời cả lớp ăn khuya nữa đó.”
Phương Trạch Vũ tỏ ra hứng thú: “Ồ? Cược gì?”
“Chính là xem ai thi được nhất khối.” Điền Giai Tuệ nghi hoặc nhìn Trình Sở Minh, “Ta nói lúc đó sao cậu lại nghĩ quẩn mà đi cược cái này chứ?”
Trình Sở Minh: “…”
Cậu ho một tiếng vẻ thiếu tự nhiên, cúi đầu nói: “Tớ chỉ muốn thắng cậu ấy một lần mà.”
Ôn Nghiên lặng lẽ nhìn cậu ta một cái, sực nhớ đến lời Kỷ Sâm nói – “Cái cậu hạng 2 ấy tức đến mức chạy đi tìm chủ nhiệm khóc lóc bi thảm lắm.”
Hóa ra là cậu ta?
Kỷ Đinh thấy Trình Sở Minh ngượng ngập thì hòa giải: “Sở Minh này, tớ thấy cậu rất xuất sắc.” Cô chớp mắt gian xảo, “Thực ra bọn mình không phải là quan hệ cạnh tranh, chi bằng lên lớp 12 cùng giúp đỡ nhau, cố gắng lên nhé?”
Gương mặt ngăm đen của nam sinh thoáng một vẻ vi diệu: “Được… được thôi.”
Kỷ Đinh mỉm cười, lảng sang chủ đề khác một cách khéo léo: “Anh Trạch Vũ, người hướng dẫn cùng anh dẫn dắt lớp mùa hè là ai ạ?”
Động tác cầm đũa của Ôn Nghiên khựng lại, khóe môi nở một nụ cười khó hiểu.
— Về phong cách đối nhân xử thế của cô bé và mình, quả đúng là giống nhau.
Từ lần đầu anh gặp cô bé này, đã cảm thấy cô rất thú vị.
Kỷ Đinh rất biết chừng mực.
Cũng không rõ trong gia đình có không khí chân thành vui vẻ kia, sự tinh tế tỉ mỉ này làm sao được bồi đắp ra?
Bên kia Phương Trạch Vũ đã trả lời Kỷ Đinh: “Một cậu em học năm 2, không phải con gái, nói ra cũng chẳng có gì hay ho.”
Điền Giai Tuệ phát ngôn kinh người: “Anh Trạch Vũ, anh xin làm hướng dẫn có phải là muốn tìm đối tượng không vậy?”
Nghe nói rất nhiều anh chị hướng dẫn đều âm thầm thăng hoa cho tình bạn cách mạng vào dịp này.
Phương Trạch Vũ tỏ vẻ cà lơ phất phơ: “Vốn là có ý đó, ai ngờ trời phụ lòng người…”
Mọi người đang nói cười vui vẻ thì phục vụ trong lúc bưng mâm đi đã bất cẩn làm rơi túi xách màu tím để trên ghế xuống đất.
Một đống thư màu trắng trong tích tắc đổ ập ra ngoài, vung vãi đầy trên sàn.
Một trong số đó viết “Gửi Kỷ Đinh”, trái tim màu hồng trên đó cực kỳ nổi bật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...